Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Edit: Thanh Thạch
Vương Đại Hổ híp mắt nhìn mẹ con hai người trước mặt, thầm nghĩ: “Này đúng là chuyện lạ nhất thế giới luôn, người có thể vô sỉ hơn được nữa không!”
“Mọi việc chính là như vậy.” Khổng Đại Quốc hai mắt ngập nước nói lời thấm thía.
Vương Thủ Dân đặt tẩu thuốc[1] trong tay xuống, nhìn gã một cái, hỏi ngược lại: “Mấy người không phải không muốn nuôi thằng bé họ Lý sao? Tại sao đột nhiên lại thay đổi ý định?”
“Trưởng thôn sao lại nói vậy!” Khổng Đại Quốc lau lau nước mũi, nghèn nghẹt nói: “Nhiên Nhiên là cháu tôi, ba mẹ nó giờ không nuôi nó, tôi là cậu nó đương nhiên phải nhận trách nhiệm này! Ông cứ yên tâm, tôi sẽ coi nó như con ruột của mình!”
Vương Đại Hổ ở bên cạnh nghe thế không khỏi bĩu môi, bọn họ như vậy mà có thể đối tốt với Nhiên Nhiên sao? Sợ là không qua một tuần đã ngược đãi chết luôn rồi.
“Việc này vợ anh biết không?” Vương Thủ Dân cũng không quên bộ dạng chua ngoa hôm trước của Dương Lệ.
“Cô ấy là đàn bà thì sao mà làm chủ được, việc này tôi là người định đoạt.” Khổng Đại Quốc vỗ tay bôm bốp, gã nhưng chưa nói đến chuyện mình sắp “bỏ vợ”.
“Mặc kệ thế nào, việc này đều phải xem ý kiến của thằng bé mới được.” Vương Thủ Dân quay đầu nói với cháu mình: “Nói với Nhiên Nhiên một tiếng, bà ngoại với cậu nó đến đây, bảo nó ra gặp.”
Chốc lát sau, Vương Đại Hổ dẫn Lý Thanh Nhiên từ trong phòng đi ra.
Có vẻ như đã biết ý đồ của hai người, sắc mặt Lý Thanh Nhiên cũng không tốt, cái miệng nhỏ mím chặt.
Cậu vừa đi ra, cũng chưa nói cái gì!
Bà Khổng liền mở miệng, chỉ thấy bà đặc biệt khoa trương bước tới, ôm chầm Lý Thanh Nhiên.
“Cháu ngoan của bà! Khổ thân cháu tôi! Nhìn xem… người gầy như thế này! Đứa nhỏ không ba không mẹ thật đáng thương a!”
Bà già xông tới quá nhanh, xô cả vào Vương Đại Hổ, kêu khóc oang oang. Chỉ tội nghiệp Lý Thanh Nhiên, chẳng những bị túm đến không thở nổi lại còn phải ngửi mùi thuốc lá nồng nặc trên người bà, rất kinh khủng.
Vương Đại Hổ vội đi tới, cố gắng lắm mới kéo được cậu ra.
Lý Thanh Nhiên vốn chưa bao giờ xem những người họ Khổng này là họ hàng. Trước kia Khổng Tú Mai cũng đưa cậu về nhà bà ngoại, nhưng lần nào đi cũng phải nghe không rống thì mắng, đặc biệt là bà Khổng và Dương Lệ. Đối với Lý Thanh Nhiên khi ấy còn nhỏ đúng là so với ma quỷ còn đáng sợ hơn, cho nên cậu đối với bọn họ chỉ có căm ghét chứ nửa điểm muốn thân thiết cũng không có.
“Tôi sống rất tốt!” Lý Thanh Nhiên đứng sau Vương Đại Hổ, nhìn hai người nói rõ từng chữ một: “Không cần các người quan tâm.”
Bà Khổng nghe vậy sắc mặt cứng đờ, vốn bà nghĩ, Lý Thanh Nhiên không có ba mẹ nhìn thấy mình phải giống như thấy được cọng rơm cứu mạng mà chạy tới thân thiết chứ! Không nghĩ tới thằng nhãi này chẳng những không cảm kích mà còn trưng cái mặt lạnh lùng cho mình nhìn, bà bắt đầu tức giận, ánh mắt nhìn Lý Thanh Nhiên tăng thêm vài phần ác cảm.
“Chúng ta là người thân, còn có thể hại cháu sao!” Bà Khổng đứng lên, bắt đầu trách mắng: “Trẻ con thì biết cái gì mà nói vớ vẩn, ngoan ngoãn nghe người lớn là được rồi, tý nữa trở về dọn dẹp một chút, hôm nay trước khi trời tối cùng chúng ta về thôn Khổng đi!”
Lý Thanh Nhiên nghe người này luôn mồm nói muốn đem mình đi, trong lòng không khỏi nóng nảy. Lúc cậu đang định phản đối thì Vương Đại Hổ đứng bên cạnh kéo kéo tay cậu, ý bảo bình tĩnh đừng nóng.
Thấy Lý Thanh Nhiên đột nhiên không nói, bà Khổng tưởng rằng mình đã áp chế được cậu, không khỏi nhếch miệng đắc ý, nhướn mày với con trai. Tiếp được tín hiệu, Khổng Đại Quốc liền lộ ra nụ cười “đáng khinh”, gã xoa xoa tay nói với Vương Thủ Dân: “Việc này, trưởng thôn xem thế nào. Vốn nuôi nấng Nhiên Nhiên là trách nhiệm của chúng tôi, chỉ là ông cũng biết tình huống nhà chúng tôi như thế nào rồi đấy. Cho nên…. này… cái kia…. Tôi biết nhà Tú Mai còn mười mẫu đất, có phải cũng nên đưa khế đất cho chúng tôi đúng không! Ông yên tâm… Này về sau đều là của Nhiên Nhiên, chúng tôi chỉ là tạm thời bảo quản giúp nó mà thôi.”
Được lắm! Hoá ra là muốn chiếm đất!
Vương Thủ Dân lập tức đen mặt, ánh mắt thâm trầm nhìn mẹ con hai người.
Bà Khổng thấy vậy không tự nhiên vặn người hai cái, bà sợ “con vịt nấu sắp chín lại bay mất” vội vàng nói với ông: “Tôi đã hỏi thăm rõ ràng rồi, giấy tờ kia hiện tại ông đang giữ, đừng có nghĩ chối mà giấu làm của riêng!”
“Bà nói cái gì!” Vương Thủ Dân nghe bà ta nói xấu mình, tức giận trợn mắt lên rống.
“Nói, tôi nói đấy…. Tú Mai là người nhà tôi, hiện tại chúng tôi muốn đòi đất về, đó là chuyện đương nhiên, ông không chịu thì tôi liền cáo lên huyện!”
“Mẹ! Mẹ nói cái gì vậy!” Khổng Đại Quốc vội vàng ngăn cản mẹ mình còn đang hung hăng nhưng thật ra đã bắt đầu có chút chột dạ, cười cười với Vương Thủ Dân: “Mẹ tôi lớn tuổi, ăn nói có chút quá khích, không phân biệt bắc nam, trưởng thôn đừng để ý! Ngài đức cao vọng trọng chắc chắn sẽ không ăn quỵt đất nhà chúng tôi đâu! Ông nói đúng không?”
Vương Đại Hổ nhìn hai mẹ con nhà kia kẻ tung người hứng, cơ hồ sắp cười ra tiếng.
Còn chưa biết thế nào mà đã bắt đầu “nhà chúng tôi”! Quả nhiên là bụng chó không chứa nổi hai lạng dầu vừng*, nhanh như vậy liền nói ra mục đích của mình.
*Con chó một khi đã ăn được dầu vừng thì sẽ tìm cách ăn vụng thêm nhưng dạ dày chó không thể chứa nhiều dầu mỡ, nếu ăn quá nhiều sẽ bị tiêu chảy hay đau bụng hay thế nào đó nên bị lộ ra là đã ăn vụng.
Nguồn: iask.sina, wenwen.soso
Nói cái gì mà muốn chăm sóc Nhiên Nhiên. Cái rắm! Con m* nó toàn đánh rắm.
Vương Đại Hổ hừ lạnh một tiếng, mắt đảo hai vòng, xoay người chạy về phòng cũng không biết lục lọi tìm cái gì.
“Đất kia là từ tổ tiên của Lý Trường Quý truyền lại, như thế nào có thể nói là của Khổng Tú Mai!” Vương Thủ Dân là người trải đời, hai câu liền nhìn ra ý đồ của mẹ con nhà kia, cho nên cũng không thèm lưu lại thể diện cho cái loại máu lạnh này, lập tức giận dữ nói: “Hơn nữa, uỷ ban thôn đã cùng thằng bé họ Lý đàm phán ổn thoả rồi, thuê đất nhà nó, có giấy trắng mực đen hẳn hoi đấy!”
“Nó cái đứa trẻ con thì biết cái rắm, không phải là mặc các người giở trò sao!” Bà Khổng nghe ra Vương Thủ Dân đây là không chịu buông tay, lập tức phun một miệng tục: “Tôi mặc kệ! Mười mẫu đất kia là của nhà chúng tôi, ông hôm nay mà không giao ra thì bà đây liền không đi!”
“Trời cao a! Người mở mắt ra mà nhìn đi! Có người táng tận lương tâm muốn bắt nạt chúng ta mẹ goá con côi a! Cho sét đánh chết lão già ác độc này đi!”
“Bà —-” Vương Thủ Dân tức giận! Mới mấy hôm trước mụ Dương Lệ chua ngoa đã náo loạn một hồi, hôm nay lại đến bà già này, chẳng những không biết điều mà còn càng thêm nghiêm trọng! Này đến cùng là cái loại người gì a.
Đến khi bà Khổng đã luyện được nhuần nhuyễn kĩ năng khóc lóc om sòm thì Vương Đại Hổ vui vẻ đi đến.
“Bà là muốn mười mẫu đất nhà Nhiên Nhiên đúng không?” Khuôn mặt tròn tròn phủ đầy tươi cười thân thiết.
Hỏi thẳng vào vấn đề.
Bà Khổng liền dừng lại, gật mạnh đầu rồi còn gân cổ lên cường điệu: “Kia vốn là của nhà chúng ta!”
“Kia không phải của nhà các người, chính xác mà nói là của nhà Lý Trường Quý!” Nhìn bà già trừng muốn lòi mắt, Vương Đại Hổ lại nói tiếp: “Bất quá Nhiên Nhiên là con Lý Trường Quý, Lý Trường Quý không có ở đây, kia tự nhiên thành của em ấy, mà các người lại muốn nuôi em ấy, vậy đem giao cho các người cũng là đúng lý hợp tình!”
“Đúng rồi! Đúng rồi! Vẫn là thằng bé này biết lý nha!” Bà Khổng lập tức “lúm đồng tiền như hoa” liên tục gật đầu nói.
“Được rồi! Nếu các người đồng ý nhận trách nhiệm lớn là nuôi nấng Nhiên Nhiên, chúng tôi cũng sẽ không giữ chặt mấy thứ kia không buông, nhưng mà…”
“Nhưng mà cái gì?” Khổng Đại Quốc hai mắt toả sáng gấp giọng hỏi.
“Nhưng mà trước khi giao khế đất cho các người, có khoản tiền này chúng ta cần phải tính toán cho rõ ràng!”
“Cái gì, cái gì tiền?” Bà Khổng tựa hồ cảm giác được cái gì, trên mặt tràn ngập hồ nghi.
“Bà không biết? Đợt vừa rồi, Nhiên Nhiên bị gãy chân, phải lên thành phố phẫu thuật, tổng cộng tốn – để tôi xem xem! Cũng độ năm sáu vạn! Tiền đó đều là nhà tôi ứng ra cho, bà xem có nên hoàn trả số tiền này không!”
Bà Khổng vừa nghe nói Lý Thanh Nhiên nợ nhà bọn họ năm sáu vạn đồng, một hơi cũng không thở nổi, một lúc lâu sau mới đen mặt ngao ngao nói: “Thằng nhãi mày nói hươu nói vượn cái gì, nhiều tiền như vậy, mày lừa người à!”
“Bà sao lại nói oan cho tôi!” Vương Đại Hổ vung vẩy tập giấy trên tay: “Đây là giấy khám ở bệnh viện cùng hoá đơn viện phí, bà xem cho rõ ràng, bên trên còn có con dấu đấy nhá!”
Khổng Đại Quốc cầm lấy nhìn lướt qua, quả nhiên ngay ở đầu chỗ tên bệnh nhân rõ ràng viết ba chữ “Lý Thanh Nhiên”.
Cái này thật đúng là làm hai mẹ con nhà kia thấy hoảng, tiền còn chưa tới tay đâu! Thế mà lại thành nợ ngập đầu?
Không được! Năm sáu vạn này nhà bà tuyệt đối không nhận!
“Thằng nhãi ranh, chân mày gãy thì gãy luôn đi! Tốn gần này tiền để trị, làm như mình quý báu lắm ý! Đồ sao chổi, đồ phá hoại!” Bà Khổng tái mặt, vung tay tát Lý Thanh Nhiên.
Ai ngờ Lý Thanh Nhiên cũng không tránh, khuôn mặt nhỏ lại lộ ra vẻ tàn nhẫn, cũng không biết cậu làm gì, chỉ nghe thấy bà Khổng thét to một tiếng, bàn tay gầy guộc chảy máu ròng ròng.
Lý Thanh Nhiên đứng đó, ngón tay kẹp lưỡi dao lam, nhìn bà già lăn lộn trên đất, lạnh lùng nói: “Cái loại cầm thú máu lạnh các người mới không phải họ hàng của tôi, lập tức cút khỏi đây đi, vĩnh viễn đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa.”
~~~~~~ Huýt (Vương Đại Hổ hớn hở huýt sáo)
Say sưa ngắm phong thái lạnh buốt thấu xương của Nhiên Nhiên nhà hắn.
A~~ thật muốn bổ nhào tới mà!