Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Edit: Thanh Thạch
Ba năm sau, đại sảnh sân bay Bắc Kinh.
“Đến Mỹ là phải gọi điện cho anh, đừng để anh đợi.”
“Ừ!”
“Phải ăn cơm đúng giờ, chú ý nghỉ ngơi, không được thức đêm.”
“Ừ!”
“Nghe nói bên Mỹ trị an không tốt, thỉnh thoảng lại có sát thủ liên hoàn cái gì, lúc không có việc gì em đừng một mình ra ngoài.”
“Ừ!”
“Em, em không có gì muốn nói với anh sao?”
“Có! Nếu có thể….” Lý Thanh Nhiên đẩy gọng kính bạc trên sống mũi: “Có thể đừng kéo tay áo em nữa không!”
“Hu hu, Nhiên Nhiên, em thật độc ác!” Vương Đại Hổ mặt mũi vặn vẹo, chẳng những không buông, ngược lại còn ôm eo người ta, gào khóc: “Cư nhiên vứt bỏ anh, một mình chạy đến bên kia địa cầu, thật sự là rất nhẫn tâm!”
Lý Thanh Nhiên: “……”
Rầm ~~~~
Vương Đại Hổ vừa mới thấy mông đau, cả người đã bị đá sang bên cạnh.
Chỉ thấy Phùng Nam không biết từ chỗ nào đi ra, chỉ thẳng vào mặt hắn bất mãn nói: “Ban ngày ban mặt, giữa thanh thiên bạch nhật, anh định làm gì anh Thanh Nhiên của tôi?”
Vương Đại Hổ cắn răng, lại là cái cây nấm đáng chết này.
Mấy năm nay, cây nấm thần kinh này cứ suốt ngày dính lấy Nhiên Nhiên nhà hắn, quả thực chính là tảng đá trong lòng Vương Đại Hổ.
“Cao Lăng Phong!” Vương Đại Hổ quay đầu, quả nhiên liền thấy cách đó không xa, một thanh niên đang dùng ánh mắt đỏ rực, ghen ghét nhìn Lý Thanh Nhiên. Thầm mắng: Cái đồ nương pháo không tiền đồ, chỉ biết trốn một bên nhìn.
“Còn không lôi cái tên đáng ghét nhà cậu đi.”
“Cậu ta dám!” Phùng Nam trợn tròn mắt, bĩu môi nói với Lý Thanh Nhiên: “Anh Đại Hổ thật sự là rất phiền, anh Thanh Nhiên đừng để ý đến anh ta, nhanh lên máy bay đi không muộn bây giờ.”
“Được rồi, vậy hai mươi ngày tới liền nhờ em.”
“Yên tâm đi!” Phùng Nam chớp chớp mắt: “Em nhất định giúp anh trông anh ta, tuyệt đối không để anh ta đuổi đến Mỹ đâu!”
Lý Thanh Nhiên mỉm cười, quay qua nhìn Vương Đại Hổ đang chờ mong nhìn mình, nhấc hành lý xoay người bước đến quầy đăng ký.
“Nhiên Nhiên, nhớ bảo trọng, nhớ về sớm nha!” Vương Đại Hổ ở phía sau hét lớn.
Lý Thanh Nhiên không quay đầu lại, phất phất tay.
Thật sự là! Rõ ràng mấy năm trước còn dính mình như vậy, giờ thì hay lắm, có thể một mình chạy sang Mỹ, đúng là cánh cứng rồi lúc nào cũng muốn bay!
“Anh Thanh Nhiên chỉ sang Mỹ làm trao đổi ngắn hạn thôi, cũng không phải không trở lại, anh không cần bày ra cái bộ mặt mẹ kế như vậy!”
“Mày thì biết cái gì!” Vương Đại Hổ ưu thương nói: “Cái gọi là một ngày không thấy như cách ba thu, bọn anh hai mươi ngày không gặp, này là cách bao nhiêu thu! Mày tính thử coi.”
“Mặc kệ anh, oán phụ!” Cây nấm chun mũi, hung hăng hừ một tiếng: “Lăng Phong, chúng ta đi, tôi muốn ăn kem Häagen-Dazs.” Nhìn đôi “chồng chồng” hoà hoà mỹ mỹ cùng nhau sánh vai, Vương Đại Hổ tỏ vẻ, mình một chút cũng không ghen tỵ ~~~~~ Hu hu, Nhiên Nhiên, em mau trở về đi, ngẫu rất tịch mịch.
.
Lý Thanh Nhiên đi được một ngày, nhớ cậu, nhớ cậu, nhớ cậu.
Lý Thanh Nhiên đi được hai ngày, nhớ cậu, nhớ cậu, nhớ cậu.
Lý Thanh Nhiên đi được ba ngày………….. Vương Đại Hổ bắt đầu trầm mê trong mưa bom bão đạn của Counter Strike, đương nhiên, trong lòng hắn vẫn nghĩ đến cậu, chỉ là này cũng không làm chậm trễ hắn hưởng thụ cuộc sống “độc thân” đã lâu không có, phải không? Sàn nhà vốn luôn sạch sẽ ngăn nắp giờ rải đầy vỏ các loại đồ ăn vặt, quần áo thì vứt khắp giường, lại càng không cần nói rác rưởi trên bàn máy tính, chồng cao như vậy, cơ hồ có thể bao phủ cả Vương Đại Hổ.
Nhưng, cái này chính là cái gọi là lãng mạn của “đàn ông” nha!
Cầm một khẩu AK47, Vương Đại Hổ một phát đốn ngã kẻ thù đối diện, cười hắc hắc.
“Kính coong…..” Tiếng chuông cửa vang lên.
Vương Đại Hổ nhướn mày, cho rằng lại là cái đồ đáng ghét Phùng Nam kia tới!
“Anh nói sao mày…..” Lời còn chưa dứt, Vương Đại Hổ đã bị người đứng ngoài cửa làm cho sợ ngây người.
Bởi vì hắn thật sự không hề nghĩ đến, nhiều năm như vậy, hắn không ngờ lại nhìn thấy người phụ nữ này.
“Xin lỗi, đây có phải là nhà của Nhiên Nhiên không?” Ngoài cửa, người phụ nữ mặc một bộ đồ đen sờn cũ, sắc mặt lo sợ hỏi.
Vương Đại Hổ bỗng nhiên cảm thấy cổ họng khô khốc, nhìn bà, thật lâu sau, hỏi: “Bà tới làm gì?”
.
Ở Starbuck, Vương Đại Hổ và người phụ nữ trung niên ngồi đối diện nhau.
Bưng lên cà phê nóng hổi trên bàn, Vương Đại Hổ nhấp một ngụm, xuyên qua làn khói trắng, lặng lẽ đánh giá bà một chút.
Bà – thật sự già đi rất nhiều.
Vừa không phải là người xinh đẹp yếu đuối như trong trí nhớ, cũng không phải người cười vô cùng hạnh phúc trước quầy hoa quả sáu năm trước.
Bà già đi rất nhiều, cả người cực kỳ cực kỳ tiều tuỵ.
“Không nghĩ tới nhiều năm như vậy, cháu cùng Nhiên Nhiên vẫn tốt như vậy!” Người phụ nữ, cũng chính là Khổng Tú Mai đã lâu không gặp nói như thế.
Vương Đại Hổ không phủ nhận nhíu mày, trực tiếp hỏi thẳng: “Bà tìm Nhiên Nhiên để làm gì?”
Trên mặt Khổng Tú Mai tràn ngập thần sắc bất an, bà kéo kéo ngón tay, lắp bắp nói: “Cô, cô muốn gặp nó, chung quy cô vẫn là mẹ nó!”
“Mẹ?” Vương Đại Hổ cười lạnh một tiếng, khoanh tay bình tĩnh nhìn bà nói: “Năm đó bà vứt bỏ Nhiên Nhiên, chạy trốn cùng người khác, bà sao không nghĩ mình là mẹ em ấy?”
Nghe được châm chọc còn sắc hơn dao của Vương Đại Hổ, sắc mặt Khổng Tú Mai lập tức trắng bệch.
“Nên là, thành thật nói cho tôi biết, bà tìm Nhiên Nhiên rốt cuộc để làm gì?”
Vương Đại Hổ không lưu tình chút nào ép hỏi khiến cho ánh mắt mệt mỏi tối đen của Khổng Tú Mai lập tức rơi lệ, như là phá đê, không ngừng chảy ra, bà thống khổ nói: “Cô biết, nhiều năm như vậy, là cô có lỗi với thằng bé, nhưng mà, lúc này, cô thật sự không có cách nào khác, chỉ có thể mặt dày đến tìm nó.”
Nghe Khổng Tú Mai nói từng chữ, trái tim Vương Đại Hổ càng ngày càng trầm xuống.
“Nói như vậy bà lần này sở dĩ đến tìm em ấy không phải bởi vì bà nhớ em ấy, cũng không phải bởi vì bà muốn quay về sống với em ấy, mà là…. mà là….” Vương Đại Hổ tràn ngập hận ý nhìn bà ta: “Mà là muốn em ấy cắt thận đưa cho con gái bà!”
“Hu hu hu hu hu…….” Khổng Tú Mai khóc tê tâm liệt phế: “Cô thật sự không có cách nào khác! Ba năm trước thận của Uyển Nhi xuất hiện vấn đề, đến bây giờ bệnh tình càng ngày càng nặng, đã chuyển thành nhiễm trùng đường tiểu, bác sĩ nói, trừ phi tìm được thận thích hợp, nếu không thì cũng chỉ còn một tháng để sống!”
Vương Đại Hổ hít sâu một hơi, chỉ cảm thấy người đàn bà trước mắt càng nhìn càng ghét, gắt gao nắm chặt tay, cố gắng áp chế lửa giận trong lòng, hắn lạnh lùng hỏi: “Dựa vào cái gì? Bà dựa vào cái gì mà muốn Nhiên Nhiên lấy thận của mình ra cho một người xa lạ không quen biết, bà dựa vào cái gì?”
“Không phải người xa lạ, Uyển Nhi là em gái nó!” Khổng Thú Mai đau đớn nói: “Nếu có thể, cô cũng muốn đổi thận của mình cho nó, nhưng, nhưng bác sĩ nói Uyển Nhi là nhóm máu Rh- hiếm thấy, nhóm máu của cô với nó không hợp, hu hu cô không còn cách nào khác, cô không còn cách nào khác! Đại Hổ, cô xin cháu, cô xin cháu, cho cô gặp Nhiên Nhiên một lần đi! Nó từ nhỏ đã thiện lương hiếu thảo, là đứa bé ngoan, nó nhất định sẽ…..”
W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.c.o.m
“Đủ rồi!” Vương Đại Hổ giận dữ mắng một tiếng, lập tức đứng lên, lạnh lùng nhìn bà nói: “Tôi nói cho bà biết, chuyện này bà nghĩ cũng đừng có nghĩ. Còn nữa, từ hôm nay trở đi, tôi cấm bà xuất hiện trước mặt hai chúng tôi, bằng không đừng trách tôi không khách khí!”
Không để ý ánh mắt kinh ngạc xung quanh, không để ý Khổng Tú Mai tuyệt vọng cầu xin, Vương Đại Hổ mặt đầy hàn sương nghênh ngang bước đi.
Hắn cứ thế bước đi, bước đi mãi.
Đi vào đám người, đi ra đám người. Bất tri bất giác đi đến một công viên nhỏ.
Ngồi ở bên bể phun nước, Vương Đại Hổ chôn đầu giữa hai tay, chỉ cảm thấy trong lòng như bị tảng đá ngàn cân đè nặng, khó chịu vô cùng!
Thật lâu sau, hắn do dự lấy điện thoại ra.
“Alo?” Bên kia đầu máy vang lên thanh âm quen thuộc.
Khoé miệng Vương Đại Hổ vô thức lộ ra tươi cười: “Là anh!”
“Ừ, em biết!”
“Bên Mỹ hiện giờ hẳn là nửa đêm đi!” Vương Đại Hổ khẽ cười: “Anh quấy rầy em nghỉ ngơi à!”
“Không sao, em đang làm báo cáo nên cũng chưa ngủ.” Bên kia Lý Thanh Nhiên nói: “Sao vậy? Giờ gọi cho em là có chuyện gì sao?”
“Không có!” Vương Đại Hổ ha ha cười: “Chính là nhớ — em!”
“…… Em rất nhanh sẽ về!”
“Anh biết, chính là muốn nghe giọng của em cho đỡ thèm, được rồi, không quấy rầy em nữa, nhanh hoàn thành báo cáo rồi ngủ sớm đi! Tạm biệt….”
“…… Ừ, tạm biệt!” Lý Thanh Nhiên tắt điện thoại, trên mặt xuất hiện tươi cười thản nhiên, trong lòng thầm nghĩ: Em cũng nhớ anh, đồ ngốc!
Ai!!!!
Vẫn là nói không nên lời!
Vương Đại Hổ giậm một cái, cái đ*o gì thế này!
.
Thực hiển nhiên, Khổng Tú Mai không nghe khuyên bảo của Vương Đại Hổ.
Ngày thứ hai, ngày thứ ba, ngày thứ tư…..
Bà mỗi sáng sớm đều đến trước cửa nhà Vương Đại Hổ, đợi cả một ngày.
“Cây nấm, hôm nay anh sang chỗ mày ngủ, không có ý kiến gì chứ?” Vương Đại Hổ ỉu xìu nói.
“Anh Đại Hổ, dạo này anh làm sao vậy, trông đặc biệt tiều tuỵ luôn?”
“Đừng hỏi, mày không phải chuẩn bị đi chơi với Cao Lăng Phong sao? Xin hãy thương xót, thu lưu anh một đêm đi, được không?”
“Được rồi!” Phùng Nam gật đầu: “Không thành vấn đề.”