Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
"Ý anh là gì?" Minh Ngọc nhíu mày nhìn anh, tay khẽ run lên. Hợp đồng gì chứ? Anh đang định đùa gì vậy
"Tôi vẫn còn yêu Hà Linh" Mặt anh có chút biến động khi nhắc đến tên người con gái ấy
Lòng cô chợt đau nhói lên. Cô biết anh đang nói về cái gì. Cái tên đó là một trong những tổn thương lớn đối với cô. Lâm Nhật là một, Hà Linh là hai. Cả đời này cô không muốn nhắc lại hai tên này nhưng tại sao lúc này cả hai đều cùng lúc xuất hiện
Chiếc váy hồng đã bị Minh Ngọc tự lúc nào vò nát, cô đang run, cô sợ bản thân lại sa đà như những năm trước. Một khi đã vào thì sẽ không có đường ra. Cô rất sợ phải đối mặt với nó. Cái thời gian mười một trước đã chứng minh quá đủ
Cô quay mặt sang phía cửa sổ, giữ cho tâm mình ổn định lại cũng như lạnh lùng đáp lại anh "Vậy thì liên quan gì đến tôi?"
"Tôi không muốn cuộc hôn nhân này ràng buộc tình cảm của tôi. Cũng không muốn lấy cuộc hôn nhân ràng buộc cả cô"
"Vậy ngay lúc đầu anh đồng ý cuộc hôn nhân này làm gì?" Cô xoay phắt người phía anh, dùng ánh mắt khó hiểu với câu trả lời của anh vừa rồi
"Vì ông tôi" Không nóng không lạnh anh giải thích với cô "Ông tôi bị bệnh rất nặng, mong muốn có thể nhìn thấy tôi cưới vợ trước khi chết. Mà ông tôi lại biết ba mẹ tôi lập hôn ước với nhà cô nên muốn ngay lập tức cùng cô bước vào lễ đường..."
"..." Thật lòng trong cô không biết nên vui hay nên buồn. Anh không yêu cô vì do ông của anh nên mới chấp nhận cuộc hôn nhân với cô
"Lý do tôi muốn làm bản hợp đồng hôn nhân này cô cũng hiểu rồi. Chúng ta làm vợ chồng hợp pháp một năm, sau đó đường ai nấy đi. Tôi có mục đích của tôi, cô cũng có mục đích của cô. Không ai xâm phạm ai. Khi kết thúc hợp đồng cũng như ly hôn, cô sẽ nhận được một số tiền bồi thường. Cô yên tâm, số tiền ấy sẽ không quá bạc đãi. Vậy ý định của cô như thế nào?" Lâm Nhật chuyển hướng sang nhìn cô
Suy nghĩ về vấn đề hợp đồng hôn nhân cô thấy cũng có lý. Ngay từ đầu vốn không định cùng anh kết hôn. Anh không yêu cô, cô cũng chẳng còn cảm tình với anh. Hai người sống trong thế giới riêng của mỗi người. Nhưng sao lòng cô...lại cứ sao sao thế này?
"Đề nghị của anh không tồi. Được thôi, tôi đồng ý hợp đồng này" Bỏ qua cảm xúc kỳ lạ, cô đồng ý với anh. Đóng một vở kịch vợ chồng, không lỗ lại có tiền. Không quá tồi
"Ngày mai tôi sẽ làm bản hợp đồng, có gì muốn góp ý cứ nói tôi" Lâm Nhật đưa tay sang "Hợp tác vui vẻ"
Cô nhìn anh đưa tay sang phía cô, như cái buổi đầu tiên anh gặp cô. Cũng là một người này nhưng khuôn mặt và tâm trạng đều khác nhau. Cô lắc đầu nhẹ, khuôn miệng nhếch lên một nụ cười. Quên đi, quá khứ đã qua rồi.
Cùng đưa tay ra bắt lấy tay anh, vui cười nói "Hợp tác vui vẻ"
Bản hợp nhân hôn nhân bắt đầu