Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Sống Lại Bảo Vệ Hạnh Phúc
  3. Chương 44: Cực cưng nghịch ngợm
Trước /56 Sau

Sống Lại Bảo Vệ Hạnh Phúc

Chương 44: Cực cưng nghịch ngợm

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Editor: demcodon

Vì thế Tiểu Hoa ôm hai con mang theo bao lớn bao nhỏ về quân đội, lại dưới hỗ trợ của tài xế mang đồ vật chuyển vào nhà. Lần đầu tiên một mình chăm sóc hai đứa bé Tiểu Hoa có chút luống cuống tay chân, chờ hai đứa bé đều ngủ say thì Tiểu Hoa cũng mệt mỏi nằm xuống ở bên cạnh bọn nó. Trong lúc đó dì Lưu có đến thăm một lần nhưng nhìn thấy ba người đều đang nghỉ ngơi vì thế không nói gì mà đi về, còn ngăn cản những người khác muốn tới xem cặp sinh đôi.

Cao Giang Cảnh tan tầm đến căn tin ăn cơm mới về nhà, trên đường về nhà thấy ánh mắt của mọi người nhìn anh thì khác lạ, còn có ý trách cứ. Cao Giang Cảnh nghi ngờ một chút nhưng không có để ý. Về đến nhà lấy chìa khóa chuẩn bị mở cửa thì kết quả cửa không có khóa.

Cao Giang Cảnh chần chờ một chút nhẹ nhàng đẩy cửa ra, trong phòng khách dường như có chút lộn xộn, bao lớn bao nhỏ gì đó để đầy sô pha và bàn trà. Cao Giang Cảnh vừa nhìn thấy có chút mừng như điên chạy vào mở cửa phòng ngủ ra, kết quả dáng vẻ 3 mẹ con đang ngủ đập vào mắt anh. Cao Giang Cảnh lặng lẽ đến phòng bếp rửa tay, sau đó trở về phòng cầm bộ quần áo sạch sẽ đi tắm mới ngồi ở bên giường nhìn bọn họ.

Con cả Nhiên Nhiên tỉnh lại trước, vừa tỉnh lại mở to mắt nhìn thấy không phải khung cảnh quen thuộc thì há miệng khóc lên. Nó vừa khóc thì con thứ hai Thần Thần cũng tỉnh lại, trong lúc nhất thời trong phòng nho nhỏ lại vang lên hai tiếng khóc nặng nề. Tiểu Hoa vừa nghe thấy tiếng con khóc trong nháy mắt đến cứu tinh, mở to mắt trước hết kiểm tra xem hai con có tiểu hay không. Sau đó giơ tay lên xem giờ, cũng không phải đến lúc uống sữa cho nên bắt đầu một tay thuần thục bắt đầu vỗ nhẹ mỗi đứa, chỉ chốc lát sau hai đứa bé ngừng khóc.

Con ngừng khóc Tiểu Hoa mới chú ý thấy Cao Giang Cảnh đang ở bên cạnh, vì thế trừng mắt liếc nhìn anh một cái hỏi: "Anh cũng không biết một tay hả?"

Cao Giang Cảnh sờ sờ mũi có chút ngượng ngùng nói: "Còn chưa kịp động tay thì em đã dỗ xong rồi!"

Tiểu Hoa ôm lấy con cả nhét vào trong ngực Cao Giang Cảnh một cái, còn mình ôm con thứ hai rồi nói với anh: "Hai đứa xem ra đều phải đi tiểu, anh ôm Nhiên Nhiên đi vào phòng vệ sinh trước, em đi theo sau."

Lúc ở nhà Cao Giang Cảnh đã làm qua việc này nên không mới lạ ngoan ngoãn ôm con vào phòng vệ sinh. Tiểu Hoa ôm con thứ hai đi lấy bô vệ sinh trong đống đồ hành lý kia ra.

Sau khi giải quyết nhu cầu sinh lý của hai con Tiểu Hoa lại đút sữa cho hai con uống mới nói với Cao Giang Cảnh: "Ông xã, em đói bụng..."

Cao Giang Cảnh nhìn Tiểu Hoa nói: "Em muốn ăn cái gì, anh đi mua cho em?"

Tiểu Hoa phỏng đoán nhiệt độ bên ngoài một chút rồi nói với Cao Giang Cảnh: "Em đi với anh nha! Vừa vặn trời còn chưa có tối có thể đẩy hai con đi dạo. Bọn nó có thói quen chạng vạng ra cửa đi dạo."

Cao Giang Cảnh nghe xong dựa theo Tiểu Hoa chỉ huy, một tay ôm một đứa con, một tay cầm xe trẻ con trong phòng khách. Tiểu Hoa đi theo phía sau ôm lấy một đứa con khác rồi cầm chìa khóa ra cửa.

Dọc theo đường đi rất nhiều người đến xem cặp song sinh, Cao Giang Cảnh sợ Tiểu Hoa đói nên để cho bọn họ trước giúp trông hai cục cưng rồi tự mình mang Tiểu Hoa đi ăn cơm trước.

Tiểu Hoa nhanh chóng ăn cơm uống nước, còn Cao Giang Cảnh nhờ cậy bếp trưởng căn tin, nhờ ông ngày mai giúp nấu canh gà. Hai người vội vàng trở lại thao trường nhưng chỉ có xe trẻ con bị để một bên, hai cục cưng sớm bị ôm chơi ở một bên.

Vẻ mặt Tiểu Hoa đầy vạch đen nhìn hai con cười đặc biệt hăng hái, nghĩ rằng: ‘lúc này sao lại không nhận người rồi?’

"Chị dâu, hai đứa bé lớn lên giống nhau như đúc, thật là xinh đẹp! Làm sao chị sinh ra được vậy?" Có người Tiểu Hoa vui vẻ hỏi.

Cao Giang Cảnh trừng mắt liếc nhìn hắn một cái nói: "Còn có thể sinh ra thế nào? Cứ như vậy sinh ra thôi!"

Tiểu Hoa chỉ cười cười tiến lên nói: "Các cậu đừng có lắc mạnh như vậy, dưỡng thành thói quen tôi lại không thể phục vụ!"

"Chị dâu, lắc lắc như vậy cục cưng không phải vui vẻ sao? Không lắc bọn nó sẽ khóc."

"Đúng vậy, cậu xem cục cưng thật vui vẻ."

...

Mọi người cậu một câu tôi một câu nói lên, Tiểu Hoa xoa xoa cái trán ý bảo Cao Giang Cảnh lên tiếng. Cao Giang Cảnh ho nhẹ một cái nói: “Thường ngày một mình chị dâu các cậu giữ đứa nhỏ, đừng tập những tật xấu này cho đứa nhỏ, cô ấy sẽ không làm được."

Mọi người vừa nghe thấy cũng thấy đúng vì thế hai người ôm đứa bé cũng ngừng động tác tay. Lúc này Lưu Đông ôm đứa bé đột nhiên nói: "Chị dâu, cháu nhỏ tiểu trên người em!"

Tiểu Hoa vừa nhìn thấy thì không biết tã của cục cưng ở nơi nào, vì vậy tiến lên nhận đứa bé hỏi: "Tã của đứa bé đâu? Một lát cởi quần áo ra, tôi giặt cho cậu."

"Giặc cái gì chứ? Nước tiểu của trẻ con rất sạch sẽ, cháu nhỏ vẽ bản đồ cho cậu là để mắt đến cậu rồi." Trương Kiến cho hắn một đá rồi cười nói.

Lưu Đông cũng vội vàng nói không cần.

Mọi người hàn huyên một lát thấy trời tối mới giúp Tiểu Hoa ôm hai bé về nhà. Sau khi về nhà vợ chồng son lấy nước tắm rửa cho hai đứa bé, lại hầu hạ cho hai con uống sữa no một lần nữa. Cao Giang Cảnh cũng đi lắp rắp giường trẻ con xong, Tiểu Hoa mới vỗ bọn nó đi ngủ.

Sau khi cục cưng ngủ Tiểu Hoa lại ở bên cạnh một lát mới đi tắm rửa sấy khô tóc. Lúc chuẩn bị dọn dẹp tã và quần áo tắm rửa thì Cao Giang Cảnh đã tắm xong còn nấu nước nóng, cô mới chống vào cái giá đứng lên.

"Giữ con mệt như vậy những việc nhỏ này em cũng đừng quan tâm, để buổi tối anh về làm cho." Sau khi chuẩn bị xong Cao Giang Cảnh nói với Tiểu Hoa.

Tiểu Hoa ôm anh nói: "Ban ngày mấy người dì Lưu giúp em rồi, buổi tối một chút việc như thế anh còn muốn giành với em hả?"

Cao Giang Cảnh cũng ôm cô, cằm cọ lên đỉnh đầu của cô nói: "Người khác có thể giúp được em bao nhiêu? Dường như đều là dựa vào chính em, em không thấy từ sau khi sinh hai con em gầy bao nhiêu hả? Còn mỏng manh hơn trước khi kết hôn với anh nữa."

Tay Tiểu Hoa lặng lẽ từ quần áo của anh mò lên, cười ha ha nói: "Gầy chỗ nào? Theo em thấy cân nặng còn nặng không ít đâu!"

Cao Giang Cảnh cầm lấy tay đang làm mấy chuyện xấu ở trên người mình, ôm cô lên trầm thấp nói: "Thật không? Vậy anh phải xem thật kỹ một chút."

* * *

Ngày hôm sau Tiểu Hoa ngủ rất sâu, ngay cả buổi tối cũng là Cao Giang Cảnh pha hai lần sữa cho hai con bú. Buổi sáng còn giúp Tiểu Hoa mua đồ ăn sớm một chút, nhìn thấy tinh thần của Tiểu Hoa mệt mỏi thì xoa xoa đầu cô, rất là ân cần giúp cô mặc quần áo, hầu hạ 3 người bọn họ ăn uống xong mới đi.

Tiểu Hoa nhìn hai con tinh thần phấn chấn thì ôm bọn nó lên trên giường nổi hứng lên chơi trò hôn môi với hai con. Trong chốc lát dì Lưu và chị Từ cũng lại đây.

Con trai nhà chị Từ kể từ khi làm giải phẫu hiện tại khôi phục rất tốt, cũng không khác gì những đứa bé bình thường. Cậu nhóc cũng sắp 2 tuổi, cái miệng nhỏ nhắn nói không ngừng, nhìn thấy hai em trai nhỏ rất hiếm lạ lôi kéo Tiểu Hoa hỏi đủ thứ, học bộ dáng như Tiểu Hoa nói chuyện với hai em.

"Cũng là em giỏi, một lần lại sinh ra hai đứa, em không biết chuyện em sinh hai đứa con trai bị mọi người biết được có bao nhiêu hâm mộ đâu!" Chị Từ trêu ghẹo nói.

Tiểu Hoa lau lau một chút mồ hôi trên trán nói: "Hâm mộ cái gì chứ, em cũng chịu tội không ít, mang hai đứa còn mệt mỏi hơn một đứa nhiều."

"Đúng vậy! Có được tất có mất chứ sao? Bất quá dì nhìn thấy mọi người đều đồng ý chịu tội nhiều một chút, cháu xem hai đứa nhóc này thật đáng yêu không phải sao?" Dì Lưu đùa với hai bé rồi nói với Tiểu Hoa.

Tiểu Hoa gật đầu một cái.

* * *

Bởi vì có hai bé cần phải chăm sóc nên nhà Tiểu Hoa trên cơ bản không khai hỏa, không những quan hệ tốt còn làm một chút thức ăn ngon đưa đến, chính là Cao Giang Cảnh đi căn tin mang về.

Ban ngày có người giúp đỡ, buổi tối Cao Giang Cảnh chăm sóc nên Tiểu Hoa cũng không có cảm thấy mệt mỏi, nhưng mà hơi đau lòng Cao Giang Cảnh ngủ buổi tối không yên. Mỗi tuần ở quân đội 3 ngày, nhiều thêm 1 ngày cũng không được. Mặc kệ Cao Giang Cảnh dù nói như thế nào mình không mệt mỏi cũng không được.

Từ từ con lớn lên một chút, hai bé có da thịt hơn tiểu Hổ năm đó, tuổi còn tuổi nhỏ đã có lực phá hoại kinh người. Lúc 11 tháng tuổi đã biết bò, nhất là không chú ý thì ngắt hết hoa trong tất cả chậu hoa của ông nội Cao, từ đó ông nội Cao không dám để một chậu hoa ở nhà.

Câu đầu tiên học được không phải ba mẹ mà là "chạy", Tiểu Hoa trợn tròn mắt nhìn. Sau khi hỏi qua ba thì khẳng định mình trước đây tuyệt đối không có loại tật xấu này. Sau đó đem tất cả nguyên nhân này quy nạp lên trên người Cao Giang Cảnh, hai bé này tuyệt đối là giống ba bọn nó. Cũng không để ý tới Cao Giang Cảnh yếu ớt giải thích, nói mình cũng không loại tật xấu này.

Đến quân đội, chuyện thích làm nhất chính là rút sao trên quân hàm của quân nhân ôm bọn nó. Có lần Thủ trưởng quân đội nhìn thấy hai bé trắng trẻo mập mạp rất đáng yêu nên ôm Nhiên Nhiên một chút. Lúc đi thì Tiểu Hoa lại phát hiện trong tay Nhiên Nhiên cầm một ngôi sao, Tiểu Hoa vội vàng đuổi theo người, vừa nhìn thấy bốn 2 gạch 4 sao mà bây giờ một bên bả vai biến thành 2 gạch 3 sao. Cô ôm vô cùng áy náy và xấu hổ thật lòng cẩn thận mang sao đưa qua chọc cho Thủ trưởng cười ha ha. Ngày hôm sau còn đặc biệt để cho người khác tặng một hộp sao đến.

"Xem ra hai thằng nhóc của nhà tôi về sau cũng là đồng nghiệp làm quân nhân đây!" Cao Giang Cảnh còn vì thế rất đắc ý, suy nghĩ đến kiêu ngạo.

Nhưng khi đứa bé ném chiếc máy bay bằng vỏ đạn lần đầu tiên Cao Giang Cảnh tặng cho Tiểu Hoa xuống đất làm cho nó vỡ tan nát thì Cao Giang Cảnh cũng cười không nổi, nói muốn hung hăng dạy dỗ bọn nó một trận. Nhưng mà nhìn thấy hai đứa con trai kêu ba ba vui tươi hớn hở thì tay vừa giơ lên trời được một nửa thì hạ xuống, lời nói nặng ngoài miệng cũng không nói, chỉ là nhặt hết vỏ đạn lên bận rộn một hồi dính lại một lần nữa.

Tiểu Hoa ở một bên liếc mắt xem thường, thầm nghĩ: kẻ ngốc.

Bất quá dính máy bay một lần nữa Tiểu Hoa vẫn là rất cẩn thận cất lại. Trải qua việc này Tiểu Hoa quyết định không thể lại chiều những tật xấu này cho bọn nó, dứt khoát quyết tâm sửa chữa một phen, không đánh không mắng, chỉ cần hai bé phạm chuyện xấu sẽ không để ý đến hai bé. Từ từ hai bé biết mẹ không thích nên điều thu liễm, nhưng mà chỉ ở trước mặt Tiểu Hoa mới như thế mà thôi.

* * *

"Bà xã, anh nói cho em biết chuyện này." Một hôm Cao Giang Cảnh trở về nói với Tiểu Hoa.

Tiểu Hoa hỏi: "Chuyện gì?"

"Lý Minh Ngọc tốt nghiệp được phân đến đây!" Cao Giang Cảnh nói.

Tiểu Hoa một tay đút cháo cho con xong sau đó mới nói: "Phân thì phân! Không có việc gì."

Cao Giang Cảnh tiến lên lấy cái chén trong tay cô tự mình đút cho con rồi nói: "Không có việc gì là tốt rồi! Em ăn cơm trước đi!"

Tiểu Hoa cũng không khách khí, trước múc cơm rồi bắt đầu ăn. Sau khi ăn xong chờ anh cũng ăn xong đi rửa chén mới hỏi: "Anh đồng ý tiểu Hổ thi xong thì đến đây, ngày mai nó đến rồi ở chỗ nào?"

"Sắp xếp đến ký túc xá, nó không phải cũng muốn đến trường quân đội ư? Coi như là trước tiên thích ứng với cuộc sống quân đội vậy." Cao Giang Cảnh không thèm để ý nói.

Tiểu Hoa vừa nghe có chỗ ở cũng không có để ý, nắm chặt lấy đầu ngón tay tính tiểu Hổ thích cái gì. Cao Giang Cảnh nhìn hâm mộ không thôi nhưng cũng không dám ngăn cản. Tiểu Hoa vẫn luôn tỉ mỉ chăm sóc em trai, việc này anh sớm đã biết.

Quảng cáo
Trước /56 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Nơi Anh Là Chốn Em Về

Copyright © 2022 - MTruyện.net