Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Đám người không tiếng động sải bước qua thiếu niên ngồi ở bên đường,ánh mắt thiếu niên trống rỗng nhìn phía trước.
Trong đầu Lý Tĩnh Dao thủy chung quanh quẩn lời bác sĩ nói,mẹ hắn bị ung thư,thế giới của hắn phảng phất trong khoảnh khắc đó vỡ vụn.
Lưng bọn họ đeo đầy nợ nần,cuộc sống vốn không dư dả,hôm nay tin tức mẹ bị bệnh đúng là họa vô đơn chí.
Hắn không thấy tương lai của mình,hắn thật không hiểu được bản thân nên làm gì,mẹ bị bệnh lại gánh tiền nợ, người ngân hàng tư nhân sẽ không bởi vì mẹ sinh bệnh mà buông tha,đến lúc đó bản thân làm sao đối mặt những người đó?
Lý Tĩnh Dao đứng dậy,đi không mục đích trong đám đông,hắn không muốn trở về căn nhà trống rỗng kia......
Đêm dần dần tối,Lý Tĩnh Dao không có chú ý tới,đám người chuyển động bênh cạnh hắn đã từ từ giảm bớt.
Cổ tay của hắn đột nhiên bị kéo lấy,một người đàn ông trung niên người đầy mùi rượu thối đang cười toe toét miệng,ánh mắt mập mờ nhìn hắn.
“Một buổi tối bao nhiêu? Tôi mua cậu——”
Sợ run một hồi lâu, Lý Tĩnh Dao mới hiểu được ý người đàn ông kia,hắn kinh hoảng hất tay người đàn ông ra.
“Tôi không phải là...... ông hiểu lầm rồi......”
Cho đến lúc này hắn mới phát giác thời gian không ngờ trễ như thế,lúc này hắn còn đi dạo chơi ngoài đường,tự nhiên sẽ bị người hiểu lầm.
Người đàn ông ngược lại nhích tới gần hắn,nắm được cằm của hắn,mắt say lờ đờ xem kỹ hắn.
“Không cần làm bộ làm tịch,muốn cao giá đúng không,mau nói ra, ông đây có tiền, nói đi,cậu muốn bao nhiêu?”
Tiền......
Chữ kia để cho Lý Tĩnh Dao giãy dụa trở nên yếu ớt,nếu có tiền không phải tất cả vấn đề có thể giải quyết sao ——
Phát hiện ý nghĩ của mình,Lý Tĩnh Dao bất giác cả kinh,hắn đang suy nghĩ gì, trong nháy mắt đó hắn lại suy nghĩ bán đứng thân thể mình, đổi lấy tiền!
Hắn bắt đầu kịch liệt chống cự người đàn ông đó,trong ngực người đàn ông tránh thoát —— hắn sợ mình kháng cự không được hấp dẫn của tiền, đồng ý bán thân thể mình cho người đàn ông kia.
“Ông muốn làm gì cậu nhóc kia?”
Người trẻ tuổi nắm lấy bả vai người đàn ông trung niên,ông nhìn người kia,có lẽ biết mình đuối lý hậm hực xoay người rời đi.
“Đã trễ thế này,cậu không nên đi dạo nơi này?” Người giúp đỡ hắn trên mặt mang theo nụ cười dịu dàng.
“Tôi......” Chỉ nói một chữ mà thôi,Lý Tĩnh Dao cũng rốt cuộc nói không ra lời.Nước mắt không tiếng động chảy xuống gương mặt.
Giọng người kia dịu dàng đến khiến cho Lý Tĩnh Dao phát tiết,từ khi nghe được tin tức bác sĩ, tuyệt vọng đã hoàn toàn chiếm cứ cả người hắn,rốt cục đổ vỡ ra.
“Cậu có gì phiền não sao?”
Lý Tĩnh Dao lắc đầu,nước mắt vẫn không nghe lời rơi xuống.
Người đàn ông nhẹ nhàng thở dài một tiếng.”Hao tâm tổn trí,cũng không thể bỏ lại cậu. Hay là cậu rước đến chỗ tôi ở.”
Có lẽ tuyệt vọng muốn tìm được người dựa vào,Lý Tĩnh Dao thế nhưng không có phản kháng rời đi cùng người đàn ông xa lạ.
Người đàn ông đưa hắn đến một khách sạn năm sao,hắn để cho mình ngồi ở trên ghế sa lon phòng khách,sau khi rót một chén trà nóng cho hắn, mới ngồi xuống đối diện.
“Nếu cậu có gì muốn nói có thể nói tôi biết.” Mặc dù Lý Tĩnh Dao chỉ đụng phải người xa lạ này trên đường,nhưng giọng của hắn dịu dàng lạ lùng—— phảng phất có thể bao dung tất cả đau khổ,để cho tâm hồn vốn yếu ớt của Lý Tĩnh Dao hoàn toàn tan rả.
Khi hắn phát hiện,hắn đã hướng trước mặt người đàn ông xa lạ nói sáng tỏ hết thảy.
“Sau này cậu nghĩ làm gì?”
“Tôi...... Không biết.”
“Thử nghĩ đến mẹ cậu,cậu muốn bỏ lại bà ấy sao?”
“Không ——” Hắn nghĩ đến người mẹ còn chưa biết mình bị ôn thư,người luôn vì hắn,đem tất cả đau khổ một mình gánh chịu,hắn biết mình tuyệt đối không bỏ xuống được.
Nhưng hắn có thể làm gì? Ai có thể nói cho hắn biết, hắn nên làm thế nào cho phải!
“Như vậy,cậu có thể vì mẹ làm mọi chuyện sao?” Tếng nói người đàn ông ôn hòa mang theo an ủi.
Hắn có thể vì mẫu thân làm gì?
Cho dù đi làm, nhiều lắm cũng chỉ có thể ứng phó cuộc sống của mình,tiền nợ hắn làm sao có năng lực hoàn lại?
Hắn làm sao có năng lực kiếm được một khoản tiền lớn......
Lời của nam nhân trung niên vừa rồi lại xoẹt qua lỗ tai hắn, một lần lại một lần,cho đến trong tim của hắn một mảnh băng hàn.
Chẳng lẽ nói,hắn thật chỉ có thể bán đứng thân thể của mình mới có thể sống tiếp sao?
Thay vì như thế hắn chẳng thà lựa chọn kết thúc tánh mạng mình,nhưng hắn làm không được,hắn làm sao có thể ích kỷ bỏ lại mẹ mắc bệnh?
Bất kể ra sao cũng là lựa chọn thống khổ,nghĩ tới mẹ còn nằm trên giường bệnh, Lý Tĩnh Dao biết,bản thân không có lựa chọn nào khác.
Lý Tĩnh Dao đột nhiên đưa tay cỡi nút áo của mình,hắn nhìn chăm chú người đàn ông kia,ánh mắt nhu hòa kia để cho hắn có dũng khí mở miệng.
“Xin...... Mua tôi đi......” Giọng nói yếu ớt khẽ run.
Vẻ mặt người đàn ông có chút kinh ngạc,nhưng rồi lại giống như hiểu ra chuyện gì.
“Đây là quyết định của cậu sao?”
“Đây là việc duy nhất tôi có thể làm ——” Lý Tĩnh Dao cắn môi dưới,hắn nhìn người đàn ông không nói gì,nhưng không biết,hắn đến tột cùng là sợ hắn đồng ý hay là sợ hắn cự tuyệt.
Hắn biết một khi người kia cự tuyệt,hắn sẽ hoàn toàn tuyệt vọng sao,nhưng một khi người kia đồng ý, vậy cũng đại biểu cuộc sống tương lai của hắn vĩnh viễn là bóng tối vô tận.
“Tôi đã hiểu.” Trong mắt của người đó không có đồng tình,có chẳng qua là hiểu rõ và bao dung,giờ khắc này, Lý Tĩnh Dao vô cùng cảm kích hắn, nếu trên mặt hắn xuất hiện vẻ đồng tình,hắn chỉ sợ sẽ không cách nào nhịn được mở cửa chạy đi.
Người đó đi về phía trước,ôm thân khẽ run vào trong ngực.
Lý Tĩnh Dao hai mắt nhắm nghiền, hắn biết mình lựa chọn con đường gì,nhưng hắn đã không cách nào lui về sau.
Nước mắt lần nữa chảy xuống, bất kể người đó dịu dàng với hắn như thế nào,nhưng cũng ngăn không được nước mắt vỡ đê tràn ra......
Đêm hôm đó,nước mắt của hắn thủy chung không có ngừng qua ——
Vịn đầu có chút choáng váng,Lý Tĩnh Dao từ từ ngồi dậy.
Thật lâu không có nằm thấy giấc mộng kia.
Hai năm trước hắn lần đầu tiên bán đứng thân thể mình vào buổi tối đó.
Người đàn ông đầu tiên đó ngay cả tên hắn cũng không biết,hôm sau khi hắn khi tỉnh lại,người đó đã rời đi,bên gối hắn để một khoản tiền đối với hắn mà nói không ít.
Nhưng từ sau đêm hôm đó,hắn cũng chưa từng thấy lại người đàn ông dịu dàng đó lần nào.
Vuốt gương mặt của mình,cảnh trong mơ quá mức chân thật cơ hồ muốn làm hắn thật rơi lệ,nhưng trên má hắn không có nước mắt.
Sau đêm hôm đó hắn giống như không khóc được,bất kể đau khổ thế nào đi nữa,hắn ngay cả một giọt nước mắt chảy không ra.
Nghe được bên cạnh truyền đến tiếng hít thở trầm ổn,Lý Tĩnh Dao đến lúc này mới phát giác,có một người nằm bên mép giường,mà tay trái của mình đang bị hắn nói trong tay.
Từ thân hình xem ra,người kia hình như là...... Phương Vật Viễn?
Lặng lẽ rút tay về,Lý Tĩnh Dao rốt cục bắt đầu hồi tưởng xảy ra chuyện gì.
Trên mặt đau đớn nhắc nhở chuyện mình bị cường bạo,khi đó là Phương Vật Viễn đột nhiên xuất hiện cứu hắn.
Hắn không để ý lời mình,mạnh mẽ đưa mình về nhà.
Hắn nhớ được,sau khi về đến nhà,hắn liền chạy vào phòng tắm tẩy bẩn,nhưng mặc cho nước nóng một lần lại một lần dùng sức cọ rửa,hắn thủy chung cảm thấy bẩn thỉu.
Thân thể bị vô số đàn ông ôm qua,vô luận hắn tẩy rữa như thế nào,cũng rửa không được chuyện xấu hổ......
Chuyện sau đó hắn hoàn toàn không nhớ.
Hắn hình như té xỉu ở phòng tắm, vậy Phương Vật Viễn ôm hắn lên giường sao?
Hắn vuốt gương mặt,bởi vì bị đánh nên mặt sưng đau,nhưng vết thương tựa hồ được xử lý rồi,đắp vải ướt lên,phiếm mát mẻ,trì hoãn đau đớn trên mặt.
Ngay vết thương nửa người dưới cũng …không hề đau nữa.
Đây tất cả do Phương Vật Viễn làm sao?
Lý Tĩnh Dao nhíu lại lông mày,không giải thích được nhìn người ngủ bên giường.
Hắn biết Phương Vật Viễn là người kiêu ngạo buông thả bốc đồng không biết làm chuyện như vậy,chỉ biết tổn thương người theo ý thích của mình, hắn...... có thể tỉ mỉ chăm sóc mình sao?
Không tự chủ lắc đầu,từ khi biết Phương Vật Viễn,hắn cho người kia chỉ có thương hại, hắn không cho Phương Vật Viễn đột nhiên thay đổi tính tình.
Nhưng biến mất lâu vậy,tại sao lại xuất hiện bên cạnh hắn?
Thậm chí khi thấy hắn bị cường bạo,hắn chẳng những không có rời đi,ngược lại còn ra tay cứu,bản thân nhớ được khi đó trong mắt Phương Vật Viễn không có khinh miệt và chán ghét hắn quen thuộc—— ngược lại lộ ra cảm xúc hắn không cách nào hiểu......
Mi tâm bất giác ninh càng sâu,vào hôm trước,hắn chohắn và Phương Vật Viễn sẽ không bao giờ … có bất kỳ liên quan.
Hôm nay hắn lần nữa xuất hiện,có phải muốn tỏ vẻ,muốn bắt đầu tiếp tục cuộc sống đau khổ một tháng trước?
Lý Tĩnh Dao đem mặt vùi sâu vào giữa đầu gối, dùng sức đem thân thể của mình lui vào một góc,hận không thể lui đến hoàn toàn biến mất.
Cho dù hai cánh tay hoàn trên người,hắn vẫn không cảm giác được bất kỳ ấm áp
Động tác Lý Tĩnh Dao mặc dù rất nhẹ,vẫn đánh thức Phương Vật Viễn ngủ không ngon,hắn ngồi thẳng người liền thấy trong bóng tối,có bóng người lui vào trong góc.
Hắn...... Đang khóc sao?
Trong nháy mắt đó,Phương Vật Viễn chỉ cảm thấy người hắn thoạt nhìn thật nhỏ, nhỏ đến giống như tùy thời cũng có thể biến mất trước mắt hắn.
Phương Vật Viễn cử động theo bản năng ngồi ở bên cạnh hắn,ôm người hắn vào trong ngực.
Làm sao như vậy...... Giống như không có chút hơi ấm,rõ ràng là thời tiết nóng bức,ôm hắn vào trong ngực lại lạnh băng.
Lý Tĩnh Dao thấy cử động của hắn,cả người cứng đờ,cố gắng đẩy người ôm lấy hắn,nhưng Phương Vật Viễn chỉ càng ôm chặc hắn.
Ngoài thời điểm thân mật,Phương Vật Viễn lần đầu tiên ôm một người,nhưng cái gì cũng không làm,chỉ đơn thuần ôm lấy người trong ngực —— hắn đến tột cùng muốn làm cái gì đây......
Nhưng hắn lại không nghĩ ra bất kỳ lý do buông ra thân thể lạnh băng trong ngực,có lẽ do hắn không muốn buông ra mà thôi.
Lý Tĩnh Dao bỏ đi suy nghĩ đẩy ra Phương Vật Viễn,hắn thật mệt mỏi quá,mệt mỏi quá,mệt đến không muốn cử động nữa,không muốn suy tư nữa.
Bên tai phảng phất nghe được tiếng thở trầm ổn,dần dần để cho Lý Tĩnh Dao bình tĩnh trở lại,hơi nóng từ người Phương Vật Viễn từ từ ngấm vào người Lý Tĩnh Dao.
Trước khi Lý Tĩnh Dao nhắm mắt lại,hắn mơ mơ hồ hồ nhận thấy,tiếng tim đập theo quy luật đến của người kia——
Mùa hè rực rỡ,lá cây xanh biết rơi xuống,dịu dàng rơi xuống hai người dưới bóng cây.
Lý Tĩnh Dao cúi thấp đầu tựa vào đầu gối hắn tựa hồ ngủ rất yên ổn.
Ánh mắt long lánh bình thường tràn đầy tính xâm lược, dung mạo Phương Vật Viễn giờ không còn cuồng ngạo,thoạt nhìn tựa như một thiếu niên bình thường mười tám tuổi.
Từ bên cạnh hắn biến mất một khoảng thời gian,đang lúc hắn cho là Phương Vật Viễn đã biến mất trong cuộc đời hắn, rồi lại không hiểu sao xuất hiện như lúc nào cũng ở đây.
Hắn vẫn cuồng vọng tùy hứng không thay đổi,bất kỳ lúc nào chỉ cần hắn muốn tìm đến mình,cùng không thể mình cự tuyệt, nhưng —— Phương Vật Viễn rốt cuộc không có chạm qua hắn.
Giống như...... Hắn tìm mình ra ngoài chẳng qua thuần túy làm bạn,tựa như hiện tại,vào buổi trưa hắn đến tìm mình,chỉ vì—— muốn mình ngủ trưa với hắn?
Khe khẽ thở dài,Lý Tĩnh Dao càng ngày càng không hiểu nổi Phương Vật Viễn đang suy nghĩ gì.
Lúc trước hắn còn có thể hiểu,Phương Vật Viễn tìm hắn vì muốn được thân thể hắn,nhưng hiện tại Phương Vật Viễn dường như cái gì cũng không muốn,như vậy, hắn tại sao còn không buông tha mình?
Đêm hôm đó,hắn ở trong ngực Phương Vật Viễn ngủ —— cho đến hắn khi tỉnh lại, hắn mới phát hiện sự thật này.
Mở mắt ra,ánh vào trong mắt hắn là ***g ngực Phương Vật Viễn,hắn nháy mắt rất nhiều lần,mới xác định đây không phải là ảo giác của mình.
Mà cả người mình thì cơ hồ dựa vào trong ngực hắn, tay hắn choàng qua thân thể y, tạo thành tư thế cực kỳ thân mật.
Chợt ngồi dậy,Lý Tĩnh Dao suy nghĩ thật lâu, mới nhớ lại rốt cuộc xảy ra chuyện gì.
Hắn dĩ nhiên nghe tiếng tim Phương Vật Viễn!
Mà gần đây hắn không dám tin chính là Phương Vật Viễn lại chăm sóc hắn,cho dù sau khi hắn tỉnh lại,người kia cũng không có phản ứng gì, tựa như tình trạng rất bình thường này ngày nào xảy ra.
Nếu đoán không ra Phương Vật Viễn đang suy nghĩ gì, Lý Tĩnh Dao cũng chỉ đành bỏ qua, ít nhất hiện tại ở bên cạnh Phương Vật Viễn..... không đau khổ giống như trước đây.
Chẳng qua ngày đó bị Cao Vệ Di cường bạo đã qua một tuần lễ,đến bây giờ hắn vẫn không cách nào khôi phục “Tiểu Dao” ban đêm, hắn sợ đàn ông đụng chạm, chỉ cần vừa nghĩ tới hắn liền cảm thấy buồn nôn.
Hắn đã không cách nào đeo lên mặt nạ “Tiểu Dao”, một chiều kia,ở một bụi cây sơn chi,Cao Vệ Di xé bỏ mặt nạ của hắn.
Hắn không hiểu được mình còn có thể làm gì, mặc dù ngân hàng tư nhân sắp tới trong nhà vẫn không đủ tiền,nếu tiếp tục như vậy, lần sau bọn họ lại đến.
Lý Tĩnh Dao không dám nghĩ nữa.
“Reng——”
Tiếng chuông tiết đầu vào lớp vang lên, nhắc nhở thời gian Lý Tĩnh Dao.
Hắn cúi đầu nhìn người trên gối vẫn không có dấu hiệu mở mắt,nhíu lại mày.
Mặc dù Phương Vật Viễn là người hay trốn học,nhưng bởi vì hắn thân phận đặc biệt, cho nên dù không đi học đều,thầy giáo cũng không dám làm gì hắn.
Yêu cầu trước đó của Phương Vật Viễn đúng vào lúc hắn học, mặc dù hắn cũng từng nói dối thân thể không khỏe muốn xuống phòng y tế nghỉ ngơi,nhưng chiêu này không thể dùng mãi.
“Phương Vật Viễn,tôi muốn trở về phòng học.” Lý Tĩnh Dao cúi đầu nhìn Phương Vật Viễn đang ngủ.
Nếu hắn buồn ngủ thì cũng có thể ngủ ở đây.
“A, Phương Vật Viễn! Dậy đi!” Dáng vẻ Phương Vật Viễn tựa hồ vẫn không có tỉnh lại,Lý Tĩnh Dao lông mày vắt chặc hơn,đầu của hắn cúi thấp hơn, cơ hồ hướng về phía bên tai Phương Vật Viễn thét to.
Có lẽ là khoảng cách quá gần,thanh âm Lý Tĩnh Dao cuối cùng nổi lên tác dụng,Phương Vật Viễn rốt cục giật mình,đôi mắt lim dim còn có chút mờ mịt ngồi dậy.
Phương Vật Viễn không báo động trước động tác,để cho Lý Tĩnh Dao vốn cúi đầu xuống tránh né không kịp,môi hai người va chạm một chút giống như bị phỏng,Lý Tĩnh Dao phản xạ dùng sức hất ra sau,bởi vì quá mức dùng sức,đầu của hắn mạnh mẽ đụng vào than cây,đau đến hắn rên rĩ.
Mới vừa tỉnh ngủ Phương Vật Viễn còn không hiểu rõ xảy ra chuyện gì,hắn gãi lấy đầu ngồi dậy,căn bản không nhớ rõ đôi mềm mại của Lý Tĩnh Dao, chỉ cảm thấy miệng đụng phải thứ gì ——
Lý Tĩnh Dao ôm đầu đau đớn,hắn cắn môi mình,đợi cảm giác buồn nôn không một lần ngoại lệ
Nhưng đợi lâu,trừ trên môi truyền đến chút đau nhói ngoài ra hắn không có những cảm giác khác.
Chẳng lẽ vì ngoài ý muốn chạm phải sao? Bởi vì kia không tính là nụ hôn,cho nên hắn mới không có cảm giác buồn nôn? Lý Tĩnh Dao lo lắng nghĩ.
“Tại sao đánh thức ta?” Phương Vật Viễn gãi đầu tóc, trên mặt còn lưu lại buồn ngủ cho nên giọng nói có chút không vui. Mang theo tùy hứng giống tiểu hài tử.
“Tôi muốn lên đọc tiết một.” Lý Tĩnh Dao không suy nghĩ chuyện ngoài ý muốn vừa rồi,hắn giải nói rồi đứng lên.
“Chậc,học tiết đó thật nhàm chán.”Phương Vật Viễn cũng đi theo đứng lên.Mặc dù trong miệng nói như vậy,nhưng không có ý ngăn cản Lý Tĩnh Dao.
“Vậy..... Tôi đi.”