Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Song Bích
  3. Chương 129: Quả phụ
Trước /146 Sau

Song Bích

Chương 129: Quả phụ

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Sau khi Thái tử đưa ra quyết định, phương hướng điều tra cũng đã được xác định, mặc dù Minh Hoa Chương và Minh Hoa Thường đều thấy tiếc nuối nhưng cũng chỉ đành phối hợp với mọi người.

Tiếp theo là phải sắp xếp nhiệm vụ cụ thể, Thái tử lười quan tâm đến những chuyện này, ông ấy để người của mình ở lại đây, tự nhận thấy mình đã nắm giữ tất cả trong tay, cả người cũng trở nên thoải mái hơn, ông ấy nhanh chóng khởi giá về Đông Cung.

Ban đầu Minh Hoa Thường đoán là, sau khi Thái tử rời đi, chắc chắn là Kinh Triệu Doãn cũng sẽ theo đó mà rời đi luôn, nhưng nàng không ngờ rằng, Kinh Triệu Doãn lại quay về phòng nghị sự, ngồi vào vị trí chủ toạ, bày ra khí thế quyết điều tra đến cùng.

Kinh Triệu Doãn nhấp một ngụm trà, nhìn về phía Tạ Tế Xuyên, lên tiếng hỏi: “Tạ Xá nhân, tiếp theo đây sẽ sắp xếp tra án ra sao, không biết Xá nhân có cao kiến gì?”

Tuy Thái tử đã nói là để cho Tạ Xá nhân toàn quyền quyết định, nhưng Tạ Tế Xuyên xếp hàng lục phẩm, còn Kinh Triệu Doãn lại là tam phẩm, hắn ta nào có ngốc nghếch đến mức thật sự vượt qua Kinh Triệu Doãn để quyết định mọi sự. Tạ Tế Xuyên cười nói: “Không dám, vãn bối tài hèn học ít, kiến thức nông cạn, vẫn cần nhờ vào sự chỉ điểm của Kinh Triệu Doãn, sao dám vượt quá chức phận của mình cơ chứ? Mọi việc tra án, mong Kinh Triệu Doãn sẵn lòng chỉ bảo.”

Kinh Triệu Doãn gật đầu, ông ta khàn giọng nói: “Được. Dựa theo chỉ thị của điện hạ, tiếp theo đây, chủ yếu là sẽ điều tra Phùng gia, Liễu thị. Phùng gia bây giờ chỉ có Phùng Lương là ở Trường An, Liễu thị thì đã ôm theo con nhỏ thủ tiết trong lầu Cẩm Tú, hành tung của hai người này…”

Kinh Triệu Doãn đang nói thì ho khan, dữ dội đến mức người ở hai bên đều đứng dậy, muốn nói rồi lại thôi: “Kinh Triệu Doãn…”

“Ta không sao.” Kinh Triệu Doãn xua tay, lại cố sức uống một ngụm trà, cố nén cơn ho lại mà nói: “Chia binh làm hai đường điều tra hành tung của hai người này, một bên đi thăm dò xem, vào giờ Thìn hôm qua, Phùng Lương đang làm gì, trong khoảng thời gian đó hắn ta đã gặp những ai, đến những chỗ nào; bên còn lại thì đi thăm dò Liễu thị. Người đặt túi đồ có thân hình gầy gò, chưa chắc là không có khả năng kẻ đó là nữ tử. Liễu thị gả cho ông chủ Phùng khi nàng ta vẫn còn trẻ, chưa đầy hai năm thì trượng phu chết, bản thân nàng ta thì vội ôm tài sản của trượng phu để tái giá, bây giờ nàng ta vừa sinh nhi tử, trượng phu đời thứ hai lại chết, số tài sản to lớn như thế lại rơi vào tay của một mình nàng ta. Chắc chắn nữ nhân này không phải là loại người lương thiện gì, chỉ e là nàng ta còn cực kỳ giỏi trong việc quyến rũ nam nhân. Việc điều tra nàng ta thì phải được tiến hành trong thầm lặng, phái người theo dõi nàng ta cả ngày, đừng nóng lòng mong đến lúc xong việc, kẻo đánh rắn động cỏ. Còn nữa, bảo đám sai dịch bên dưới tỉnh táo một chút, đừng bị lừa gạt bởi cái dáng vẻ khổ sở đáng thương kia của nàng ta.”

Kinh Triệu Doãn nói ngắt quãng, sắc mặt ông ta trong trắng có vàng, vô cùng khó coi. Minh Hoa Chương không thể nhìn nổi nữa, bèn nói: ‘Kinh Triệu Doãn, ngài cứ ho như vậy mãi cũng không phải là cách, có cần đến Thái y thự mời một vị y sư đến không?”

“Không cần.” Kinh Triệu Doãn không thèm suy nghĩ gì mà quả quyết từ chối ngay: “Bản quan rất khoẻ, vẫn chưa tới lượt các ngươi thương hại bản quan đâu. Minh Thiếu doãn, ngươi đi thăm dò hành tung của Phùng Lương, Tạ Xá nhân, phiền ngươi đi đến lầu Cẩm Tú tra hỏi Liễu thị. Còn nha dịch và Vũ Lâm quân, mỗi người các ngươi dẫn theo một đội.”

Kinh Triệu Doãn kiên quyết như thế, Minh Hoa Chương cũng không tiện nhúng tay vào việc riêng của trưởng quan nữa, hắn chỉ có thể chắp tay mà đáp: “Vâng.”

Tạ Tế Xuyên nhận lệnh, hắn ta nhìn về phía Nhậm Dao và Giang Lăng, vẫn mang dáng vẻ hồ ly cười tủm tỉm đó: “Hai vị Giáo úy, có sẵn lòng đi cùng với ta không?”

Minh Hoa Thường vẫn luôn suy tư, nhưng bấy giờ nàng bỗng lên tiếng: “Tạ Xá nhân, ta muốn đi theo huynh đến lầu Cẩm Tú.”

Tạ Tế Xuyên quay người lại, kinh ngạc liếc nhìn Minh Hoa Thường một cái, rồi sau đó, ánh mắt cười như không cười của hắn ta rơi trên người Minh Hoa Chương, hắn ta hỏi lại: “Nhị muội muội ưu ái, đương nhiên là Tạ mỗ cầu mà còn không được. Chỉ là, không biết Thiếu doãn có chịu xa rời muội hay không?”

Mọi người trong điện, bao gồm cả Minh Hoa Chương cũng ngầm cho rằng Minh Hoa Thường muốn đi theo huynh trưởng, chẳng ai ngờ rằng nàng lại chủ động đưa ra yêu cầu được đi theo nhóm của Tạ Tế Xuyên. Lúc Minh Hoa Chương nghe thấy nàng nói muốn đi thì sắc mặt hắn lạnh xuống, nhưng bây giờ mọi người đều đã nhìn sang đây rồi, nên hắn vẫn mang dáng vẻ huynh trưởng điềm nhiên như mọi hôm, chậm rãi đáp: “Nhị nương đã lớn như vậy rồi, muội ấy muốn đi đâu thì tất nhiên là do muội ấy tự quyết định. Nhị nương, muội đã nghĩ kỹ chưa?”

Minh Hoa Thường nghe thấy lời nói này của huynh trưởng thì vô cùng chột dạ, nhưng vẫn nhỏ giọng nói: “Muội muốn đi đến lầu Cẩm Tú.”

Khuôn mặt trắng trẻo của Minh Hoa Chương chẳng có biểu cảm gì khác lạ, nhưng hắn lại bất giác siết chặt nắm tay lại. Tạ Tế Xuyên cũng nhìn thấy dáng vẻ này của hắn, rõ ràng là đang khó chịu mà còn cố giả vờ không thèm để ý, hắn ta khẽ “xùy” một tiếng.

Nếu như hắn thật sự sáng suốt và rộng lượng giống như là lời hắn nói, thì hắn nói nhảm nhiều như vậy để làm gì cơ chứ? Tạ Tế Xuyên cố ý cười nói với Minh Hoa Thường: “Có thể làm bạn với Nhị muội muội, Tạ mỗ thấy vinh hạnh vô cùng. Cảnh Chiêm yên tâm đi, chắc chắn là ta sẽ bảo vệ cho Nhị muội muội, tuyệt đối không để muội ấy va đập gì đâu.”

Nhậm Dao thấy thế thì vội nói: “Ta cũng đi!”

Minh Hoa Thường cẩn thận liếc nhìn Minh Hoa Chương, không dám nhìn kỹ sắc mặt của hắn, nàng để lại một câu “Tạm biệt huynh trưởng” rồi vui vẻ chạy sang đội bên kia.

Giang Lăng chỉ là người hóng chuyện thôi, nhưng bỗng nhiên hắn ta phát hiện ra là mình đã bị sót lại. Hắn ta chậm chạp nhìn về phía Minh Hoa Chương, sự lạnh lẽo trong đôi mắt đó làm hắn ta cóng đến mức toàn thân co giật.

A, thật ra… Hắn ta cũng muốn đến lầu Cẩm Tú. Không phải là vì lý do gì đặc biệt, chỉ là vì bà chủ là mỹ nhân.

Nếu hắn ta nói ra lý do này, liệu rằng Minh Hoa Chương có tin không nhỉ?

Cuối cùng, Giang Lăng bị Minh Hoa Chương dẫn đi với vẻ mặt đau khổ. Triệu Liêm đi theo sau Thiếu doãn, rõ ràng là hắn ta đã mặc áo choàng vào rồi mà, nhưng trên đường đi vẫn cứ không nhịn được mà phải xoa xoa cánh tay.

Cứ cảm thấy gió hôm nay lạnh lẽo vô cùng.

Tất nhiên Minh Hoa Thường lựa chọn đội khác không phải là vì Tạ Tế Xuyên, mà là vì để được gặp lại Liễu thị. Trong hơn một tháng ngắn ngủi vừa qua, trượng phu đời thứ hai của Liễu thị chết, lang trung đã từng bốc thuốc cho nàng ta cũng chết, nhiều người bên cạnh bị nổ chết giống nhau như vậy, Minh Hoa Thường rất muốn biết trạng thái bây giờ của Liễu thị.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Minh Hoa Thường tin rằng, chỉ cần sự việc từng xảy ra thì chắc chắn là sẽ để lại dấu vết, nếu Liễu thị giết người thật thì nàng ta sẽ không thể che giấu được đâu.

Trên đường đi, Tạ Tế Xuyên chủ động nói: “Muội nói cho ta nghe xem, khi đến lầu Cẩm Tú, chúng ta nên hành động thế nào?”

Minh Hoa Thường nói: “Tạ huynh, huynh là người dẫn đội, bọn ta nghe theo huynh hết.”

Tạ Tế Xuyên cười như không cười, hắn ta nói: “Chẳng phải là ta đang sợ là ta sẽ sắp xếp lung tung rồi làm hỏng kế hoạch của Nhị muội muội à? Ban nãy muội cũng có ý kiến của muội mà, nếu nghe thấy suy nghĩ của muội muội trước thì ta sẽ không nói gì hết. Ta vẫn rất chờ mong được đi thăm dò Sở Ký, không chừng là có thể đào ra được thứ gì đó thú vị.”

Minh Hoa Thường không xem kiểu nói khách sáo này là thật, chỉ cười nói: “Cảm ơn Tạ huynh đã công nhận. Thái tử lựa chọn huynh, có thể thấy được rằng, phương án của Tạ huynh ổn thỏa và trọn vẹn hơn.”

Tạ Tế Xuyên cười một tiếng, hắn ta nhìn về phía ánh nắng xán lạn xa vời ngay phía trước, nhẹ nhàng nói: “Đến một kẻ ngốc cũng thích được an ổn. Rõ ràng là có suy nghĩ thú vị như thế, vậy mà hắn cứ chọn cách thức nhàm chán nhất.”

Minh Hoa Thường và Nhậm Dao đều giật nảy mình, cả hai đều quay sang nhìn mọi người xung quanh. May mà nha dịch của phủ Kinh Triệu và Vũ Lâm quân đang giao tiếp để làm quen với nhau, giữ một khoảng cách nhất định với nhóm bọn họ nên không nghe thấy lời Tạ Tế Xuyên nói.

Minh Hoa Thường lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm, nàng bỗng thấy hơi hối hận với quyết định của mình. Nàng không nên lựa chọn ở bên cạnh Tạ Tế Xuyên, đây mới là quả bom khổng lồ, đáng sợ quá đi mất.

Nhậm Dao nghĩ mãi không ra, thấy khó hiểu nên lên tiếng hỏi: “Nếu ngươi đã cảm thấy nhàm chán, vậy thì ban nãy, lúc còn ở trước mặt Thái tử và Kinh Triệu Doãn, vì sao ngươi lại còn tranh luận phải trái với Minh Hoa Chương?”

Tạ Tế Xuyên nói như thể là lẽ hiển nhiên: “Bởi vì cách của hắn càng nghe thì lại càng thấy chán. Tra người mua pháo hoa pháo ném, đến từng nhà tra hỏi, chỉ nghĩ thôi mà đã thấy chán rồi.”

Minh Hoa Thường nghe hắn ta nói thế thì thấy không vui, nàng biện luận: “Đó là cách làm ổn thỏa nhất. Đích thân huynh ấy dẫn người đến niêm phong lầu Cẩm Tú, sao huynh ấy lại không nghĩ đến chuyện Liễu thị rất khả nghi cơ chứ? Chỉ là do huynh ấy không muốn làm cho bất cứ một ai bị oan ức mà thôi.”

“Cho nên nói đến cả kẻ ngốc cũng cầu an ổn.” Tạ Tế Xuyên vẫn nói trúng tim đen mà không hề nể nang mặt mũi ai, hắn ta lạnh lùng nói: “Hắn cũng là đồ ngốc, hơn nữa, còn là càng ngày càng ngốc.”

Nói rồi, Tạ Tế Xuyên cúi đầu nhìn Minh Hoa Thường, rồi hắn ta cười nói: “Muội làm như vậy giống con thỏ lắm đấy, trừng mắt lên làm mắt vừa to vừa đỏ, chỉ thiếu điều chưa nhào lên cắn người thôi.”

Nhậm Dao nhướng mày, đứng ra giảng hòa kịp lúc, nếu như nàng ấy không đổi chủ đề, thì có lẽ là Minh Hoa Thường sẽ nhảy lên cắn người mất: “Nhị nương, sao hôm nay Kinh Triệu Doãn lại ho dữ vậy? Ông ta bị phong hàn à?”

Minh Hoa Thường hung dữ trừng mắt với Tạ Tế Xuyên, nàng hừ lạnh một tiếng rồi nói: “Nghe bộ khoái nói, hình như là bệnh cũ tái phát, chỉ là, năm nay nghiêm trọng hơn mọi khi.”

“Người nhà của ông ta đâu? Đã bệnh nặng như vậy rồi mà còn không cho Minh Hoa Chương đi mời lang trung, người nhà ông ta cũng mặc kệ ông ta à?”

Minh Hoa Thường nhíu mày, thật sự là nàng cũng không rõ nữa. Minh Hoa Thường gọi một nha dịch ở phía sau tới, hỏi: “Người nhà của Kinh Triệu Doãn có ở Trường An không?”

Nha dịch cũng bày ra vẻ mặt không chắc chắn, hắn ta suy nghĩ một lúc rồi nói: “Chưa có ai đến phủ của Kinh Triệu Doãn bao giờ, bọn ta cũng không biết chuyện nhà Kinh Triệu Doãn. Chỉ nghe nói là ông ấy có một nữ nhi, hình như là nhiễm bệnh dịch nên chết rồi.”

“Hả?” Minh Hoa Thường kinh ngạc: “Chuyện xảy ra từ khi nào vậy?”

“Mười năm trước.” Nha dịch nói.

Minh Hoa Thường càng kinh ngạc hơn: “Mười năm trước? Chuyện đã xảy ra lâu như vậy rồi mà sao các ngươi lại biết thế?”

“Do là có chỗ mà Nhị nương tử không biết đấy thôi, Kinh Triệu Doãn cũng chỉ mới đổi vận, được bổ sung vào vị trí trống làm Kinh Triệu Doãn trong hai năm nay thôi. Trước đó ông ta đã tòng quân ở phủ Kinh Triệu rất nhiều năm, ta vẫn nhớ là ông ta được điều đến đây vào Thuỳ Củng năm thứ mười, đến nay thì cũng đã được mười một năm rồi.” Nha dịch nói xong thì bùi ngùi mãi thôi: “Ngồi ghế dự bị suốt mười năm, vận may tới chỉ trong vòng một năm, đúng là mọi chuyện đều do số, con người không thể kiểm soát được.”

“Mười một năm…” Minh Hoa Thường kinh ngạc: “Ấy thế mà Kinh Triệu Doãn đã ở trong phủ Kinh Triệu lâu đến vậy rồi à?”

Tạ Tế Xuyên không hề hứng thú với chủ đề này, ngược lại là Nhậm Dao, nàng ấy khẽ “xuỳ” một tiếng, lặng lẽ liếc mắt: “Chẳng trách lại láu cá đáng ghét như vậy, hóa ra là một lão cá chạch.”

Vừa nói chuyện vừa đi như thế, bất giác họ đã đến lầu Cẩm Tú, mọi người dừng cuộc trò chuyện lại, nghiêm túc tiến vào. Bất ngờ thay, không khí bên trong lầu Cẩm Tú rất nghiêm nghị, bọn họ hỏi ra thì mới biết, nhi tử của Liễu thị bị bệnh, hai ngày nay lang trung được mời đến nhiều như nước chảy, mùi thuốc trong lầu Cẩm Tú chưa hề thôi nồng nặc.

Mấy người Minh Hoa Thường đi lên lầu thì vô tình gặp Liễu thị. Liễu thị trông coi bên cạnh nhi tử không rời nửa bước, chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi thôi, mà nàng ta đã tiều tụy hơn rất nhiều, hai bên má hóp vào, đôi mắt cũng trũng sâu, trông vô cùng ảm đạm.

Nàng ta quay đầu lại nhìn thấy bọn họ, dáng vẻ giống như là con rối đã bị bòn rút hết sức lực, đến cả sức lực để thể hiện vẻ mặt mà cũng đã mất đi rồi: “Sao nương tử lại đến nữa?”

Nhậm Dao đang muốn tra hỏi thì Minh Hoa Thường bỗng đưa tay ra ngăn Nhậm Dao lại, nhẹ nhàng lắc đầu với nàng ấy. Sau khi Nhậm Dao rời khỏi đây, Minh Hoa Thường thả nhẹ hơi thở, nhẹ nhàng đi vào phòng trong: “Phu nhân, đứa bé đã đỡ hơn chưa? Lang trung nói thế nào?”

Liễu thị thuật lại đại khái lời mà lang trung nói, đầu tiên là hai người hàn huyên với nhau vài câu, từ đó Minh Hoa Thường đã có cái nhìn tổng quan về bệnh tình của đứa trẻ, đồng thời, nàng cũng biết được ít nhiều rằng trong mấy ngày qua Liễu thị đã làm gì.

Minh Hoa Thường và Liễu thị đắp kín chăn mền cho đứa bé, sau khi kéo màn che lại thì nàng mới hỏi: “Phu nhân, giờ Thìn hôm qua, phu nhân đang làm gì vậy?”

“Ban đêm Bảo Nhi phát sốt, cổng phường vừa được mở ra là ta ôm nó đi tìm lang trung ngay.” Liễu thị nhàn nhạt liếc nhìn Minh Hoa Thường, lại hỏi: “Làm sao vậy?”

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Minh Hoa Thường cười cười, nhìn qua đứa trẻ đang ngủ yên bên trong rèm che, dịu giọng nói: “Vào giờ đó, lang trung của Hồi Xuân Đường là Sở Ký bị nổ chết bởi thuốc nổ, kiểu chết cũng giống với ông chủ Tiền.”

Minh Hoa Thường không nhìn Liễu thị, nhưng nàng cảm nhận được cơ thể Liễu thị đã căng cứng, sau đó, nàng ta nhanh chóng tự mình thả lỏng thân mình, điềm nhiên như không có việc gì mà lại lên tiếng: “Ồ, vậy à? Giờ Thìn hôm qua ta đang ôm con đi tìm lang trung, có nha hoàn, nhũ mẫu, người đánh xe làm chứng cho ta.”

“Ta biết.” Minh Hoa Thường quay đầu, nhìn vào mắt Liễu thị mà cười: “Ta không nói là ta nghi ngờ phu nhân, phu nhân không cần phải giải thích.”

Vẻ mặt Liễu thị âm u, nàng ta đặt mạnh chiếc khăn mà mình đang cầm xuống, chất vấn: “Nương tử huy động nhân lực đến lầu Cẩm Tú, còn nói là không nghi ngờ ta?”

“Suỵt!” Minh Hoa Thường vội liếc vào bên trong, đặt một ngón tay trước môi, nhìn về phía Liễu thị bằng ánh mắt oán trách: “Phu nhân vội gì chứ? Đừng đánh thức đứa trẻ.”

Liễu thị mím môi, các ngón tay siết chặt lại, vẻ mặt vô cùng khó coi. Nhưng Minh Hoa Thường lại đứng dậy và nói: “Nếu đứa bé đã không sao thì ta yên tâm rồi. Mấy ngày gần đây phu nhân chăm sóc cho đứa bé vất vả rồi, nếu không ngại thì đi ngủ một lúc đi, dù sao thì cũng phải giữ gìn sức khỏe, ta không làm phiền phu nhân nữa.”

Minh Hoa Thường nói xong thì mím môi cười với Liễu thị, nàng hành lễ và nói: “Ta cáo từ trước, phu nhân, ta sẽ quay lại.”

Minh Hoa Thường đi vào trong tra hỏi, Tạ Tế Xuyên khoanh tay dựa vào tường, buồn chán đến nỗi chỉ biết nhìn vào bức tranh được treo trên tường. Nhậm Dao đi qua đi lại trước cửa, thỉnh thoảng nàng ấy lại nhìn vào bên trong, cứ sợ rằng mình sẽ bỏ qua tiếng động nào đó.

Thật sự là Nhậm Dao không thể nhịn được nữa, nàng ấy bèn hỏi Tạ Tế Xuyên: “Sao muội ấy đi lâu vậy? Có phải là đã xảy ra chuyện gì rồi không?”

“Không đâu…” Tạ Tế Xuyên nhàm chán mà ngáp một cái, nhắm mắt lại nghỉ ngơi: “Thật sự là mấy bức tranh này xấu đến mức làm cho người ta đau hết cả mắt. Yến tâm đi, vào trong lâu như vậy mà không có động tĩnh gì, nếu như là ngươi thì chắc chắn là đã xảy ra chuyện rồi, nhưng còn muội ấy thì không đâu.”

Nhậm Dao nhíu mày, không phân biệt được hắn ta đang khen Minh Hoa Thường hay là đang mắng mình. Nhậm Dao kiềm chế lại, chỉ lườm Tạ Tế Xuyên một cái rồi lại nói: “Sao con người ngươi lại vô tư vô tâm như thế vậy hả? Nhị nương võ nghệ kém, sức lại yếu, nếu như gặp phải nguy hiểm… Này, muội ấy ra rồi!”

Tạ Tế Xuyên mở mắt ra, cũng không thể nào nhịn được nữa: “Đã nói là không sao rồi mà.”

Minh Hoa Thường đi ra, Nhậm Dao lập tức tiến lên hỏi: “Sao rồi? Có hỏi ra được gì không? Nàng ta giết ông chủ Phùng thật à? Còn Sở Ký thì sao?”

“Không hỏi ạ.”

Nhậm Dao sửng sốt, nàng ấy còn cho rằng mình đã nghe nhầm: “Hả? Vậy sao muội ở trong đó lâu vậy?”

“Mớm thuốc cho đứa bé cùng với nàng ta.” Minh Hoa Thường nói: “Trong lúc con mình bị bệnh mà vẫn có thể lên kế hoạch giết người, thì chắc chắn là nữ tử này sẽ không khai ra mọi thứ chỉ vì nghe thấy đôi ba câu lừa gạt. Nếu như ta hỏi nàng ta về ông chủ Phùng và Sở Ký, thì e là nàng ta sẽ đinh ninh rằng quan phủ không tìm được chứng cứ gì. Chi bằng không hỏi gì cả.”

Nhậm Dao nghe mà cái hiểu cái không, nàng ấy lại hỏi: “Vậy tiếp theo đây chúng ta nên làm thế nào?”

“Đợi.” Minh Hoa Thường nói: “Đợi nàng ta để lộ ra sơ hở, hoặc là tự chứng minh được mình trong sạch.”

Bọn họ đến đây bằng cái khí thế hùng hổ, nhưng cuối cùng lại rời đi một cách đầy khó hiểu, hơi giống như là rời đi trong thất bại. Nhậm Dao cảm thấy vô cùng khó chịu, nàng ấy gãi gãi cằm, lại hỏi tiếp: “Vậy thì chúng ta cứ đi như vậy thôi à?”

Tạ Tế Xuyên không hứng thú cho lắm, nghe đến đây, cuối cùng hắn ta cũng đã phấn khởi trở lại: “Vừa hay chúng ta đến Hồi Xuân Đường đi.”

“Rõ ràng là Kinh Triệu Doãn đã bảo chúng ta đến lầu Cẩm Tú, nếu bây giờ chúng ta đi qua bên kia, liệu rằng chúng ta có thể giải thích được cho ông ta hay không?”

“Thái tử đã nói rằng cho ta toàn quyền quyết định mà. Ta quyết định, sau đây sẽ đến Hồi Xuân Đường.”

Ba người bọn họ đang nói chuyện thì dưới lầu chợt vang lên tiếng gào khóc to đến kinh thiên động địa. Minh Hoa Thường giật mình, may mà Tạ Tế Xuyên giữ lấy tay nàng kịp lúc nên nàng mới không ngã khỏi bậc thang.

Ba người cùng nhìn xuống dưới lầu, chỉ thấy một nữ tử đứng trước cửa lầu Cẩm Tú, ôm bài vị mà khóc lóc thảm thiết, giọng của nàng ta vừa cao vút vừa vang dội, lực xuyên thấu cực mạnh. Trong chốc lát, cả tòa lầu đều là tiếng khóc tang tóc của nàng ta: “Ông chủ ơi, sao chàng lại nỡ rời đi như thế này vậy? Ta và đứa con trong bụng ta biết phải làm sao đây? Đáng thương cho chàng biết bao, đã khổ cực cả đời, nay lại bị người ta hại chết một cách không rõ ràng như thế, đã vậy thì chớ, sau khi chàng chết, gia sản của chàng lại còn về tay người ngoài nữa!”

Nàng ta còn chưa khóc xong mà đã bị người làm nhấc lên, nhanh chóng kéo đi ra ngoài. Nữ tử kia che bụng lại, vừa giãy giụa vừa la hét, thanh âm đứt quãng: “Lần trước ả còn chưa hết tang kỳ mà đã gả cho người khác rồi, chắc chắn là lần này ả lại đang muốn tái giá nữa đấy, ông chủ à, chàng mở to mắt ra mà xem này…”

Ba người Minh Hoa Thường, Tạ Tế Xuyên, Nhậm Dao nhìn nhau, đều đoán ra được thân phận của nữ tử này.

Đối tượng vụng trộm của Tiền Ích, bây giờ còn “ôm” cả con đến bức cung… Hồ quả phụ.

Nhậm Dao đứng nhìn từ xa, hỏi: “Làm sao bây giờ?”

“Đi theo xem thử xem sao.” Minh Hoa Thường nói: “Cha của đứa nhỏ còn sống thì cũng đành thôi, nhưng bây giờ Tiền Ích đã chết rồi, toàn bộ mọi việc của lầu Cẩm Tú đều là do Liễu thị quyết định. Một quả phụ không danh phận nàng ta thì sao lại dám đắc tội với Liễu thị cơ chứ? Tất nhiên là nàng ta còn có chỗ dựa khác, nếu không thì nàng ta cũng không dám làm loạn như vậy đâu.”

Tạ Tế Xuyên ba phải, đã đồng ý với người nào đó là sẽ giúp hắn bảo vệ muội muội rồi nên chỉ đành đuổi theo. Lúc nằm sấp trên đầu tường, Tạ Tế Xuyên cũng phải trầm tư nghĩ ngợi.

Sao hắn ta lại đi tới bước đường này rồi?

Tạ Tế Xuyên hoang mang nhắc nhở người đang đắm chìm trong việc rình trộm ở bên cạnh mình: “Bám vào cửa nhà quả phụ, đào mộ người chết, quả đúng là chuyện thất đức mà. Nhị muội muội à, mặc dù ta không quan tâm đến đạo đức cho lắm, nhưng mà ta cũng không thể không có đạo đức được đâu.”

Quảng cáo
Trước /146 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Ác Ma Vu Sư

Copyright © 2022 - MTruyện.net