Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
"Cốc cốc"
"Mợ ơi, mợ dậy chưa mợ"
"..."
Sen đứng trước cửa phòng mợ Hân kêu muốn rát họng mà mợ không trả lời trả vốn câu nào, làm cho nó lo quá, bình thường mợ Hân dậy sớm lắm, nhưng không hiểu sao hôm nay mặt trời đã đứng bóng mà mợ vẫn chưa chịu ra khỏi phòng, nó đánh bạo đập mạnh cửa
"Mợ ơi, mợ có trong đó không?"
"..."
"Mợ đừng làm con sợ mà mợ"
"..."
"Mợ có sao không mợ ơi"
"..."
Sen dùng hết sức đẩy cánh cửa vào nhưng hình như cửa đã được cài then cứng ngắt rồi, con Sen đứng gõ cửa chật vật một lúc thì nó quyết định chạy xuống cầu cứu đám gia đinh, Sen sợ mợ Hân mà xảy ra chuyện gì có mười cái mạng nó cũng không đền lại được cho ông Trịnh đâu đa
Một lát sau đám gia đinh trong nhà tức tốc chạy lên phòng mợ Hân, bao gồm cả Tít, con nhỏ gương mặt sốt ruột thấy rõ, trong lòng nó thấy bất an quá, bởi vì đó giờ Hân chưa từng giận hờn mà hành xử như thế này? Tít sợ Hân xảy ra chuyện không hay
"Mợ Hân, mợ có nghe em nói không?"
"..."
Tít lớn giọng mà quát lớn vào phòng, trong khi đám gia đinh thì không dám lên tiếng nói lời nào, vì tụi nó biết chỉ có một mình Tít có đủ khả năng ăn to nói lớn vậy thôi, chẳng may mợ Hân đang ngủ, hay sao đó, tụi nó mà miệng mồm bài hãi như vậy là ăn đòn ngay, nên thôi ngậm miệng lại thì hơn
"Mở cửa cho em"
Tít đập thật mạnh vào cánh cửa thiếu điều như cánh cửa sắp sập đến nơi, bây giờ nó đang giận Hân kinh khủng, nếu Hân mà im lặng chỉ vì giận nó như vậy nó thề là nó sẽ chửi nàng một trận nên thân, nhưng Tít lại thấy lo nhiều hơn, Tít biết mợ sẽ không bao giờ cư xử một cách bồng bột như vậy
"Mợ mà không mở, em đập nát cái cửa này"
"..."
Đáp lại tiếng hét của Tít chỉ là một sự im lặng đến đáng sợ, đám gia đinh trong nhà thì sợ đến toát mồ hôi, thái độ Tít hôm nay sao mà lạ quá, nét mặt tức giận của nó làm cho mọi người phải phát khiếp, Cần đứng kế Tít ra sức khuyên ngăn
"Em bình tĩnh lại chút đi, để anh đi lấy búa phá cửa"
Cần nhanh chóng chạy thật nhanh xuống bếp tìm búa, nhưng chưa đi được bao xa đã nghe thấy tiếng động lớn phát ra từ phía sau lưng, mọi người có thể chờ Cần được, nhưng Tít thì không
Tít dùng chân đạp thật mạnh vào cánh cửa phòng đang đóng chặt kín, đến mức mà chân nó truyền đến một cảm giác đau đớn, nhưng nó nhất quyết không dừng lại, vì Tít sợ người con gái nó yêu thương nhất xảy ra chuyện bất trắc thì nó sẽ ân hận cả đời mất
Tít đạp đến bốn lần nhưng cánh cửa chỉ xê dịch một chút, nó chống tay xuống gối thở hồng hộc, tụi gia đinh tưởng con bé này bỏ cuộc rồi, nên cũng ngó xuống nhà bếp mà chờ Cần lấy búa
Nhưng không, vài giây sau đó một tiếng va chạm mạnh vang vọng đến chói tai, Tít dùng hết lực chân mà thúc mạnh một cú đạp vào cửa, cánh cửa chịu không nổi lực mạnh, thèn cài phía trong vì lực đạp tác động mà văng ra treo lủng lẳng rồi rơi xuống đất
Cánh cửa mở toang ra, tụi gia đinh ai nấy đều thất kinh hồn vía vì cảnh tượng trước mặt, Tít sau khi hoàng hồn đưa mắt nhìn vào trong phòng xem mợ Hân có sao không, thì bất chợt nó quát lên
"Mai Hân"
***
"Mợ ấy có sao không ông"
Tít đang ngồi trên giường nhìn người con gái vì một lý do gì đó mà bỏ ăn bỏ uống mấy ngày nay, đáng lý ra người nên đau lòng, nên bỏ ăn, nên dằn vặt bản thân là Tít mới đúng, cớ sao Hân lại khiến bản thân nàng trở nên tệ hại như này
Ba ngày không chung đụng cùng nhau, trong mấy ngày này Tít chưa từng gặp qua Hân, nó chỉ biết tránh mặt nàng bằng cách quanh quẩn ở nhà bếp, Tít tưởng nàng phải ăn ngon, ngủ yên khi bên cạnh chả còn một sự tác động khiến tâm tình nàng rối bời,
Nhưng không...
Chứng kiến gương mặt xanh xao nằm ngây đơ dưới sàn nhà lạnh lẽo khi cánh cửa được bật mở ra, cảnh tượng ấy làm Tít sợ đến phát khiếp, Tít vội chạy vào trong bế nàng lên giường rồi kêu gia đinh đi gọi đốc tờ gấp, cũng may là nàng không sao
"Mợ ấy bị suy nhược cơ thể thôi, cô nhớ cho mợ ấy ăn uống đầy đủ rồi thuốc thang cho mau lại sức, tôi thấy mợ Hân dạo này sức khỏe yếu quá"
Đốc tờ đang đứng thu dọn đồ đạc, vừa nhỏ giọng dặn dò Tít
"Tôi biết rồi"
"Đây này, chổ thuốc này cô cho mợ ấy ăn no rồi uống nhé, đừng để bụng đói uống vào sót ruột chết"
Đốc tờ đặt một vài vỉ thuốc lên cái bàn nhỏ cạnh giường, do mợ Hân không uống được thuốc bắc cho nên ông đã kê cho mợ vài vỉ thuốc tây, dù sao mợ ấy cũng là cành vàng lá ngọc, sau khi thu dọn xong ông không nấn ná lâu mà về ngay trả lại không gian riêng cho hai nàng
Tít xuống bếp dặn chị Sen nấu cho Hân ít cháo thịt bầm đặng lát nàng tỉnh dậy, còn ăn cháo mà uống thuốc đúng cử, lớn rồi mà cứ làm mấy việc khiến cho người ta lo lắng không thôi, Tít bây giờ chả còn tâm trí đâu mà suy tính đến chuyện né tránh Hân, chẳng may nàng mà có đuổi nó cũng không đi, bỏ bê nàng có mấy ngày thôi mà đã sanh bệnh rồi..
Hàng mi dài run run hé mở, Hân ôm lấy đầu mà nhăn nhó, sao đầu nàng đau như búa bổ vậy không biết, nàng ngó nghiêng xung quanh thì thấy trong phòng không có ai, chỉ có một mình nàng, cảm giác tủi thân lại dâng trào lên, nàng mím môi thật chặt để kìm nén nước mắt, nàng đã bệnh thế này rồi mà con bé đó không thèm quan tâm hay đá động nàng lời nào, thật tức chết!
Yêu thương cái gì mà kì cục quá vậy đa, tất cả chỉ là lời nói dối thôi, hay bây giờ Tít có cậu Thành rồi nên bỏ mặc nàng ở đây, không thèm quan tâm đếm xỉa tới luôn
Chợt cánh cửa phòng hé mở, trên tay Tít đang bưng một khay cháo thịt bầm và một ly nước cam, Tít thấy Hân đã tỉnh dậy thì yên tâm phần nào, nhưng nó không lên tiếng hỏi thăm hay gì hết, Tít đóng cửa lại rồi bưng khay cháo đặt lên bàn, tất cả hành động diễn ra một cách hết sức nhẹ nhàng, nhưng mặc nhiên Tít không đá động đến nàng câu nào
Hân ngồi trên giường đưa mắt nhìn ai kia đang lạnh mặt không thèm đoái hoài gì đến nàng, trong lòng nàng dâng lên một cảm giác khó chịu tột cùng, được thôi nếu Tít lạnh nhạt không thương nàng, thì nàng sẽ không thương Tít nữa
Tít ngồi xuống mép giường cạnh Hân, tay cầm lấy tô cháo nóng hổi mà thổi nguội, suốt buổi không ai nói một lời nào, khiến cho bầu không khí dần trở nên căng thẳng tựa dây đàn, sau khi thổi xong thìa cháo đầu tiên, Tít nhìn sang gương mặt hờn giận của thiếu nữ đang nũng nịu kia mà nói
"Mở miệng ra""
Một câu nói không đầu không đuôi, Hân nhất thời bất ngờ trước thái độ nói chuyện trống không của Tít, giờ thì hay rồi, Tít còn không thèm ngọt ngào với nàng câu nào, nàng cũng chẳng vừa, nàng giận hờn mà quát
"Không cần em quan tâm, bỏ tô cháo ở đây rồi đi ra ngoài đi, tôi muốn nghỉ ngơi"
Tít không tức giận mà chỉ nhìn sâu vào đôi mắt đen láy ngang bướng kia, giọng nói Tít trầm đi một vài phần
"Em không thích nói nhiều, mợ ăn lẹ đi rồi còn uống thuốc"
Thìa cháo tiếp tục được đưa tới miệng Hân, nhưng nàng nhất quyết mím chặt môi, không ăn lấy dù chỉ một chút
"Không ăn"
"Mợ đừng để em điên lên"
Gương mặt lạnh nhạt của người đối diện nhất thời làm cho Hân thấy hơi e dè, Tít chưa bao giờ nặng lời hay quát nàng như thế này, vậy mà hôm nay Tít lại đối xử với nàng như vậy, nàng cảm thấy rất buồn, rất tủi thân trước thái độ ấy
"Không"
Dù hơi sợ nhưng Hân không chịu khuất phục trước mấy lời nói đe dọa kia, tính ra thì hiện tại nàng đang làm chủ căn nhà này, thì việc gì nàng phải sợ một con bé người hầu chớ, nàng phải có uy nghiêm của nàng
"Được, do mợ tự chuốc lấy"
Tít máu nóng dồn lên mặt trước thái độ ngang ngược kia, Tít không nhiều lời, bàn tay trái nó chộp lấy ly nước cam được đặt gọn gàng trong khay, Tít đưa lên miệng uống một ngụm lớn trước thái độ kinh ngạc đến từ phía Hân
"Em..tính làm gì đó"
Nước cam đã lấp đầy khoang miệng Tít nên con nhỏ không thể nói một lời nào, nó vật mạnh Hân nằm xuống giường, một hành động chả có một tí dịu dàng nào, Tít bò lên giường sau đó ngồi lên bụng nàng, Hân chưa kịp hoàn hồn thì cái miệng nhỏ kia đã kề sát môi nàng
"Nè khôn...ưm"
Tức thì, đôi môi người ở trên đã thành công chiếm trọn đôi môi căng mộng bên dưới, Hân ngoan cố không chịu mở miệng ra đón lấy một giọt nước cam nào, vì nàng còn đang giận Tít mà, làm sao mà bỏ qua dễ dàng như thế được?
Thấy người bên dưới thân không chịu hợp tác, bàn tay nhỏ bắt đầu sờ mó chiếc eo thon gọn sau lớp áo bà ba lụa, rồi dần tiến lên phía ngực, Hân hốt hoảng trước hành động đụng chạm hết sức thân mật đến từ cánh tay quen thuộc kia, nàng rùng mình một cái rồi hé môi, mấy giọt nước cam từ khoang miệng Tít chảy ngược vào miệng Hân không sót một giọt nào, nước cam hôm nay lạ quá, vừa ngọt mà còn vừa nóng, làm cho toàn thân nàng tê rần như bị kiến cắn
Sau khi truyền hết một lượt số nước cam đó qua cho nàng, Tít nhanh chóng rút môi ra, giọng nói trầm thấp vang vọng bên tai Hân
"Bây giờ mà mợ không ngồi dậy ăn uống cho đường hoàng, em thề là em lột sạch đồ mợ ngay tại đây, mợ có tin không?"
Hân sợ sệt trước lời đe dọa từ con bé, nàng biết Tít dám nói dám làm, nó không bao giờ nói suông, câu nói này tức thì làm cho mặt Hân đỏ bừng bừng vì thẹn, sao nàng lại cảm giác bầu không khí bây giờ rất ám muội, nên Hân nhanh chóng đẩy vai Tít ra một chút rồi ngồi dậy
"Được rồi..mợ ăn"
Tít lạnh giọng um một tiếng rồi ngồi dậy cho đường hoàng, thật ra nó không hề muốn làm mấy hành động sỗ sàng đó đâu, vì nó biết Hân là một người thích sự cưng nựng và dịu dàng, nhưng hôm nay là ngoại lệ, do nàng lì lượm quá, nên buộc nó phải xử dụng cái chiêu hèn mọn này
Hân cầm lấy tô cháo mà cúi gầm mặt ăn không nói lấy một lời nào, nhưng đôi má nàng đỏ ửng lúc nào không hay, nàng thấy có một cảm giác bồn chồn trong cơ thể khi bàn tay Tít chạm vào mấy vùng nhạy cảm của nàng, trước giờ chưa có ai từng động qua mấy nơi đó hết, nàng cũng chưa từng cho ai sờ qua, nên cơ thể nàng rất mẫn cảm, động vào liền có phản ứng ngay
Tít lặng im quan sát dáng vẻ ngoan ngoãn như một chú mèo con vừa bị bắt nạt kia, lúc nào nàng cũng như thế này thì tốt biết mấy, để nó khỏi phải động tay động chân, thật sự nó không hề muốn làm đau nàng một chút nào cả, vì khi nàng đau, tim nó cũng sẽ đau theo
***
"Thành nó đâu rồi bà, sao sớm giờ tui không thấy nó"
Ông Trịnh vừa bước ra gian chính, đã thấy bà Cúc đang ngồi khâu lại mấy cái áo bà ba, ông tiến lại gần bà rồi ngồi xuống bên cạnh, hỏi han xem thằng con trai quý tử của ông đi đâu rồi, mấy nay không thấy nó ở nhà
"Thằng Thành lên Sài Thành từ mấy hôm trước rồi, bộ ông không hay à"
Bà Cúc liếc sang nhìn ông chồng bà một cái, làm cha cái kiểu gì mà con trai đi mấy ngày rồi mà chẳng hay biết
"Ủa nó lên đó mần chi?" Ông Trịnh ngạc nhiên
"Mấy hôm trước nó xin tui cho nó lên Sài Thành một chuyến, nghe đâu là nó đến mấy tiệm trang sức lớn ở Sài Thành, đặt mấy bộ nữ trang cho vợ sắp cưới"
Ông Trịnh nghe xong thì thở dài, bộ dáng ông không mấy vui vẻ khi con trai mình cưng chiều một con hầu lên tận mây xanh, ông nghiêm giọng rồi nói xéo
"Làm như ở đây không có tiệm trang sức hay gì mà lên tận trên đó mua, thằng Thành tui thấy coi bộ nó mê con nhỏ đó đến mức mù quáng rồi đó đa"
Bà Cúc cũng chẳng vừa, nghe ông Trịnh nói vậy bà liền chặn họng ông lại ngay
"Ủa vậy ngày xưa không biết ai kia có vậy hông ta, tui nhớ ai kia qua tận bên pháp đặt cặp nhẫn hột soàn bự chảng về đặng hỏi cưới tui đó đa"
Ông Trịnh giả bộ ngó lơ mà tiếp tục uống trà, còn bà Cúc bên cạnh thì cười tủm tỉm trước thái độ câm nín của chồng bà, bà cảm thấy rất bình yên khi gả cho ông Trịnh, tuy tình cảm không nồng nàn như mối tình dang dở thiếu thời, nhưng ông cho bà cảm giác bình yên sống một cuộc đời sung túc
Còn người kia thì cho bà cảm giác yêu
thương mảnh liệt, từng lời âu yếm hẹn thề, trong chốc lát tan thành sương khói kể từ ngày người ấy lên xe hoa, năm tháng vô tình, mối tình ấy trôi vào dĩ vãng, cùng lời hẹn thề son sắt mà đôi tình nhân năm xưa chẳng thể giữ nổi trước miệng đời cay nghiệt, độc đoán
Nói lời tạm biệt sau cuối vào một ngày hạ tàn tình tan, khép lại một cuộc tình vàng son
"Bà lại làm sao đấy"
Ông Trịnh thấy vợ mình mặt mày ngờ nghệch ra, thì lên tiếng hỏi
"Không có, tui nhớ lại chút chuyện thôi"
Bà thôi không nhớ về quá khứ đau thương, dù sao thì hiện tại người kia cũng không còn xuất hiện trong cuộc đời bà, hai mươi năm bà sống trong một nỗi niềm thương nhớ dây dứt khôn nguôi, chính vì lẽ đó mà bà mới gật đầu đồng ý với hôn sự của con trai, bà biết mối hôn sự này chệch lệch rất nhiều, nhưng bà không muốn con trai phải đau khổ, hối hận giống như bà năm đó