Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Editor: Vô Ngôn Team
“…… Về nhà?”
Cả đầu óc đều trống rỗng, cô thậm chí còn cho rằng mình nghe nhầm nữa.
“Ừ, về nhà,” Quý Cảnh Thâm gật đầu, nhìn vẻ mặt của cô, khuôn mặt hơi nghiêm túc, “Không muốn gặp họ sao?”
Tùy Hi cắn môi, lắc đầu: “Không, chỉ là……” Sợ hãi, tưởng tượng đến việc sẽ phải lấy một thân phận khác mà gặp những trưởng bối đã quen thuộc từ nhỏ như vậy, cô liền……
Quý Cảnh Thâm nhìn thấu suy nghĩ trong lòng cô, thấp giọng nói: “Tuy thế này nhanh hơn dự kiến, nhưng ngẫm lại cũng không có gì không tốt, dù sao tương lai cũng sẽ gặp, đúng không?”
Cô không nói gì.
“Hơn nữa, ba anh trước kia cũng biết, có lẽ sẽ không quá kinh ngạc đâu,” Anh cười trấn an, “Đi thôi!”
Tùy Hi tự biết không thể trốn tránh, đứng dậy theo anh, trong lòng không ngừng cổ vũ cho mình. Hai người cầm dù, xuyên qua màn mưa tí tách, đứng trước cửa nhà.
Anh lấy chìa khóa mở cửa.
Ngoại trừ Quý Luật, cả nhà đều ngồi ngay ngắn trên ghế sô pha, ánh mắt nhất trí nhìn sang rất có phong phạm tam đường hội thẩm, sợ tới mức Tùy Hi càng thấp thỏm bất an hơn, lòng bàn tay càng đổ mồ hôi nhiều hơn.
“Về rồi sao?” Quý Bỉnh Trạch trước đánh vỡ cục diện bế tắc.
Quý Cảnh Thâm gật đầu. Tùy Hi nuốt nước miếng, khi đã gặp rồi, những cảm giác khẩn trương đó ngược lại giảm hơn một chút, cô vẫn như cũ, chào từng người.
Dì cười cười, vỗ vỗ bên cạnh bảo Tùy Hi lại đây ngồi.
Quý Bỉnh Khả mở miệng trước, lại không phải hỏi chuyện liên quan đến hai người: “Cháu học đại học thế nào rồi, có bận rộn lắm không?”
“Còn được ạ, mỗi ngày đều rất phong phú.”
Dì chen vào nói: “Dì nghe Quý Luật nói, điểm thi năm đó của cháu thật sự là rất cao, nếu muốn chọn, lâm sàng cũng không có vấn đề, sao lại chọn y tá thấp điểm hơn thế? Rất thiệt nha.”
Bản thân Tùy Hi lại không cảm thấy như vậy: “Bởi vì cháu muốn làm y tá ạ.” Đó là ước mơ cô đã có từ nhỏ.
Dì thổn thức, than một câu thế cũng được liền không hỏi nữa.
“Hiện tại đang học năm tư nhỉ, chớp mắt đã sắp tốt nghiệp rồi,” Quý Bỉnh Khả hỏi, “Cháu đang thực tập ở bệnh viện trung tâm đúng không? Khoa nào thế?”
“Vâng ạ, trước mắt trực khoa ICU.”
Quý Bỉnh Khả: “Rất không tồi.”
Trải qua một phen hỏi đáp, đều là nói về trường học và chuyện thực tập của cô, không ai chủ động đề cập đến việc hai người ở bên nhau, thời gian trôi qua, bất an trong lòng Tùy Hi lại biến mất một chút.
Không bao lâu sau, cuộc nói chuyện kết thúc, Quý Bỉnh Khả trở về phòng nghỉ ngơi, Quý Bỉnh Trạch gọi Quý Cảnh Thâm đi thư phòng, Tùy Hi trợn tròn mắt lo sợ bất an mà nhìn về phía anh.
“Không sao đâu, ở đây chờ anh.” Anh làm khẩu hình, rời đi.
Lòng bàn tay thấm mồ hôi ướt nóng, Tùy Hi cúi đầu, chưa bao giờ cảm thấy một giây trôi qua lại gian nan như vậy, mãi đến khi trước mặt có ai đặt một ly nước ấm, là dì.
Phòng khách chỉ có hai người bọn họ, dì cười nhìn cô, đi thẳng vào vấn đề.
“Chuyện của cháu và Cảnh Thâm, dì đã nghe Bỉnh Trạch nói rồi, hai người ở bên nhau bao lâu rồi?”
Có lẽ là vẻ mặt và giọng nói của dì quá dịu dàng, làm Tùy Hi thả lỏng khẩn trương và đề phòng không ít, thấp giọng trả lời.
“Đã gần nửa năm rồi, còn lâu hơn dì tưởng tượng nữa,” Dì nói, “Cháu từ lúc nhỏ đã chơi một nhóm với Quý Luật nhà dì, từ nhỏ học từ sơ trung đến cao trung, thật ra có lần dì còn cho rằng các cháu sẽ có gì đó, dù sao cũng là thanh mai trúc mã, người khác muốn hâm mộ cũng không được.”
Tùy Hi xấu hổ: “Cháu và Quý Luật là bạn rất thân thôi ạ.”
“Dì biết.” Dì dâu lộ ra vẻ mặt tiếc hận, “Tuy rằng không có duyên với Quý Luật chúng ta, nhưng lại ở bên nhau với Cảnh Thâm, cũng xem như là vui sướng ngoài ý muốn đi, nhưng có một câu dì muốn hỏi cháu, cháu suy nghĩ kĩ càng rồi hãy trả lời dì.”
“Vâng, dì nói đi ạ.”
“Cháu cũng biết đấy, cháu và Cảnh Thâm kém nhau tận mười năm, bởi vì tuổi chênh lệch, sẽ làm các cháu sinh ra sự khác nhau, chẳng hạn như nhân sinh quan, giá trị quan khác nhau, cho nên cháu đã từng suy nghĩ về sự chênh lệch giữa cháu và nó chưa.”
Dì hỏi rất trực tiếp, cũng rất thực tế. Thật ra mấy vấn đề này, cô đã suy nghĩ thật lâu ngay khi hai người mới hẹn hò.
Sự chênh lệch…… Khẳng định là sẽ tồn tại, nhưng hai người đều nỗ lực khắc phục, loại chuyện như tình cảm này, không phải chỉ có một bên nhân nhượng và bao dung, phải hiểu lẫn nhau thì mới có thể ở bên nhau lâu dài.
Bởi vì lớn hơn cô mười tuổi, ở phương diện làm người xử thế anh trưởng thành hơn cô rất nhiều, ngoại trừ bỏ là người yêu, vào một thời điểm nào đó anh càng giống một người thầy, hoặc là nói là một chiếc đèn sáng, chiếu sáng cùng chỉ điểm con đường trước mắt cô đi.
“Cháu đã nghĩ kỹ rồi ạ.” Cô nâng mắt lên, không lùi bước mà nhìn dì.
Đó là chú út của cô, là trưởng bối cô đã biết từ nhỏ, chậm rãi lớn lên, thích.
Cô có vô số dũng khí muốn cùng anh sống chung cả quãng đời còn lại.
……
Quý Bỉnh Trạch khoanh tay đứng trước cửa sổ, không có ý mở miệng trước. Quý Cảnh Thâm yên lặng đứng, quyết định đánh đòn phủ đầu.
“Ba, vấn đề năm đó ba hỏi con, con cho rằng con bây giờ có thể trả lời ba.”
“Về tuổi, con quả thật lớn hơn em ấy mười tuổi, nhưng cái này không phải vấn đề, con và em ấy đều chấp nhận sự chênh lệch này,” Cũng cùng nhau nỗ lực, anh sẽ tìm đề tài mà những cô gái ở tuổi cô cảm thấy hứng thú để nói chuyện phiếm với cô, cô cũng sẽ ở bên cạnh cùng anh làm điều anh thích làm, “Còn về bối phận, em ấy từ nhỏ theo Quý Luật gọi con là chú út, trên thực tế giữa bọn con cũng không có một chút quan hệ huyết thống nào, con chỉ là lớn tuổi hơn em ấy, không hơn.”
“Lúc ấy ba nói, để con suy nghĩ lại cho kỹ rằng, tình cảm ấy có thích hợp hay không, con trả lời là —— Có, chỉ vì bọn con kém nhau mười tuổi, chỉ vì em ấy từ nhỏ gọi con là chú út, bọn con liền không thể ở bên nhau sao? Đối với con, đối với em ấy, có phải rất không công bằng không?”
Quý Bỉnh Trạch đã xoay người, môi mấp máy vài cái, muốn nói cái gì, lại ngăn lại bên miệng.
“Ba, lúc ấy ba đã nói, ba cũng không phản đối, con hy vọng ba đến bây giờ cũng nghĩ như thế.” Ở bên nhau không dễ dàng, anh không nghĩ đến, càng không muốn mất đi.
Lan tràn giữa hai người, là sự tĩnh lặng không chút động tĩnh.
Vốn có một đống lời nói muốn chất vấn, bị con trai nói một phen như vậy, lại nuốt trở lại bảy tám phần. Trầm mặc một lúc lâu, Quý Bỉnh Trạch thật sâu thở ra một hơi: “Chuyện này, Văn Nhân biết không?”
“Tạm thời con còn chưa nói.”
“Tìm một cơ hội nói với con bé, dù là tái hôn, nó cũng là mẹ của Hi Hi, chuyện của hai con…… đừng gạt nó.”
Hai người cũng không có ý muốn lừa dối, chẳng qua là vẫn luôn không có cơ hội, nhưng trước mắt cũng không cần giải thích, Quý Cảnh Thâm đáp ứng: “Vâng, con biết.”
Quý Bỉnh Trạch đi về phía cửa, trước khi ngón tay đặt lên then cửa, ông hơi nghiêng đầu: “Buổi tối ở lại, người một nhà cùng nhau ăn bữa cơm.”
“Vâng ạ.”
Ăn cơm xong, Quý Cảnh Thâm muốn đi bệnh viện một chuyến, trước khi rời đi, Tùy Hi bắt lấy tay anh, hỏi anh Quý Bỉnh Trạch đã nói gì.
Anh thấy vẻ mặt cô nghiêm túc lại tò mò, nhịn không được muốn trêu cô: “Nói rất nhiều, em muốn biết phần nào?”
“…… Anh nói hết luôn đi.”
“Chẳng hạn như, ông ấy chê anh tuổi lớn, trâu già gặm cỏ non.”
“……” Thật thế à……
“Chẳng hạn như, ông ấy bảo anh đối xử với em thật tốt, nếu không liền đuổi anh ra khỏi nhà.”
“……”
“Kiểu vậy đó.”
Tùy Hi thân thiết tỏ vẻ hoài nghi: “Thật sự ông ấy nói như vậy?”
Quý Cảnh Thâm cười, không trả lời, cứ như vậy lái xe đi. Tùy Hi tức giận dậm chân, bình tĩnh nhớ lại những lời anh nói, ngực phảng phất bị nhét đầy đường, ngọt ngào vô cùng.
Kẻ lừa đảo!
Ở nhà nhàm chán, Tùy Hi đi ra ngoài xem điện ảnh một mình, lúc hết phim vừa qua khỏi mười giờ, cô nhắn tin hỏi anh đã về chưa, không có động tĩnh gì.
Xem ra là chưa rồi.
Không quá muốn về nhà, lại không chỗ để đi, Tùy Hi suy nghĩ một lát, ngồi trên xe buýt đi bệnh viện.
Tháng mười một đầu mùa đông, thời tiết dần dần lạnh xuống, cửa sổ xe mở ra một khe hở, gió lạnh chui vào thổi trúng cô, cô khẽ run lập cập. Xe vững vàng đi, trong lúc chậm rì rì lắc lư, suy nghĩ của cô lùi lại về mùa đông lúc cô còn học năm hai……
Đoạn thời gian ấy sức đề kháng của cô không tốt, vừa vào đông liền bắt đầu bị bệnh, cô không màng Tạ San khuyên can mà kiên trì muốn đi giảng đường, kết quả sau khi tan học choáng váng đầu, không thấy rõ liền lên một chiếc xe buýt, qua tận hai mươi phút cô mới phát hiện có gì đó không đúng.
Ngoại trừ làm thêm, cô rất ít khi ra ngoài trường học, không quen thuộc Thượng Hải chút nào, cả đường cái toàn là cảnh sắc xa lạ, không phải là đường về trường của cô.
Nhanh chóng xuống xe, đứng ngẩn người ở ven đường, hoàn toàn không biết nên làm gì.
Khi đó theo phản xạ muốn gọi điện cho Quý Cảnh Thâm, di động đã lấy ra, sau rồi mới chợt nhận ra không được, cô đã rời đi Nam Lâm, rời đi anh, đã không còn cơ hội quay đầu lại.
Lần đó là lần cảm xúc cô suy sụp nhất trong mấy năm qua, một mình trốn đi khóc đến trời sụp đất nứt, sốt đến nỗi bất tỉnh nhân sự, may mắn gặp gỡ được người tốt bụng, đưa cô đến bệnh viện.
Bây giờ rốt cuộc, khổ tận cam lai.
……
Đến bệnh viện không tìm được Quý Cảnh Thâm, lại gặp phải Lê Tấn, Tùy Hi chào hỏi trước: “Bác sĩ Lê, đã lâu không gặp.”
Lê Tấn kinh ngạc, tròng mắt đảo qua: “Tới tìm Cảnh Thâm sao?”
“Vâng, anh ấy đi rồi ạ?”
“Đâu có, đang nói chút chuyện với chủ nhiệm.”
Vậy là được rồi, cô còn tưởng mình đi một chuyến tay không.
Lê Tấn vẫn luôn quan sát cô, ai cũng không, bao gồm cả y cũng không nghĩ tới, cô bé quật cường bé nhỏ lúc trước, hiện giờ đã trưởng thành rất xinh đẹp, sau đó đi đến cùng nhau với Quý Cảnh Thâm.
“Anh rất bất ngờ về chuyện của hai người bọn em,” Lê Tấn sờ sờ mũi, “Lúc ấy nghe thấy tin đồn trong bệnh viện, còn tưởng là trùng tên trùng họ với em.”
Tùy Hi chớp chớp mắt.
“Cơ mà cũng không thể nói là bất ngờ quá, thật ra trước kia đã có dấu hiệu rồi, lúc ấy anh còn hỏi cậu ta, anh nói làm gì có chú út nào lại chăm sóc cháu gái chu đáo như vậy, trọng điểm là hai người lại không phải chú cháu ruột, cậu ấy nói anh suy nghĩ nhiều, em nhìn bây giờ xem, vả mặt đi!”
Tùy Hi không biết còn có chuyện như vậy.
“Bọn em khi nào làm giấy kết hôn thế, rốt cuộc ông kia đã lớn tuổi rồi,” Lê Tấn nhìn xung quanh, nhỏ giọng nói, “Vẫn là sớm một chút đi, em không biết trước khi em tới, mà bây giờ cũng thế, bệnh viện có bao nhiêu cô y tá mơ ước cậu ta đâu, sớm một chút định ngày, để bọn họ nhanh chóng hết hy vọng.”
Cái giọng điệu lén lút dặn dò em coi chừng người của em này…… Tùy Hi rất muốn cười, trên thực tế cô cũng cười thật.
Lê Tấn mỉm cười: “Cười cái gì, anh đây là tốt bụng nhắc nhở, bác sĩ Quý vẫn là rất nóng hổi nha.”
“Em biết rồi,” Tùy Hi cố gắng nghiêm túc, không nói suy nghĩ của cô ra, “Cảm ơn lời nhắc nhở của anh ạ.”
“Không có gì đâu!”
Tiễn chủ nhiệm đi, Quý Cảnh Thâm chuẩn bị về nhà, mới ra văn phòng, gặp phải Lê Tấn dựa vào tường đã chờ hồi lâu.
“Có việc?”
“Có.” Lê Tấn chỉ chỉ phòng trực ban.
“Cái gì thế?”
“Đi qua nhìn đi!”
Quý Cảnh Thâm đi qua, đẩy cửa ra, bóng đêm trong căn phòng ập vào trước mặt, anh thấy có người đang nằm dài lên bàn mà ngủ, mặt nghiêng yên tĩnh.
“Tới đã lâu rồi, tớ để cô bé ở chỗ này chờ cậu.” Lê Tấn thăm dò nhìn vào: “Ngủ rồi sao?”
Trước khi Lê Tấn thấy rõ hơn, Quý Cảnh Thâm nghiêng người, cố ý vô tình ngăn trở tầm mắt của y.
“Định đánh thức cô bé à?” Lê Tấn hỏi.
“Không được,” Quý Cảnh Thâm lắc đầu, “Dùng giường của cậu, tạm biệt.” Nhanh chóng đóng cửa, khóa trái.
Lê Tấn hồi thần, cười mắng một câu, vẫy vẫy nắm tay với cửa.
Phòng trực ban không bật đèn, tối tới nỗi năm ngón tay cũng không thấy rõ, Quý Cảnh Thâm chậm rãi sờ soạng đến bên cạnh bàn, thật cẩn thận ôm cô lên, cởi áo khoác và giày rồi nằm xuống.
Chăn lạnh, thân thể của cô lại ấm áp, Quý Cảnh Thâm ôm chặt hơn chút, tâm trí an bình.