Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
1.
Ven đường có sợi dây đỏ xấu xấu.
Nhưng nó lại buộc tờ tiền trăm đồng xinh xinh.
Khiến tôi mê mẩn không thể nào dời gót.
Tôi đưa tay mò mò, bị một chuỗi tràng hạt chặn lại.
"Thí chủ, chớ ham tiền..."
Nhưng tôi hồi nào giờ tay vẫn nhanh hơn não.
Đợi đến lúc tôi hoàn hồn thì đã thấy mình lách tràng hạt cầm tờ tiền với một góc độ vô cùng oái oăm.
Sư thầy trung niên kinh ngạc há mồm.
Ông ấy ngây ngốc nhìn bàn tay phải giơ lên giữa không trung, mặt đầy ngơ ngác lẫn kinh ngạc.
Gió mát dìu dịu, tay áo bay bay, mà tay vẫn khựng lại giữa không trung.
Tôi bỗng hơi lúng túng, cười "ha ha" hai tiếng.
"Thực ra có tiền hay không không quan trọng, chủ yếu là tôi thích màu đỏ..."
Người trước mặt im lặng.
Ông ấy há miệng, một lúc sau mới nói được thành tiếng:
"Thí chủ, dây đỏ này không phải dây đỏ bình thường."
"Trên dây có kẹp lẫn tóc người chết, ai nhặt là coi như đồng ý kết hôn âm với ma đấy."
Tôi kinh hãi: "Còn có chuyện như vậy cơ à?"
Sư thầy trung niên thấy tôi biến sắc, lúc này mới hơi hòa hoãn.
Đang định nói tiếp thì bị tôi cướp lời.
Tôi do dự dè dặt nói:
"Con ma kia có đẹp trai không?"
"Chứ nói thật, tôi mê trai đẹp, xấu là tôi chê."
Mắt trần cũng thấy được, mí mắt sư thầy giật lia lịa.
Ông vô thức lần tràng hạt trong tay.
"...A Di Đà Phật."
Sau đó nhắm mắt lại, cố gắng duy trì giọng nói bình tĩnh:
"Đó là... là ma nữ."
Tôi sửng sốt.
Hóa ra đây là của hồi môn của nhà người ta, chứ không phải sính lễ.
Tôi dợm bỏ tiền với dây đỏ xuống.
"Vậy tôi chuồn nhé?"
Sư thầy thoáng hòa hoãn, sau đó lắc đầu, ánh mắt nhìn tôi đầy thương hại.
"Thí chủ đã cầm lên rồi, dù thí chủ không phải đàn ông nhưng cũng đã vướng nhân quả với ma nữ kia rồi."
"Đêm nay cô ta nhất định sẽ tìm cô, đè cô ra, mượn mạng cô."
Sư thầy than thở: "Con ma này oán niệm rất mạnh, lệ khí ngập trời."
"Bần tăng pháp lực yếu, không độ nổi, chỉ đành ngồi gác ở đây, đề phòng có người nhặt dây đỏ xỏ cọc tiền."
"Nhưng mà giờ..."
Sư thầy chắp tay chữ thập, làm lễ với tôi rồi nói: "Thí chủ tự lo hỉ."
Dứt lời, tiêu sái xoay lưng đi mất.
Bạn thân Trần Yên đứng cạnh tôi cuống cuồng kéo tay tôi:
"An Bội Bối, đuổi theo mau!"
"Có kiêng có lành, ai biết đâu được, mau nhờ đại sư nghĩ cách giùm đi..."
"Đại sư đâu rồi?"
Hai đứa tôi mới chụm đầu nói mấy câu mà ngó lại đã không thấy bóng dáng sư thầy đâu nữa.
"Bây giờ phải làm sao?"
Trần Yên cau mày.
Tôi vỗ vai nó, bảo nó đừng có hoảng.
"Yên tâm, người giỏi ắt có kế hay."
Nó nửa tin nửa ngờ: "Kế gì hay?"
Tôi cười đầy bí hiểm, nắm tay Trần Yên kéo tới...
Miếu Sơn thần.
2.
"Dù bà có muốn thắp hương cầu thần khấn Phật phù hộ thì cũng phải đi chùa miếu nào có tiếng một chút chứ?"
"Chỗ này..."
Trần Yên nhìn quanh, muốn nói lại thôi.
Tại vì cái miếu mà tôi dẫn nó tới vắng tanh như chùa bà Đanh, không thấy hương khói gì cả.
"Chùa có tiếng lại tốn tiền mua vé vào cửa." Tôi nhíu mày. "Huống hồ, miếu vắng vẻ cũng hay..."
"Dễ làm việc."
Nó á một tiếng.
"Làm việc ấy à?"
Tôi trịnh trọng gật đầu.
Sau khi chắc chắn xung quanh không có ai khác, tôi bước tới vài bước, thành thạo thắt sợi dây đỏ lên trên tay tượng Sơn thần.
Trần Yên: "..."
Con nhỏ trợn mắt, vẻ mặt ngơ ngác không hiểu gì, nhưng vẫn rất chấn động.
Tôi hài lòng vỗ tay: "Xong rồi."
Đang định ra ngoài thì đột nhiên tôi nghe thấy một tiếng đàn ông như thật như ảo vang lên bên tai:
"Ngày thường không quả không hoa.
Đến khi có chuyện mới qua lạy bù?"
Uầy, thơ lục bát luôn!
Tôi ngừng bước chân.
Tôi nhìn bốn phía, không thấy ai cả.
Còn Trần Yên thì hồn nhiên như không nghe thấy gì, chỉ lẩm bẩm: "Bội Bối, bà làm vậy chắc chắn không có vấn đề gì thật à?"
"Sơn thần có tức không nhỉ?"
Tức à...
Đúng là làm như tôi có hơi thất đức.
Tôi trầm tư một lát.
Cuối cùng quyết định xoay người, chắp tay trước mặt tượng thần.
“Xin thần độ trước bữa rày.
Nhang đèn thì đợi đến ngày sau dâng.”
Hớ, thơ thì tôi cũng biết làm.
Trầm Yên lại im lặng lần nữa.
"Ngày sau… nghe hơi mờ mịt qua loa phải không bà?"
Tôi hiểu ý nó.
Xoắn xuýt mãi, cuối cùng tôi cũng lò dò sang tiệm bán hương đèn cạnh miếu.
Sau khi cò kè bớt một thêm hai với ông chủ, tôi quyết định lấy tờ một trăm mới nhặt được ra, trích một đồng mua hương.
Tôi đôt hương rồi cắm vào lư hương.
Nó đứng đó một mình.
Lẻ loi, run run.
Trần Yên không đành lòng nhìn thẳng, khóe miệng run run.
"Không phải chứ, người ta dâng hương là dâng cả bó, bà chơi hẳn một que..."
Tôi nghiêm trang đứng thẳng, nghiêm nghị nói:
"Bà hiểu cái gì chứ, quan trọng là ở tấm lòng."
Nó lườm tôi:
"Bà ấy à, lại tính để dành tiền mua đồ ăn cho đám trẻ trong trại chứ gì."
"Đúng là thần giữ của, mệnh hao tài."
Tôi nheo mắt: "Chó chê mèo lắm lông."
"Hai ngày trước, trại trưởng mới kể với tôi, bà chuyển khoản cho bà ấy."
Trần Yên bĩu môi, ngắt lời tôi:
"Đi thôi, đi thôi, trời sắp tối rồi đấy."
Tôi cười khẽ, đuổi theo nó.
Sau lưng, cây hương chập chờn lúc sáng lúc tối, khói hương chẳng biết vô tình hay cố ý bay về phía tượng Sơn thần.
3.
Lúc xuống núi, Trần Yên vẫn chưa hết lo lắng.
Nó ấp úng:
"Hay là, tối nay tôi ngủ với bà?"
Tôi khoát tay:
"Hôm nay là sinh nhật Phương Dã, sao bà có thể để người ta phòng không lạnh lẽo được."
"Yên tâm, tôi không sao đâu."
...
Về đến nhà, tôi rửa mặt rửa tay sơ một cái rồi lăn ra giường ngủ luôn.
Đầu hôm đúng là yên bình không có chuyện gì cả.
Nhưng đến sau nửa đêm, tôi bắt đầu mơ.
Trong mơ, bốn phía mờ sương, mông lung trống rỗng, chỉ có một chỗ có ánh sáng le lói.
Đến gần mới nhận ra, đó là một ngôi miếu.
Ừ, cũng khá là quen.
Tôi vỗ trán, hồi chiều mới dâng hương miếu này đây chứ đâu.
Nhưng sau khi bước vào, tôi không thấy tượng Sơn thần vốn nên đặt ở chính giữa đâu cả.
"Lạ nhỉ, chạy đâu rồi ta?"
Tôi đang nghi hoặc dáo dác dòm quanh thì đột ngột bị đánh úp...
"Cô, đang tìm tôi hả?"
Mùi cỏ cây thoang thoảng dậy lên bốn phía, chẳng biết tự lúc nào.
Tôi đột ngột quay đầu.
Lần này khác ban ngày, tôi thấy rõ người nọ.
Thân thể như ngọc, mặt mày như vẽ.
Đẹp!
"Anh..."
Tôi chần chừ ngân dài âm đuôi...
Người nọ hừ một tiếng.
"Sao, không nhận ra à?"
Tôi mím môi: "Anh nhầm rồi, tôi chỉ muốn hỏi..."
"Anh có thể sửa thói quen bất thình lình cất tiếng bên tai người khác được không?"
"Như vậy không hay đâu."
Yên lặng như tờ.
Người nọ giận quá hóa cười.
"Cô vào miếu của tôi, bắt tôi lo việc giùm cô."
"Giờ còn ý kiến ý cò với tôi nữa đấy phỏng?"
Miếu của hắn...
Thế ra hắn là...
Sơn... Sơn thần!
Tôi theo bản năng hỏi:
"Tôi đốt hương cho rồi mà!"
Chẳng thà không nói thì thôi, nhắc đến hương người kia càng giận:
"Có một que hương mà cô còn nói, không thấy ngượng à?"
Hắn nghiêng người tới trước, nghiến răng nghiến lợi.
"Không nhắc đến chuyện khác, cô bắt tôi lo việc giùm cô, mắc gì cột dây chắc vậy hả?"
Tôi chớp chớp mắt.
Đến gần rồi mới để ý, áo quần của người này...
Hình như hơi tơi tả.
Tôi chột dạ, lùi lại hai bước.
"Anh... anh bị ma nữ kia chà đạp rồi hả?"
Vừa dứt lời, người kia sa sầm mặt.
Hắn chỉ tay một cái, cơ thể tôi đột nhiên bị hút về phía trước, lao thẳng vào vòm ngực rộng của hắn.
Ôi chu cha!
Biết chơi ghê ha!
Hèn chi ma nữ thích chà đạp hắn.