Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Đường Thận mới chỉ gặp Triệu Quỳnh vài lần, nhưng cậu biết Triệu Quỳnh không phải người dễ để lộ cảm xúc. Đường Thận mở lầu Tế Hà, mở Bách Bảo Các ở Thịnh Kinh, nhưng lại giao xà phòng, Hoàng Kim Lũ cho người khác kinh doanh hộ. Mà người hợp tác với cậu chính là Thế tử Cảnh Vương – Triệu Quỳnh.
Đường Thận còn nhớ như in lần đầu gặp anh ta ở phủ Cảnh Vương. Triệu Thế tử chủ trì yến Hội Nguyên, mở tiệc khoản đãi tài tử trong thiên hạ, xử lí đâu ra đó. Nhưng hôm nay trông Triệu Quỳnh mặt ủ mày chau, như biến thành con người khác hẳn.
Hiển nhiên, Triệu Quỳnh vô cùng yêu thương em gái mình.
Đường Thận nói: “Thế tử, thật sự không còn cách nào sao?”
Triệu Quỳnh thở dài: “Bọn ta là hoàng thân quốc thích, danh tiếng vẻ vang, xuất thân tôn quý, nhưng Đại Tống ta chẳng so được với triều đại xưa, hoàng thân quốc thích không được can dự triều chính, chúng ta chỉ là quý tộc trên danh nghĩa mà thôi. Cảnh Tắc cũng biết đấy, vua Liêu muốn hòa thân với Đại Tống, cưới công chúa Đại Tống làm phi, ấy là chuyện quá đơn giản, chẳng khó khăn gì. Thánh thượng đã đồng ý rồi thì không thể nuốt lời. Chúng ta làm gì có đường lui chứ.”
Đường Thận suy nghĩ một chút, khuyên: “Hẳn nhà Thế tử cũng biết, nữ nhi các nhà quyền quý không muốn bị chọn vào hậu cung, thường hay giả vờ ngã bệnh.”
Triệu Quỳnh: “Ấy cũng là một kế, nhưng cùng quẫn lắm mới phải viện đến thôi. Kỳ thực, nhà ta định…tìm gấp một lang quân cho tiểu muội.”
Đường Thận nghe mà toát mồ hôi, bỗng có dự cảm không lành. Cậu dò hỏi: “Ý Thế tử là…”
Triệu Quỳnh cười khổ: “Em gái ta từ bé đã ham mê đọc sách, cầm kỳ thư họa gì cũng tinh thông, nữ công thêu thùa chẳng hề chểnh mảng. Tính nó lại hiền thục, nhu mì, bẽn lẽn. Vốn song thân muốn giữ em ta ở nhà, chờ đến sang năm cho nó tự chọn một mối ưng ý chứ không tùy tiện gả đi. Hôm nay, cơ sự ra nông nỗi này…” Triệu Quỳnh im lặng chốc lát, đoạn chắp tay: “Đường đại nhân, nghe nói ngươi vẫn chưa đính hôn.”
Đường Thận nheo mắt, lại đau đầu rồi đây.
“Nếu Cảnh Tắc bằng lòng, ta sẵn sàng làm mai, thu xếp mối duyên lành này cho ngươi và em ta.”
Đường Thận trợn tròn mắt, chẳng biết phải đáp sao. Triệu Quỳnh thì cứ nhìn cậu tha thiết, mà não Đường Thận thì đặc quánh như tương, ngây ngây ngẩn ngẩn, nghĩ ngay đến Vương Trăn đầu tiên. Trong vô thức, cậu đã coi Vương Trăn là bùa hộ mệnh của mình, thiếu điều thốt lên với Triệu Quỳnh: “Việc này mình tôi không quyết được, phải hỏi ý kiến sư huynh tôi đã.”
Phúc tổ bảy mươi đời, Đường Thận không buột miệng.
Đường Thận: “…Thế tử, tôi chưa có ý định thành gia.”
Triệu Quỳnh cuống lên hỏi: “Ngươi ngại em gái ta không đủ xinh đẹp ư?”
Đường Thận dở khóc dở cười: “Đương nhiên không phải thế. Thế tử, tôi quả thật chưa có ý định hứa hôn với ai hết!”
Triệu Quỳnh hỏi thêm mấy lần, Đường Thận vẫn cương quyết chối từ. Triệu Quỳnh thở dài thườn thượt, rầu rĩ bội phần. “Chẳng giấu Cảnh Tắc, thật ra chuyện đính ước gấp cho tiểu muội cũng không phải ý hay. Kế ấy cố nhiên bảo vệ được tiểu muội, để nó không bị gả đi Liêu, nhưng tất sẽ khiến Thánh thượng chú ý, rồi chướng mắt phủ Cảnh Vương chúng ta. Chẳng cùng đường, ai lại tính nước ấy!”
Đường Thận rót trà cho Triệu Quỳnh.
Triệu Quỳnh lại nói: “Cảnh Tắc cũng không phải người duy được chấm đâu, nhưng chỉ có ngươi là lựa chọn tốt nhất. Ngươi với ta là chỗ quen thân, ba năm trước đã kết giao, gặp gỡ. Nếu nói rằng ngươi và em gái ta có ý với nhau từ sớm nhưng hai nhà chưa chính thức hứa hôn, vẫn có thể giấu giếm được Thánh thượng, chí ít là tránh cho Thánh thượng giận cá chém…phủ Cảnh Vương. Hơn nữa, ta hoàn toàn tin tưởng vào nhân phẩm, tài năng lẫn tướng mạo của ngươi. Ngươi là rể hiền, gả em gái cho ngươi, ta cực kì an tâm.”
Đường Thận: “Tạ ơn Thế tử khen tặng, hạ quan hổ thẹn.”
Biết Đường Thận không thành em rể của mình được, Triệu Quỳnh cũng thả lỏng hơn. Thế tử mượn khổ mua vui: “Cảnh Tắc chớ khiêm tốn làm gì. Ở thành Thịnh Kinh này, ngươi đang là miếng bánh thơm phưng phức kia mà. Lẽ nào ngươi không biết rằng mấy năm gần đây mình đã lọt vào mắt xanh của vô số nhà vương tôn quý tộc, quyền thần quan lớn ư? Ối nhà muốn gả con cho ngươi đấy!”
“Ơ?”
“Hà hà hà, ngươi cứ chờ xem. Không chỉ riêng nhà ta đâu, từ từ rồi nhiều nhà khác sẽ đến gõ cửa phủ Đường Thám hoa!”
Triệu Quỳnh mới dứt lời, xế chiều hôm đó, Đường Thận về nhà đã thấy có một người nô bộc chờ ngoài cổng phủ Thám hoa.
Người nô bộc thấy Đường Thận liền vội vàng chạy tới, dâng thiếp mời: “Cho hỏi có phải Đường Thận – Đường đại nhân đấy không ạ? Đại nhân nhà ta có lời mời Đường đại nhân ghé phủ.”
Đường Thận mở thiếp ra đọc.
“…”
Thượng thư bộ Công Viên Mục đích thân viết thiệp mời!
Ở kinh đô, không phải nhà nào có con gái đúng tuổi cũng có bệnh thì vái tứ phương, cố tìm cho con một mối tốt. Nhưng số nhà có con gái chưa chồng mà như ngồi trên đống lửa thì đông không kể xiết. Chính Đường Thận cũng chẳng hề hay biết, bấy lâu nay tiếng thơm rể hiền hạng nhất của cậu đã vang lừng cả cõi Thịnh Kinh. Tuy xuất thân bần hàn, nhưng cậu đã là quan tứ phẩm ngay từ khi tuổi đời còn trẻ, được vua tin yêu, và vô cùng khôi ngô tuấn tú nữa. Người con gái làm vợ cậu sẽ vừa không phải e sợ nhà chồng, vừa được sánh duyên với lang quân lý tưởng. Còn gì đáng mừng hơn một cuộc hôn nhân vẹn cả đôi đường!
Giờ có chuyện hòa thân Tống – Liêu thúc giục, các nhà quyền quý bấy nay vẫn lưỡng lự đều ráo riết hành động ngay.
Đường Thận chịu làm sao thấu, ngay hôm sau gói ghém hành lí, trốn biệt sang phủ Thượng thư.
Vương Trăn hỏi: “Tiểu sư đệ đến có việc gì?” Chàng nhìn cậu ôm đồm túi lớn túi nhỏ thì cười: “Mang nhiều quà tặng ta thế cơ à?”
Đường Thận: “Khụ…đây toàn là hành lý của đệ thôi. Sư huynh ơi, đệ muốn sang đây ở mấy ngày, có lẽ phải quấy rầy huynh rồi.”
“Sao tự dưng lại muốn ở nhà ta?”
“Sư huynh, đệ nhớ huynh.” Đường Thận đáp như thật.
Vương Trăn cười thành tiếng: “Nhận được mấy cái thiếp mời?”
Đường Thận tròn mắt: “Huynh biết cả rồi ư?”
Vương Trăn: “Ta với Viên đại nhân Thượng thư bộ Công chỉ là đồng liêu bình thường, nhưng ta nghe nói, Viên đại nhân cưng yêu cô cháu nội hết mực. Khéo sao, cháu gái ông ta vừa đến tuổi cập kê, chưa đính ước với ai cả. Ta và Viên đại nhân không thân, từ sau vụ việc U Châu thì ít khi liên lạc riêng với nhau. Song vì chuyện này, hôm qua ông ấy đã đích thân đến tận cửa, bày tỏ nguyện vọng nhờ ta làm mối cho đệ với cháu gái ruột của ông ấy.”
Đường Thận khiếp đảm: “Kìa sư huynh, huynh không làm mai hộ đệ đấy chứ? Lẽ nào đệ vừa trốn khỏi hang hùm đã rơi vào miệng sói?”
Vương Trăn: “Ta đã từng nghe danh cháu gái Viên đại nhân. Tài nữ nức tiếng kinh thành đấy! Giỏi giang, xinh xắn hơn cả tiểu quận chúa phủ Cảnh Vương.”
Đường Thận nuốt nước bọt.
“Đến con gái Hữu thị lang bộ Lễ cũng chẳng mĩ miều bằng cháu gái Viên đại nhân đâu.”
Tay Đường Thận run bần bật.
“Còn đích nữ của Định Quốc công, tuy cũng là trang tuyệt sắc, nhưng so tài năng, học vấn thì cũng bị cháu gái rượu của Viên đại nhân vượt mặt.”
Đường Thận: “Thế là sư huynh biết hết rồi còn gì!” Ai đến làm mai với cậu mấy hôm nay, sư huynh đều biết tuốt!
Vương Trăn cười giòn tan, vờ như vô ý nói với Đường Thận: “Nếu chọn trong số mấy cô ấy thì thiên kim nhà Viên đại nhân đích thị là nàng dâu hoàn hảo. Tiểu sư đệ thấy sao?”
Đường Thận: “Đệ không muốn thành thân.”
“Ồ?”
Đường Thận cười gượng: “Sư huynh, đừng trêu đệ nữa mà. Đệ mới mười chín thôi, nào đã đến tuổi lấy vợ! Tuy bằng tuổi đệ đầy người đã thành gia lập nghiệp từ sớm, nhưng đệ chưa làm nên sự nghiệp gì, tâm trí đâu mà tơ tưởng chuyện tư tình nhi nữ? Sư huynh cũng mãi chưa lấy vợ, lẽ nào sư huynh không hiểu đệ ư?”
Mãi một lúc lâu mà Đường Thận không nhận được câu trả lời của Vương Trăn. Cậu tò mò ngó sư huynh, chỉ thấy rèm mi Vương Trăn khẽ rủ, đôi mắt trong trẻo nhìn cậu một cách thản nhiên. Chàng nhẹ giọng hỏi: “Đệ muốn ta hiểu đệ thế nào?”
Đường Thận thấy cổ mình nghèn nghẹn.
Vương Trăn thở dài. Chàng đang vẽ dở, lúc này bèn gác bút, hỏi Đường Thận tiếp: “Vì sao đệ không muốn thành thân?”
Đường Thận nghiêm túc trả lời: “Đệ còn quá trẻ.”
Vương Trăn nhướng một bên mày: “Lí do thật.”
Đường Thận nghĩ bụng, ta đang nói thật mà, sao huynh không chịu tin! Vương Tử Phong này, không ngờ huynh cũng có lúc tính sai câu trả lời đấy.
Đường Thận vốn là người hiện đại, đã thế còn độc thân từ trong trứng, sinh viên tiến sĩ hai mươi mấy tuổi mà chưa một mảnh tình vắt vai. Thực lòng mà nói, cậu không muốn thành thân ở tuổi mười chín. Từ góc nhìn của cậu, thanh niên mười chín tuổi chỉ mới lên đại học thôi, hẵng còn trẻ dại, chừng ấy tuổi thì cưới xin nỗi gì! Cậu dự định sẽ bắt chước Vương Trăn, hoặc chí ít là như Tô Ôn Duẫn, trước năm hai mươi lăm tuổi sẽ không cân nhắc bất cứ ai.
Trong lòng nghĩ thế, nhưng Đường Thận không thể lí luận kiểu đấy với Vương Trăn. Cậu nghĩ mãi mà chẳng ra đáp án nào khả thi. Bỗng Đường Thận nảy ra một ý, hỏi ngược lại: “Vì sao đến giờ sư huynh vẫn chưa thành hôn?”
“Ta đâu có bảo ta chưa hứa hôn với ai?”
Đường Thận sững sờ: “Ơ?”
Trời đất! Vương Tử Phong đã hứa hôn rồi ư?
Thấy Đường Thận trợn tròn hai mắt, Vương Trăn mỉm cười: “Đương nhiên, ta cũng chưa bảo là có.”
Đường Thận: “…”
Huynh mà không phải Vương Tử Phong, thì sớm muộn gì cũng bị người ta đánh chết.
Vương Trăn: “Chỉ chưa gặp được người phù hợp thôi.”
Câu trả lời này thoạt tiên nghe như đáp cho có lệ; song Đường Thận ngẫm nghĩ một chút lại thấy, có lẽ Vương Trăn đang nói thật. Trong ba tội bất hiếu, không có con là tội nặng nhất. Nhưng làm quan đến địa vị của Vương Trăn, người có thể xì xào chỉ trỏ chàng, trừ người nhà ra thì chỉ có hoàng đế mà thôi.
Triệu Phụ đã không quản, hiển nhiên, với uy vọng của Vương Trăn ở Lang Gia Vương thị, cũng chẳng ai trong họ dám chỉ tay năm ngón chuyện cưới xin của chàng cả. Thế nên, rất có khả năng, tình huống của chàng đúng như những gì chàng nói. Chàng chưa gặp được người phù hợp, chưa gặp được cô gái kia. Vì lẽ đó, tới giờ chàng vẫn ở vậy.
Vương Tử Phong không lập gia đình vì chàng không tìm được người có thể nắm tay mình đến cuối đời.
Đường Thận thầm nhủ: Nhưng trên đời này, ai mới có tư cách bạc đầu giai lão cùng Vương Tử Phong đây?
Nhất thời, cậu không tài nào hình dung nổi, cô gái ấy phải là tiên nữ phương nào mới có thể lọt vào mắt xanh của chàng, mới có tư cách sánh vai cùng Vương Trăn.
Đường Thận hết sức thông cảm: “Đệ hiểu.” Cậu đã biết vì sao Vương Trăn độc thân đến tận bây giờ.
Vương Trăn: “Đệ không hiểu.”
Đường Thận lắc đầu: “Không, sư huynh, đệ hiểu.” Đệ hiểu, huynh không thành thân, là bởi không ai xứng với huynh hết.
Vương Trăn lặng yên nhìn Đường Thận. Hồi lâu sau, chàng mỉm cười, không phủ nhận nữa.
Hai người không nhắc lại chuyện đó.
Vương Trăn: “Đệ định đối đáp với họ thế nào?”
Đường Thận đau đầu lắm: “Chuyện đó đệ cũng chịu. Sư huynh biết đấy, những người gửi thiếp mời cho đệ hay thậm chí là tự mình thăm viếng, nếu không phải hoàng thân quốc thích thì cũng là đại thần quyền cao chức trọng hơn xa đệ. Ai đệ cũng không dám đắc tội, nên mới phải viện tới hạ sách này, nương náu ở chỗ sư huynh.”
“Không muốn lôi thôi với họ phải không?”
Đường Thận nói như đinh đóng cột: “Không muốn.”
“Soạt” một tiếng, Vương Trăn xòe quạt trắng: “Thế thì khỏi bàn nữa thôi.”
Hôm sau, thế mà không còn ai tới làm mai cho Đường Thận nữa thật.
Đường Thận trốn ở phủ Thượng thư, dĩ nhiên sẽ không có ai đến tận nơi để mai mối. Nhưng ngoài lúc ở phủ, cậu còn phải làm việc ở điện Cần Chính. Ấy thế mà mấy vị đại nhân hôm trước còn quấn quít lấy cậu, hôm nay đã lặn mất tăm hơi, không ai sốt sắng khuyên nhủ cậu nữa.
Đường Thận hết hồn, theo dõi nửa ngày, cậu bèn đưa ra kết luận…
“Sư huynh nhà mình quả là thâm tàng bất lộ!”
Vương Tử Phong xem ra còn đáng sợ hơn cả những gì cậu tưởng tượng.
Tiểu thư các nhà khác Đường Thận không quản được, nhưng cậu với Thế tử Cảnh vương Triệu Quỳnh vốn là chỗ thân tình, dù sao đôi bên đã hợp tác hết sức ăn ý trong chuyện kinh doanh xà phòng. Cho nên, sau khi về phủ Thượng thư từ chỗ làm, Đường Thận nghĩ ngợi một hồi, bèn thương thảo kế sách với Vương Trăn. Đêm xuống, cậu viết một phong thư, ngầm sai người gửi tới phủ Cảnh vương.