Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Qua vài phút, một bàn tay nhỏ bé, đặt ở đỉnh đầu anh, xoa nhẹ một chút, cùng với một tiếng thở dài.
Diệp Cửu Chiêu cứng đờ mà ngẩng đầu, Loan Loan……
Cô hơi hơi mỉm cười, nhẹ giọng nói: “Anh lái xe đưa em về nhà đi.”
Diệp Cửu Chiêu cứng đờ đã lâu, những lời này cứ xoay vòng trong đầu anh. Đôi mắt hơi nheo lại, đứng lên, run rẩy mở hai tay, cô ôm vào trong lòng, gương mặt cô dán lên lồng ngực anh.
Trái tim giống như được lấp đầy trong nháy mắt, trái tim không biết đi lạc ở đâu đã quay lại, chậm rãi nảy lên trong lồng ngực.
Ôm toàn thế giới là cái cảm giác gì? Có lẽ chính là như hiện tại, trong lòng mềm mại, vừa muốn khóc vừa muốn cười. Ôm cô có rất nhiều điều muốn nói lại không mở miệng nổi, cuối cùng tràn đầy lúng túng.
Xe lửa từ từ chạy qua bên cạnh, càng lúc càng xa, trên sân ga, hai người cầm hai tấm vé vô dụng, ôm chặt nhau.
Nhân viên trạm: Nghĩ đến cảm nhận của chúng tôi một chút, được không?!
*******
“Ăn không?”
“Ăn!”
Ngồi ghế phụ, Cố Loan Loan đút miếng bò khô vào trong mồm anh, anh nhẹ nhàng ngậm lấy ngón tay cô.
Cố Loan Loan rút ra, sắc mặt hơi hơi ửng hồng. Sau khi nam thần Diệp ra khỏi nhà ga liền bắt đầu không bình thường, như là đột nhiên trẻ lại mười tuổi, dáng vẻ nghịch ngợm quá mức.
“Còn ăn……”
“Không cho!”
Cố Loan Loan không cho anh, Diệp Cửu Chiêu liền quay đầu, duỗi tay, nhẹ nhàng véo gương mặt cô, hỏi: “Có cho hay không? Có cho hay không?”
“Xe! Xe! Anh nhìn đường đi, em đút cho ăn là được chứ gì....”
Diệp Cửu Chiêu cảm thấy mỹ mãn, anh và Loan Loan ở bên nhau, cả hai đời cũng không có thời khắc nào vui vẻ như thế này, cùng Loan Loan ở bên nhau,--ll,,ê...quy,,,,don,,o,,,-tương lai còn có kết hôn, sinh con……Nhân sinh của anh, của Loan Loan đều sẽ càng ngày càng tốt.
Di động của Cố Loan Loan vang lên, cô nhận: “A lô, cha.”
“A? Nhà ga? À…… Sắp tới rồi, vâng……”
Cúp điện thoại, xấu hổ nhìn Diệp Cửu Chiêu, nói: “Cái kia… Đưa em đến nhà ga đi, cha mẹ em đang đợi……”
Diệp Cửu Chiêu thông minh cỡ nào, nháy mắt đã hiểu cô có ý tứ gì, mặt tối sầm, đáp: “Anh không thể gặp cha mẹ sao?”
“???” Gào, gào, ai là cha mẹ anh?!
“Loan Loan, sớm muộn gì cũng phải gặp……”
Cố Loan Loan lắc đầu, nói: “Cha em……”
Diệp Cửu Chiêu nghĩ nghĩ liền quay xe về hướng nhà ga, đáp: “Được được, nghe em đi.”
Vẻ mặt anh không có gì biến hóa, lại mơ hồ có chút uất ức, lập tức khơi lên sự áy náy của Cố Loan Loan.
Duỗi tay, kéo kéo góc áo anh, đối phương nhìn cô một cái, tiếp tục lái xe, chỉ là khuôn mặt giống như càng thêm ưu sầu.
“Đừng tức giận nữa~~~”
Diệp Cửu Chiêu liếc mắt một cái, không nói lời nào.
“Đừng tức giận mà, anh Cửu……”
Giọng điệu ẩn chứa vài phần nũng nịu, Diệp Cửu Chiêu giật giật, vô cùng bình tĩnh nói: “Có phải em không thích anh hay không?”
“Nào có?!” Nghĩ nghĩ, lại nói: “Em không thích anh thì sao sẽ đáp ứng anh chứ……”
“Vậy em làm gì để chứng minh em thích anh?”
“Hả?”
“Hôn anh một cái.” ---...ll,,,e,,,qu,,,,y,,,,do,,,,n......--
Cố Loan Loan đỏ mặt, trừng anh một cái, quát khẽ: “Anh lái xe đi.”
Diệp Cửu Chiêu không nói lời nào, lái xe vào vỉa hè, đưa má qua.
“Không lái xe nữa.”
Mặt anh liền ở ngay trước mặt, gương mặt khiến người ta cảm thấy nghiêm túc, ở trong tình yêu liền hòa nhã hẳn đi, ẩn chứa sự dịu dàng.
Cố Loan Loan đỏ mặt, nhắm mắt, nhẹ nhàng dán lên sườn mặt anh, còn chưa kịp mở mắt, một sức mạnh đã đẩy cô tựa vào lưng ghế, một đôi môi ấm nóng liền dán lên đôi môi cô.
Cô mở to hai mắt……Ngốc rồi.
Diệp Cửu Chiêu muốn chính là hiệu quả này, đầu lưỡi cạy hàm rang cô ra, len vào, khẽ khàng liếm hàm trên, tùy ý làm càn trong miệng cô. Cuối cùng, một bàn tay đè gáy cô lại, một tay khác ôm cô, quấn lấy đầu lưỡi cô ……
Cố Loan Loan thở hổn hển, nhìn người đàn ông ở trước mặt chỉ cách mình 3cm, ánh mắt anh nhìn cô, tay vẫn tiếp tục động tác vừa rồi.
Đàn ông đều là sói! Trong nháy mắt cô chỉ nghĩ tới những lời này.
Hô hấp của Diệp Cửu Chiêu cũng có chút dồn dập, nhìn cô, mặt mày đều là tình yêu say đắm. Nhìn nhìn, lại hôn chụt một cái lên má cô, sau đó tươi cười đầy mặt, ngồi thẳng người, thắt dây an toàn.
“Nhà ga, xuất phát!”
******
“Em đi đây..... ” Cố Loan Loan đặt một tay lên tay nắm cửa, nhìn anh.
Diệp Cửu Chiêu duỗi tay, giữ chặt cô, đôi mắt nhìn thẳng vào mắt cô, bày ra vẻ mặt uất ức, không nói gì nữa.
“Vậy……Em… Thử xem?”
Lúc này Diệp Cửu Chiêu mới buông cô ra, gật gật đầu, mày giãn ra.
Cố Loan Loan chạy về phía Cố Hoa Nhiễm và mẹ Cố, mỗi người ôm một cái, kêu: “A a a, con nhớ cha mẹ quá!”
“Ai dà, con cái lớn như vậy, còn nhớ với chả nhung.” Miệng nói như vậy, tay lại rất là kích động mà kéo tay cô.
“Sao con lại chạy đến từ bên này?”
Cố Hoa Nhiễm hỏi xong, liền thấy đôi mắt Cố Loan Loan xoay chuyển, nói: “Con cứ tưởng hai người ở bên kia……”
Cố Hoa Nhiễm hoài nghi mà nhìn thoáng qua, Cố Loan Loan níu ông lại, gọi: “Cha, con……”
Nhìn theo mắt Cố Loan Loan, hiểu rõ con gái chỉ có cha, điều Loan Loan muốn nói chắc chắn có liên quan đến bên kia.
Quả nhiên, ông thấy chàng trai đã cố ý xuống xe kia, chàng ta còn cười với ông, Cố Hoa Nhiễm đen mặt, đen như than.
Đây là khiêu khích trắng trợn đó!
Cố Hoa Nhiễm quay đầu, ho khan một tiếng, gọi: “Loan Loan.”
“Dạ?”
“Ở đại học đừng yêu đương, cố gắng học tập đi.”
“À....……”
“Đáp ứng cha đi, coi như yêu đương cũng không cần nói với cha.” Cố Hoa Nhiễm hơi hơi thở dài, dáng vẻ thoạt nhìn hơi phiền muộn.
Cố Loan Loan rối rắm gật đầu, cha và anh Cửu…… Đương nhiên là cha quan trọng hơn! Về phần anh Cửu…… Ờm, tốt nghiệp lại dẫn về đây đi.
Cố Hoa Nhiễm vừa lòng gật gật đầu.
Dọc đường đi, bởi vì có Cố Hoa Nhiễm, Loan Loan không dám gọi điện cho Diệp Cửu Chiêu, thẳng đến khi về nhà, lúc này mới trốn vào nhà vệ sinh.
“A lô, anh Cửu.”
“Loan Loan……” Anh kêu hai chữ này khiến Cố Loan Loan dựng lông tơ, trong lòng chột dạ.
“Anh Cửu, có lẽ chúng ta nên giữ bí mật...... ”
“……”
“Cha em dặn ở đại học chưa được yêu đương, thân thể ông ấy không tốt, em không dám kích động ông ấy.”
“……”
Chết tiệt, anh đã cố ý xuống xe, để Cố Hoa Nhiễm trông thấy anh. Rồi dựa vào giao tình hôm Quốc khánh mà ông ấy mời anh đến nhà họ Cố, nào ngờ Cố Hoa Nhiễm quyết tuyệt như vậy, trực tiếp chặt đứt đường lui của anh.
Diệp Cửu Chiêu tỏ vẻ: ĐƯợc rồi, ông là cha vợ,---ll,,ê,,quy,,,don,,,,,ông lợi hại, một ngày nào đó, ông cũng phải trao tay con gái ông vào trong tay con.
******
Diệp Cửu Chiêu lái xe trở về thành phố W, không để Cố Loan Loan tiễn, anh sợ anh sẽ không đi được.
Mà trở lại thành phố C, Cố Loan Loan giống như con ngựa hoang thoát cương. Mới vừa về chưa đến hai ngày, bạn cô đã gọi điện cho cô.
“A lô, Tịch Duyệt!”
“Không, sao có thể quên cậu chứ!”
“Họp lớp à? Được chứ! Không thành vấn đề, chiều thứ hai mình rảnh.....”
“Ừ, ừ, ừ, gặp mặt nói sau.”
Họp lớp cấp ba à, cô rất chờ mong đấy, cô cũng nhớ các bạn đã học cùng trường trong ba năm.
Thứ hai.
“Loan Loan!”
“Đây! Tới rồi!”
Xách túi chạy xuống lầu, liền thấy hai người tới đón cô, một nữ sinh cao gầy và một nam sinh sạch sẽ như ánh mặt trời.
“Hả? Trương Thành? Cậu đã về rồi à?!” Cố Loan Loan vui sướng kêu lên.