Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Nhìn thoáng qua đồng hồ, lúc này là ba giờ rữa chiều. Ánh nắng nhàn nhạt tỏa ra một góc bốn mươi lăm độ từ nóc nhà chiếu xuống. Một nửa rơi trên vị trí bệ cửa sổ chỗ của Nặc Đinh Sơn đang ngồi, một nửa rơi trên đường phố phía trước. Cách con phố kia là đường ray xe lửa đang chạy.
Vị trí hiện tại Nặc Đinh Sơn đi tới là phía Nam của Manchester. Hôm nay khi trời vừa sáng cô đã xuất phát, cô nói với Vinh Tuấn là cô muốn đi tới thị trấn Stratford. Thị trấn Stratford là quê hương của Shakespeare, quảng đường cách Manchester chín mươi cây số.
Thôi được rồi, Nặc Đinh Sơn lại nói dối Vinh Tuấn nữa rồi.
Sau khi rời khỏi khách sạn Nặc Đinh Sơn bắt chuyến tàu xuôi về phía Nam, sau đó ở giữa đường thì xuống tàu. Cô không biết đây là chỗ nào. Chỗ này khắp nơi đều là đường ray giao nhau, thỉnh thoảng còn có chuyến tàu đi qua đường ray. Sau khi xuống tàu Nặc Đinh Sơn dựa vào những tấm bảng chỉ đường kia mà đi theo. Sau một đoạn đường ngắn cô nhìn thấy một nhà hàng giống như một quán rượu. Đây là một quán ban ngày bán cà phê, buổi tối là nhà hàng bán rượu. Trên bảng thông báo ngoài cửa nhà hàng ghi rõ có rượu vừa mới nhập về. Nặc Đinh Sơn đứng tại bảng thông báo một lúc thì đẩy cửa nhà hàng ra.
Thời điểm Nặc Đinh Sơn đẩy cửa nhà hàng ra đã là mười giờ sáng. Cô chọn vị trí cạnh cửa sổ tại tầng hai của nhà hàng rồi ngồi xuống. Chỗ ngồi này coi như tương đối khuất. Khiến Nặc Đinh Sơn tương đối hài lòng chính là vị trí khu vực nhà hàng này cách chỗ làm việc của Trình Điệp Qua khá gần. Cô dò hỏi với chủ nhà hàng này thì từ chỗ làm việc của Trình Điệp Qua tới chỗ này khoảng mười mấy phút.
Nặc Đinh Sơn cho là chẳng mấy chốc cô sẽ gọi điện cho Trình Điệp Qua, nhưng cuộc điện thoại mà nhất định phải gọi cho Trình Điệp Qua này cô đợi tới hai rưỡi chiều mới gọi đi. Cho tới hôm nay Nặc Đinh Sơn mới phát hiện ra rằng muốn dựa vào một cuộc điện thoại để tìm được Trình Điệp Qua là rất khó khăn. Cô dựa vào phương thức thông thường mà liên hệ với Trình Điệp Qua, kết quả là mỗi cuộc gọi đều bị chặn lại. Điều này Nặc Đinh Sơn không hề nghĩ tới.
Ba giờ Nặc Đinh Sơn dựa vào trí nhớ ấn xuống dãy số cá nhân mà hai năm trước ở Notting Hill Trình Điệp Qua đã cho cô. Thật may là số điện thoại kia vẫn còn, hơn nữa điện thoại rất nhanh đã được tiếp nhận, nhanh tới nỗi khiến Nặc Đinh Sơn không có chút chuẩn bị tâm lý nào. Trong lòng cô luôn nghĩ số điện thoại mà ngày xưa Trình Điệp Qua cho cô e là đã trở thành một dãy số bị lãng quên rồi, giống như cô của lúc đó vậy.
Lúc rời khỏi Notting Hill Nặc Đinh Sơn đã thay số điện thoại.
"Trình Điệp Qua, buổi chiều anh có rảnh không?" Sau thoáng chốc ngẩn ngơ Nặc Đinh Sơn đã tìm lại được âm thanh của chính mình. Cô nói với Trình Điệp Qua trong điện thoại.
Trầm mặc ----
"Tôi là Nặc Đinh Sơn". Nặc Đinh Sơn bổ sung thêm một câu.
Sau đó Trình Điệp Qua đáp lại cô một câu: "Bây giờ cô đang ở đâu?"
Bây giờ đang ở đâu? Nặc Đinh Sơn không biết bây giờ mình đang ở nơi nào, cô khô khan đáp lại: "Tôi cũng không biết bây giờ tôi đang ở chỗ nào nữa".
Nặc Đinh Sơn chỉ biết chỗ bây giờ của cô cách nội thành Manchester khoảng mười mấy km. Thời gian Trình Điệp Qua tới nơi này chỉ mất mười mấy phút.
Theo lời của Trình Điệp Qua cô tìm tới chủ nhà hàng. Đó là một phụ nữ Ireland. Sau khi cô ấy nói rõ địa điểm với Trình Điệp Qua thì điện thoại một lần nữa trở về tay Nặc Đinh Sơn.
"Tìm tôi có chuyện gì không?" Trình Điệp Qua hỏi một câu qua điện thoại, giọng điệu lạnh nhạt.
Vào lúc này Nặc Đinh Sơn cũng hồi phục lại tinh thần từ trong bối rối lúc ban đầu. Nắm chặt điện thoại, nghiêng mặt nhìn ra ngoài cửa sổ nói: "Sẽ không làm mất quá nhiều thời gian của anh đâu".
Dừng lại một chút rồi nói tiếp: "Trình Điệp Qua, tôi cảm thấy chúng ta cần phải có một lần nói chuyện thẳng thắn".
Tối qua ở khu Khách Vip tại Old Trafford, sau khi Vinh Tuấn giới thiệu họ với nhau cô với anh giống như là hai người lần đầu gặp mặt vậy. Sau khi hời hợt giao lưu cô và Vinh Tuấn đã quay về khách sạn. Còn Anh mang theo Vinh Chân rời khỏi hướng ngược lại với họ.
Vinh Tuấn với Trình Điệp Qua cũng không phải là bạn bè bình thường. Vinh Tuấn còn phải ở lại Manchester hơn một tháng nữa, vì vậy sau một buổi tối suy nghĩ ngày hôm sau cô nói với Vinh Tuấn cô muốn một mình tới thị trấn Stratford một chuyến.
Sau khi cúp điện thoại Nặc Đinh Sơn bắt đầu đợi Trình Điệp Qua. Dường như Trình Điệp Qua đã bị cô thuyết phục, anh nói anh sẽ tới ngay.
Vừa cúp điện thoại thì điện thoại của Vinh Tuấn đã gọi tới. Nặc Đinh Sơn nói với Vinh Tuấn cô đã tới thị trấn Strafford, bây giờ cô đang thưởng thức món trà chiều ngon miệng.
Vốn là Vinh Tuấn dự định đi cùng với cô nhưng bị cô cự tuyệt, tay của cô vòng qua cổ của anh, giọng nói mềm mại: "A Tuấn, cả ngày anh ở cùng với em rồi mà không thấy chán sao?" "Không chán chút nào". "Anh không chán nhưng em chán". "Vậy sao, vậy phải làm thế nào nhỉ?" Sau đó cô nhón chân lên hôn vào môi của anh.
Lúc rời đi Vinh Tuấn còn nhét vào túi cô một cây dù. Đây là thành phố thường có lượng mưa nhiều nhất của nước Anh.
Lúc này cây dù kia vẫn đang ở trong túi của cô, cả ngày nay cây dù ấy khiến Nặc Đinh Sơn cảm thấy túi của cô nặng trĩu. Hôm nay không có mưa, trời hôm nay có nắng đẹp.
Dù và điện thoại đặt một bên trên bàn, Nặc Đinh Sơn chống tay trên mặt bàn, qua cửa sổ của nhà hàng nhìn ra con đường ở trước cửa. Phần lớn đi qua trên đường là cảnh tượng những lữ khách lái xe vội vã, cũng có một số học sinh và công nhân nhà máy ở gần đây về sớm.
Thời gia từng chút trôi qua, Nặc Đinh Sơn lại một lần nữa giơ cổ tay lên. Đồng hồ đang chỉ đã qua nửa tiếng. Thời gian đồng hồ đang chỉ đã là ba giờ rữa.
Ánh mắt lại quay lại nhìn trên đường, Nặc Đinh Sơn đã thấy được Trình Điệp Qua. Áo choàng sẫm màu đang băng qua đường đi tới. Đúng lúc này một quả cam tươi lăn tới dưới chân anh. Anh dừng bước lại, cúi người nhặt lên. Sau đó quả cam lại một lần nữa quay trở lại trong túi giấy của bà lão kia.
Lúc Trình Điệp qua làm động tác nhặt quả cam lên đẹp mà phóng khoáng làm cho hai nữ sinh về sớm kia phải dừng chân lại.
Người đàn ông này .... Luôn như vậy.
Nặc Đinh Sơn thu hồi tầm mắt, ánh mắt rơi lên tách cà phê trước mặt cô. Tách cà phê vẫn còn đang bốc lên hơi nóng, uống một ngụm nhỏ. Cà phê đắng tới nỗi cô phải nhăn mày. Cô đã quên bỏ đường rồi.
Sau khi bỏ thêm đường một lần nữa, ánh mắt của Nặc Đinh Sơn cũng không có nhìn lại ra ngoài đường nữa. Cúi đầu lắng nghe một chuỗi bước chân của người đang bước lên lầu. Chờ tiếng bước chân không nhanh không chậm bước về phía này.
Ngay thời điểm đó Nặc Đinh Sơn nghiêng mặt mỉm cười, không quá thân thiện cũng không quá xa cách. Cô dùng nụ cưỡi để biểu đạt: Chào, đã lâu không gặp.
"Chào, đã lâu không gặp". Có người nói rất nhiều tình nhân chia tay khi gặp lại nhau cũng sẽ chào hỏi nhau như vậy.
Nụ cười của cô làm cho Trình Điệp Qua hơi dừng bước, nhìn cô một cái sau đó anh ngồi vào vị trí đối diện với Nặc Đinh Sơn.
Buổi chiều tháng tám này, nhiệt độ bên ngoài vẫn duy trì ở khoảng 200C. Đây là thị trấn hiếm thấy có khí hậu tốt ở Manchester. Trình Điệp Qua ngồi vào chỗ liền cở áo khoác ra, trong áo khoác là áo sơ mi màu lam nhạt.
Ánh mắt nhàn nhạt đảo qua trên người anh, Nặc Đinh Sơn lại lần nữa đem sự chú ý tập trung lên tách cà phê ở trước mặt. Bên tai vang lên âm thanh sột soạt, Đó là âm thanh lúc anh cởi bỏ áo khoác ra.
Nắm chắc thời gian gần như vừa đúng Nặc Đinh Sơn vừa khuấy cà phê vừa hỏi: "Muốn uống chút gì không? Nếu như bây giờ anh muốn uống rượu thì sợ là hơi khó, ở đây ban ngày chỉ bán cà phê buổi tối mới bán rượu".
Không có câu trả lời!
Quý ngài này thật là không nể mặt gì cả.
Nặc Đinh Sơn ngẩng đầu, chiếu vào trước mắt cô là khuôn mặt của Trình Điệp Qua. Ánh nắng lúc ba giờ rưỡi từ trên bệ cửa sổ khúc xạ chiếu lên khuôn mặt anh. Khuôn mặt được chạm khắc hoàn mỹ tinh tế của người đàn ông này cũng không bị năm tháng mài mòn hao tổn. Mê người mà cuốn hút.
Hai người cách nhau khoảng một mét. Anh nhìn qua cô, vẻ mặt lạnh nhạt, nhìn bộ dáng không còn chút thân thiện nào như vừa rồi giúp bà lão nhặt cam ở trên đường. Anh cũng không thèm đếm xỉa tới dáng vẻ lấy lòng của cô.
Thật là xấu hổ!
May mà bà chủ nhà hàng tới đúng lúc đã phá vỡ sự lúng túng đó. Đối với câu hỏi của bà chủ quán Trình Điệp Qua buông một câu: "Không cần đâu, tôi sẽ đi ngay thôi".
Lời này của Trình Điệp Qua nghe qua vừa giống như là trả lời cho chủ quán vừa hỏi order nghe, vừa giống như là nói cho Nặc Đinh Sơn nghe: Tôi không muốn lãng phí thời gian.
Không muốn lãng phí thời gian đúng không? Cũng tốt, kỳ thực thì Nặc Đinh Sơn cũng không muốn lãng phí thời gian.
Chủ quán quay trở vào.
Nặc Đinh Sơn lại ngẩng đầu lần nữa, định mở miệng nói ra ý định tới của mình thì Trình Điệp Qua đã mở miệng nhanh hơn cô.
"Chọn một nơi như thế này để nói về đề tài này đúng là không tệ, cô rất biết chọn địa điểm. Phẩm chất tốt nhất của người Ireland là họ không thích dòm ngó tới chuyện của người khác".
Tối hôm qua, trận đấu bóng ở Old Trafford đã khiến bạn gái của Vinh Tuấn nổi lên. Vinh Tuấn cũng thông qua người quản lý của anh ấy xác minh việc này. Cô gái tóc dài ngồi bên cạnh anh ấy chính là bạn gái của anh ấy. Hiện giờ tình cảm của anh ấy và bạn gái đang rất tốt.
Giọng điệu nói chuyện của Trình Điệp Qua lại càng lạnh nhạt hơn so với vẻ mặt của anh. Không chỉ lạnh nhạt mà còn đầy vẻ châm biếm: "Nặc Đinh Sơn, cô luôn có bản lĩnh khiến ngời khác phải kinh ngạc đấy".
Chọn cách không chú ý tới lời nói của Trình Điệp Qua, Nặc Đinh Sơn thởi dài một hơi, nói: "Lúc lần đầu gặp Vinh Tuấn tất cả mọi người đều gọi anh ấy là A Tuấn, tình hình này vẫn tiếp diễn tới nửa năm sau đó. Sau nửa năm em mới biết anh ấy có một người bạn tên là Trình Điệp Qua. Lúc đó em đã nghĩ tới việc đem chuyện của em với anh nói cho anh ấy biết, nhưng do một vài nguyên nhân cá nhân cuối cùng vẫn chưa nói cho anh ấy biết. Nhưng em có thể đảm bảo là em sẽ tìm thời điểm thích hợp để nói cho anh ấy biết, mà thời điểm này sẽ tới nhanh thôi".
Tay Trình Điệp Qua đặt trên bàn, người hơi tiến gần về phía Nặc Đinh Sơn hơn một chút. Anh nhìn vào cô, ánh mắt lóe sáng.
Nặc Đinh Sơn nhìn lại anh: "Đối với việc tối qua, anh và em đã chọn cách làm giống nhau, vì vậy em cảm thấy có lẽ chúng ta cần phải có một cuộc gặp mặt riêng".
Tối qua ở hàng ghế khách Vip tại Old Trafford cô và anh đứng giữa Vinh Tuấn, để Vinh Tuấn giới thiệu họ với nhau. Sau khoảnh khắc đó họ giống như người lần đầu gặp gỡ, màn chào hỏi như vậy nói qua tương tự như lời nói "Rất vui được biết anh".
Cơ thể Trình Điệp Qua tiến lại gần Nặc Đinh Sơn hơn một chút. Khoảng cách một thước biến thành còn nữa thước. Tia sáng rực rỡ trong đáy mắt của anh làm bốn bề xung quanh anh trở lên sáng chói.
Vào giờ phút này tia sáng chói mang theo hơi thở bức người của Trình Điệp Qua tràn đầy tính chiếm hữu dù cho màu lam nhạt của áo sơ mi anh mặc đại diện cho sự tươi sáng nhẹ nhàng. Một vài chuyện của Trình Điệp Qua Nặc Đinh Sơn đã được nghe qua, vài người bị ăn qua quả đắng của Trình Điệp Qua, ở sau lưng đã gọi anh là "Black Mamba".
*Black Manba: Một loại rắn độc màu đen tại Châu phi
Nặc Đinh Sơn cố gắng để cho ánh mắt của mình không được nhìn vào gương mặt của Trình Điệp Qua, cố gắng để cho mình không làm động tác khuấy cà phê nữa.
Cô nhẹ nhàng nói với anh: "Trình Điệp Qua, chúng ta đều là người trưởng thành rồi, có phải không?"
Lời này hai năm trước Trình Điệp Qua cũng từng nói với với cô.
"Rồi sao?" Lời ít mà ý tứ sâu xa.
"Em với A Tuấn". Nặc Đinh Sơn vừa mới mở miệng đã nhìn thấy đầu mày của Trình Điệp Qua hơi nhíu lại. Dừng lại một chút rồi Nặc Đinh Sơn tiếp tục nói: "Lần này thời gian bọn em sẽ ở Manchester khoảng một tháng, anh là bạn tốt của A Tuấn, em nghĩ trong một tháng này chúng ta sẽ thường xuyên chạm mặt. Không chỉ như vậy, chắc chắn sau này chúng ta cũng sẽ thỉnh thoảng có dịp chạm mặt nhau. Em biết A Tuấn ..."
"Em biết A Tuấn đã mua xong nhẫn cầu hôn rồi". Lời này đã bị cặt đứt chặn lại trong cổ họng dưới cái nhăn mày càng ngày càng chặt của Trình Điệp Qua. Không biết vì sao lời này cô không thể nói ra được.
Đợi tới khi lấy lại được ý thức thì Nặc Đinh Sơn lai phát hiện ra mình lạiđang làm động tác khuấy cà phê. Vào lúc này trong lòng Nặc Đinh Sơn giận bản thân mình ghê gớm.
Tại Sao ... Tại sao mà cho tới bây giờ trong vô thức cô vẫn kiêng dè theo mỗi lời nói, cử động của người đàn ông này như vậy. Người đàn ông này đã không còn là chủ của cô nữa. Không còn nữa rồi.
Nặc Đinh Sơn ưỡn thẳng lưng, muốn nói rõ ràng một lần nữa.
"Tôi hiểu ý của cô". Trình Điệp Qua lại một lần nữa cướp lời trước khi Nặc Đinh Sơn kịp mở miệng, hời hợt nói: "Lên giường cùng với bạn của bạn trai đúng là một chuyện khá là lúng túng".
Trong nháy mắt suýt nữa Nặc Đinh Sơn muốn cầm tách cà phê trong tay mà hắt thẳng vào mặt Trình Điệp Qua. Tay cô nắm chặt cái tách.
Ánh mắt của Trình Điệp Qua vẫn như cũ dán chặt trên mặt cô: "Thế nào? Muốn hắt cà phê vào tôi à? Nặc Đinh Sơn, đừng quên người đề nghị chia tay là cô. Vì vậy giữa tôi và cô không tồn tại cái vấn đề như tôi phụ cô, mà ngược lại là cô đó!"
Nói tới đây Trình Điệp Qua lại cao hơn: "Sau khi chia tay với tôi ba tháng đã dan díu với bạn tốt nhất của tôi. À, không. Nói như vậy hình như là đã nhẹ nhàng cho cô rồi, trước Vinh Tuấn còn có người đàn ông người Đức Cohen. Nghe nói Vinh Tuấn đã cướp được cô từ trong tay người đàn ông tên Cohen. Trong tháng chín cô và người đàn ông tên Cohen đã có một thời gian mập mờ. Cuối tháng chín cô đã quen được Vinh Tuấn, sau một hồi đưa đẩy thì tháng chín cô đã chấp nhận sự theo đuổi của Vinh Tuấn mà đá văng cái người tên Cohen xui xẻo kia đi".
"Cho nên như tôi đã nói. Nặc Đinh Sơn, cô luôn có bản lĩnh khiến người ta phải kinh ngạc đấy".
Thả lỏng cái tách đang cầm nắm chặt trong tay, động tác vô thức của cô đã rơi vào trong ánh mắt nhạy bén của gã thợ săn. Anh cười châm biếm mà coi thường.
"Với bản lĩnh luôn khiến người khác phải kinh ngạc của cô, vì vậy tôi cần phải nghi ngờ động cơ mà cô đã gọi cuộc điện thoại này cho tôi. Có phải là .... Có phải là cô hẹn tôi tới chỗ này thực ra có ý muốn nhóm lại lửa tình với tôi không, Hử?"
Khoảng cách nửa thước lại một lần nữa bị rút ngắn lại. Anh nhìn vào cô, nói từng câu từng chữ:
"Hửm? Quý cô Cinderella yêu dấu?"