Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
"Mọi người xem kìa, quả quýt có độc! "Ông lão bán táo chỉ vào bãi chất nhờn màu xanh mà Lưu Quang nhổ ra, vừa nhìn đã muốn buồn nôn.Ông ta kích động hét lớn lên.
Ông ta ghen ghét vì Vương Thiết Trụ bán quýt chất lượng, bây giờ cuối cùng đã nắm được thóp, vậy tại sao không thừa cơ hắt bát nước bẩn chứ?
"Tôi nói rồi mà, quýt chín nhanh như vậy, quả nào quả nấy to như nắm đấm.Chắc chắn có vấn đề."Ông lão bán táo vô cùng phấn khích.
"Quả quýt này thật sự có độc...."
"Trời ơi, may mà tôi chưa mua... nếu ăn vào chẳng phải là tai nạn chết người sao, may quá, lạy phước!!!!"
"Báo công an đi, bắt nó lại, thời buổi này mà làm ăn thất đức quá!"
Một đám người vây quanh Vương Thiết Trụ , nhao nhao lên án công khai, lòng đầy căm phẫn.
"Thằng này, còn trẻ sao không lo làm ăn lương thiện đi!"
Ánh mắt Lưu Quang lóe lên, vọt tới nắm lấy cổ áo của Vương Thiết Trụ , lớn tiếng nói: "Tôi ăn hết quả quýt có độc của cậu, không biết sẽ có di chứng gì, cậu nhất định phải bồi thường.Hôm nay không bỏ ra hia triệu thì đừng nghĩ đến chuyện đi đâu."
Nhìn thấy biểu hiện của Lưu Quang, ánh mắt của không ít người xung quanh bắt đầu dè dặt.Lưu Quang là ai? Bọn họ thường xuyên tới đây mua bán hoa quả, mua thức ăn nên cũng có chút hiểu biết với tên Lưu Quang này. Nhìn bộ dạng của anh ta, chắc chắn là không có chuyện gì, nhưng anh ta lại muốn Vương Thiết Trụ bồi thường hai triệu, anh ta chỉ đang ăn chặn tiền mà thôi...
Nhưng lại nghĩ tới việc Vương Thiết Trụ bán quýt có độc, mọi người đều cảm thấy Vương Thiết Trụ chỉ đang gieo gió gặt bão.Ai bảo anh ta bán quýt có độc hại người?Cái này gọi là người ác thì có người ác trị. Cho nên dù biết rõ Lưu Quang muốn ăn chặn tiền của Vương Thiết Trụ , nhưng cũng không có ai đứng ra nói thay cho Vương Thiết Trụ . Còn có không ít người nở nụ cười hả hê.
Vương Thiết Trụ lạnh lùng nhìn Lưu Quang, trong lòng âm thầm cười lạnh.Không ngờ trên thế giới này còn có người không biết phân biệt trái phải như vậy. Vừa rồi rõ ràng anh nhìn thấy thứ mà Lưu Quang nhổ ra chỉ là cục đờm mà thôi.
Quả quýt giống với quả cam, đều có lợi cho phổi, có công dụng trị ho, tiêu đờm.Cũng vì ăn hết quả quýt, anh ta mới nhổ được cục đờm ra, ai ngờ anh ta không cảm ơn mà còn quay ra ăn chặn tiền của mình.
"Anh có chắc đây là quýt có độc không?"Vương Thiết Trụ nhìn Lưu Quang lạnh lùng nói.
Bị ánh mắt sắc bén của Vương Thiết Trụ nhìn chằm chằm, Lưu Quang có vẻ lúng túng, liếc ngang liếc dọc không dám nhìn thẳng vào Vương Thiết Trụ , bức tức nói: "Đương nhiên là quýt có độc, mắt cậu bị mù à? Không thấy tôi vừa ăn hết quả quýt thì nôn ra à? Cậu nói nhảm cái gì vậy? Thế tóm lại là có đưa tiền ra không, có tin tôi báo công an không?"
"Báo công an?"
Vương Thiết Trụ nở nụ cười, hai tay khoanh trước ngực dõng dạc nói: "Báo công an đi, tôi ở đây chờ."
"Cậu..."
Thấy mình không hù dọa được Vương Thiết Trụ , Lưu Quang làm bộ không sợ chết quát: "Đừng hối hận nhé..."
"Được rồi, anh đừng giả bộ nữa."
Vương Thiết Trụ không muốn tiếp tục dây dưa với Lưu Quang, anh còn phải bán quýt, vì thế anh trầm giọng nói: "Vừa rồi anh chỉ nhổ ra một cục đờm, nó bị kẹt trong cổ họng mấy ngày rồi, bốc mùi hôi thối rồi. Anh nói xem, sau khi nhổ cục đờm ra, có phải anh hết khó chịu rồikhông?Cũng không có mùi hôi miệng đúng không? Quả quýt có tác dụng trị ho tiêu đờm, quýt này được trồng theo cách riêng của tôi.Hiệu quả trị ho tiêu đờm rất tốt, anh ăn một trái đã có tác dụng hiệu quả. Anh không cảm ơn tôi thì thôi, lại còn muốn ăn chặn tiền của tôi à, anh còn lương tâm không vậy?”
Sau khi nghe Vương Thiết Trụ nói như thế, mọi người mới hiểu rõ mọi chuyện.Khi Lưu Quang vừa đến đây, giọng nói giống như vịt đực, đúng là rất khàn.Hơn nữa lúc nói chuyện còn có mùi hôi miệng. Thế nhưng bây giờ giọng nói không chỉ rõ ràng mà mùi hôi miệng cũng không còn nữa. Mọi người lại nhìn thứ anh ta vừa nhổ ra, đúng là một cục đờm ghê tởm.
"Trời ơi, không biết xấu hổ hay sao vậy?"
"Đúng vậy, ăn hết quýt của người ta, bệnh của mình cũng hết, vậy mà còn muốn ăn chặn tiền, xấu hổ quá đi."
"Đúng là mặt dày mà."
Mọi người chỉ trỏ vào Lưu Quang, những người bán hoa quả cóthể e dè anh ta, nhưng những cô dì chú bác đến mua đồ thì chẳng hề nể mặt anh ta.
"Im miệng hết cho tôi!"
Lưu Quang rống lên, sắc mặt âm u đáng sợ, lạnh lùng nhìn Vương Thiết Trụ , lúc này anh ta cầm một giỏ quýt xuống đất, nhấc chân lên vừa dẫm nát chúng vừa nói: "Con mẹ nó, không được tao cho phép mà mày dám bán quýt? Cho mày bán này, bán này!!!!"
Nhìn thấy mấy quả quýt tươi ngon bị Lưu Quang đạp, hai mắt Vương Thiết Trụ lập tức đỏ lên.Tất cả những quả này đều là tiền!
"Mẹ nó, cút ngay!"
Vương Thiết Trụ từ trên thùng xe nhảy xuống dùng tay đẩy ra Lưu Quang. Vì Vương Thiết Trụ đang phẫn nộ nên lực tay hơi mạnh. Lưu Quang lảo đảo lui về phía sau mấy bước, ngã xuống mặt đất.Vừa hay trên mặt đất có một hòn đá ngay dưới mông anh ta.
"A!"
Lưu Quang hét lên thảm thiết, nhảy dựng lên, hai tay ôm mông, kêu la oai oái.
"Được lắm, thằng ranh con, mày chờ tao.Tao nói cho mày biết, mày xong đời rồi."
Lưu Quang vừa ôm mông rên rỉ vừa nhe răng trợn mắt lấy điện thoại ra: "Anh em, đi qua đường đối diện, mang theo vũ khí "
"Tôi không chạy, để xem anh ăn được tôi không?"
Vương Thiết Trụ lạnh nhạt mở miệng, cúi người nhặt những quả quýt không bị giẫm nát rơi trên mặt đất, bỏ chúng vào trong giỏ.
Anh không thích gây chuyện nhưng cũng không phải người sợ rắc rối.
"Anh bạn, đi nhanh đi.Lưu Quang không phải người tốt lành gì đâu, anh ta còn có mấy tên đồng bọn ở quanh đây, một lúc nữa bọn chúng đến, cậu muốn chạy cũng chạy không thoát đâu."
Lúc này, bác gái trung niên bán dưa hấu cách đó không xa tốt bụng nhắc nhở.
"Anh Thiết Trụ , chúng ta... hay là chúng ta đi thôi." Chung Đình cũng kéo cánh tay Vương Thiết Trụ , sợ hãi nói.
"Không cần sợ!"
Vương Thiết Trụ vỗ vỗ mu bàn tay của Chung Đình, nghiêm túc nói: "Anh có thể xử lý chuyện này."
Sau khi đánh Chu Đại Niên hai lần, Vương Thiết Trụ phát hiện mình rất lợi hại. Bất kể là tốc độ hay sức lực, mọi thứ đều được cải thiện. Anh có cảm giác mình như biến thành một cao thủ võ lâm, cho nên bây giờ anh không hề sợ hãi.
Ba tên đàn ông mặc quần áo lao động từ đường đối diện lao tới. Họ đi đến trước mặt Lưu Quang, trong tay mỗi người đều cầm gậy gộc, một người trong đó còn cầm một cây gậy đưa tới tay Lưu Quang.
Lưu Quang cầm cây gậy, chỉ vào Vương Thiết Trụ , lạnh giọng ra lệnh: "Đánh nó đi, tôi sẽ chịu tất cả trách nhiệm."