Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Tiếng nói vừa dứt, tất cả mọi người ở đây đều ngây ngẩn cả người, sững sờ nhìn bọn họ.
Đôi mắt Liễu Nghệ sưng đỏ, trên mặt hiện lên đủ loại cảm xúc, cuối cùng chỉ còn tiếng hỏi cứng đờ: “Thật sao?”
“Ừ, ngày mai đi đăng ký.”
Cuối cùng, tất cả cảm xúc đều hóa thành nước mắt, Liễu Nghệ xoay người ôm lấy Trình Trang, anh ta nhẹ nhàng ôm lại, nhắm chặt hai mắt.
Cố Loan Loan cuống quít cúi đầu, nhìn về phía Nạp Thấm, chỉ thấy cô ấy run rẩy buông tay, vẻ mặt đầy tuyệt vọng.
Cô tới đây là vì muốn để Liễu Nghệ xả hận, cô bị đánh thế nào cũng được, bản thân phạm lỗi, xứng đáng gánh vác tất cả hậu quả.
Nhưng một lời cầu hôn của Trình Trang đã khiến tất cả việc cô làm thành một sự chê cười. Những buổi tối ngồi so rượu ở quán ven đường, những ngày tháng anh ầm ý, tôi náo động, giống như đều biến thành cây gậy rắn chắc đánh lên đầu cô.
……
Liễu Nghệ được Trình Trang đưa đi bệnh viện, hai người Cố Loan Loan đưa Nạp Thấm đi khám, thân thể không có gì đặc biệt nghiêm trọng, nhưng tổn thương trong lòng không biết phải mất bao lâu mới có thể lành lại.
Các cô gọi xe trở về, Cố Loan Loan ở cửa đợi một chút, Diệp Cửu Chiêu đã tới.
“Mình vào gặp Trang Tử đi.”
Diệp Cửu Chiêu dắt tay cô, với cá nhân anh mà nói, là không muốn Cố Loan Loan tham dự vào, chính anh cũng không muốn dây vào chuyện phức tạp này.
Nhưng Nạp Thấm là bạn cùng phòng với Loan Loan, tình cảm khá tốt, cô không thể mặc kệ nên anh cũng để cô tùy ý.
“Cậu nghĩ kỹ rồi?”
Trình Trang sững người một hồi lâu mới lấy lại tinh thần, hít sâu một ngụm thuốc, đáp: “Ừ.” Âm tiết này rất thấp, rất khẽ.
“Đưa cái này cho cô ấy giúp mình.” Trình Trang ngẩng đầu, móc một dụng cụ mở nắp chai từ trong túi ra, đôi mắt anh ta đỏ hồng, bên trong hiện lên ánh nước lấp lánh.
Cố Loan Loan vươn tay, Diệp Cửu Chiêu túm được.
“Có ý nghĩa sao?”
Trình Trang sửng sốt, tự giễu cười cười, lại thu trở về.
“Trình Trang! Trình Trang!” Người trong phòng bệnh kia có lẽ đã dậy, không thấy anh ta liền gân cổ lên hô to.
Diệp Cửu Chiêu dắt Loan Loan, chậm rãi đi ra ngoài.
“Đừng nghĩ gì cả.” Nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt nhỏ của cô, sống lại một đời, anh thật sự trở nên lạnh nhạt, những chuyện xảy ra gần đây, anh lại chẳng có cảm giác gì đặc biệt.
Ý nghĩ duy nhất, chỉ có……
“Loan Loan, em đã quên hôm nay là ngày gì sao?”
“Hả?” Cố Loan Loan còn ngơ ngác, hôm nay là ngày gì?
Cô đang định lát nữa quay về trường xem Nạp Thấm.
“Sinh nhật em đấy.” Mấy người kia dây dưa, khiến cho bữa tiệc sinh nhật mà anh chuẩn bị cho cô bị hủy, buổi chiều vốn muốn cho cô một bất ngờ, nhưng cô lại đi tìm Nạp Thấm.
Tuy sinh nhật hai mươi tuổi là quan trọng, nhưng đối với Cố Loan Loan mà nói, nếu như không đi tìm bạn cùng phòng, lương tâm cô sẽ cắn rứt.
“Nhưng mà, em phải đi thăm cậu ấy.”
Diệp Cửu Chiêu hít một hơi thật sâu, lại chậm rãi nói: “Ba người họ dây dưa không rõ, em cũng chẳng thể khuyên được, chi bẳng để cô ấy tự nghĩ thông đi.”
“Tình cảm là thứ luôn làm tổn thương người ta.”
Diệp Cửu Chiêu đột nhiên bế cô lên, hỏi: “Tình cảm của chúng ta cũng làm tổn thương nhau sao?”
Anh chau mày, có chút uất ức. Cố Loan Loan không nhịn xuống được, nở nụ cười, đáp: “Không, chúng ta là ngọt ngào.”
Nhẹ nhàng kề sát sườn mặt anh, mi mắt cong cong, đôi tay ôm quanh cổ anh.----ll,,ê,quy,,,,don,,,-----Diệp Cửu Chiêu cũng cười, ôm cô đi về phía xe, cô cười rạng rỡ, anh bị bao nhiêu đau khổ cũng đáng giá.
“Em vẫn muốn đến xem cậu ấy……”
Cô cho rằng anh Cửu sẽ tức giận, nhưng không ngờ anh chỉ im lặng và lái xe về trường.
“Anh Cửu, anh thật tốt.”
Diệp Cửu Chiêu cười, nói: “Cố Loan Loan, miệng nhỏ của em có quét mật sao?”
“Đúng vậy!”
“Đến đây, để anh nếm thử.”
“A —— Nhìn đường đi!”
Lại nói vài câu, Diệp Cửu Chiêu đột nhiên nói: “Em khuyên bạn cùng phòng của em nghĩ thông suốt một chút, chuyện này cũng không thể trách hết cô ấy. Do Trang Tử không xử lý tốt, vốn dĩ là muốn chia tay, hiện tại thì thành kết hôn.”
“Hả?” Lượng tin tức trong câu này có hơi lớn, cô nghi hoặc nhìn về phía Diệp Cửu Chiêu.
“Trang Tử hẳn là thích bạn cùng phòng em, Liễu Nghệ vốn chỉ là chơi đùa, không khác gì mười mấy cô bạn gái trước của cậu ta. Chẳng qua Liễu Nghệ thông minh hơn, mục đích từ sớm là gả cho cậu ấy.”
“Có thai, Trang Tử không nhất định phải chịu trách nhiệm, bạn cùng phòng em làm người ta mất đứa bé, lại không thể mang thai nên cậu ấy phải chuộc tội thay người rồi.”
Nói xong lại cảm thán một câu: “Trang Tử là người khá tốt, tâm tư nặng trách nhiệm, đáng tiếc chỉ là quá phong lưu.”
Rốt cuộc vẫn là anh em, giọng điệu này rõ ràng có thiên vị, Cố Loan Loan liền hung hăng trừng anh.
“Vẫn là anh ta không quản được nửa thân dưới!”
Lúc nói chuyện, còn trừng mắt nhìn hạ thân Diệp Cửu Chiêu, anh khẩn cấp phanh lại, quay qua, mặt lộ vẻ hung ác.
“Cố Loan Loan! Em là đồ vô lương tâm, nếu như anh không quản được, ngày mai em phải theo anh đến Cục Dân Chính rồi!”
Cố Loan Loan chột dạ rụt đầu, mạnh miệng cãi: “Về sau anh không thể cùng người phụ nữ khác….Uống rượu, chơi đùa.”
Diệp Cửu Chiêu đáp lại một câu, Cố Loan Loan lập tức ngoan ngoãn.
Anh nói: “Cố Loan Loan, em có tin tối nay anh ‘xử’ em hay không?!”
Tới cổng trường, Cố Loan Loan tháo dây an toàn, anh liền giữ cô lại, sau đó chỉ chỉ ghế phía sau.
Lúc này cô mới chú ý tới, ghế đằng sau có đặt một cái bánh kem!
“Sinh nhật vẫn phải trải qua chứ.” Nhấc lên, Cố Loan Loan mím môi, có chút cảm động.
Anh thấy vậy liền cười, mở cho cô, lại cắm nến lên, phía trên mặt bánh có viết: Sinh nhật tuổi 20 vui vẻ!
Phía dưới còn có một hàng chữ nhỏ: Người anh yêu, Cố Loan Loan.
“Sinh nhật vui vẻ, vĩnh viễn hạnh phúc.”
Rồi sau đó bảo cô ước nguyện, Cố Loan Loan nhắm mắt ước: Một đời một kiếp, mãi mãi có anh.
Diệp Cửu Chiêu cười, không biết trong nguyện ước của cô có anh hay không, nhưng không sao, cả đời cô đều sẽ có anh.
……
Ăn một miếng bánh kem, Cố Loan Loan liền vội vội vàng vàng đi vào, Diệp Cửu Chiêu vẫn còn cầm miếng bánh kem, hơi hơi cúi đầu, cắn một ngụm, khóe miệng mang ý cười.
Bên trong phòng ký túc xá, Đường Tĩnh và Diêu Lâm ngồi ở phía dưới, Nạp Thấm im lặng ngủ ở trên giường.
Thở dài, Cố Loan Loan bò lên trên giường, nhẹ nhàng lắc lắc cô ấy. Vẫn bất động như cũ.
Loan Loan cảm thấy có chút bất thường, cô ấy không nên bình tĩnh như vậy.
Duỗi tay, nhấc một góc chăn lên…..
“Nạp Thấm! Cậu làm gì vậy?!”
Bàn tay nắm lưỡi dao lam toàn là máu, vẻ mặt Nạp Thấm rất tĩnh mịch.
Diêu Lâm và Đường Tĩnh sợ tới mức nhảy dựng lên, đứng ở trên ghế, nhìn Nạp Thấm.
Cố Loan Loan vội nắm lấy tay cô, thở nhẹ nhõm một hơi, may mắn, còn chưa cắt, chỉ là lòng bàn tay có rất nhiều vết cứa nhỏ.
Diêu Lâm đi tìm cồn i-ốt sát trùng cho cô, Đường Tĩnh nắm lấy tay cô,---..lle.e.quy,,,don,----Cố Loan Loan đỡ cô dậy. Khuôn mặt Nạp Thấm vẫn là vẻ tĩnh mịch.
Cố Loan Loan thở dài, khuyên: “Cậu nên nghĩ đến cha mẹ mình đi! Bọn họ sẽ đau lòng biết bao nhiêu?”
“Còn nhớ rõ lúc mới khai giảng sao? Cậu nói cậu muốn tìm một chàng trai Mông Cổ, hai người ở trong lều nỉ, phi ngựa, ca hát, tự do tự tại……”
Nạp Thấm hơi hơi nghiêng đầu, nhìn cô, hỏi: “Thật sự muốn kết hôn sao?”
Cố Loan Loan gật đầu, qua mấy ngày nữa là hai người đó đi đăng ký, chuyện Trình Trang có thể thích Nạp Thấm cũng thành vô nghĩa.
Không thể nâng đỡ nhau trong lúc hoạn nạn, chi bằng ở chốn giang hồ quên nhau.
Nạp Thấm ôm lấy cô, gào khóc, Cố Loan Loan nhẹ nhàng vỗ vỗ lung cô ấy, mới mấy ngày, phần lung của cô ấy đã lộ ra khung xương.
Con người nhất định phải trải qua đau thương, có người đến sớm, có người đến muộn, có một số là song lớn vỗ bờ, có một số thì gió êm sóng lặng……
Té ngã một cái, đau đến tê tâm liệt phế, nằm nhoài trên mặt đất, còn phải bò dậy.
Đoạn tình cảm này, Nạp Thấm đã phí rất nhiều tâm tư, trả giá rất nhiều tình cảm, phạm sai lầm, chịu bi thương, bị trách mắng…..Đã khóc, đã cười, đã đau, sau đó nên là bọc một lớp khôi giáp thật dày để đứng lên.
Thanh xuân của ai mà chẳng có chuyện xưa đâu? Chẳng qua là lưu lại dấu vết sâu cạn mà thôi, lớn có, nhỏ có, oanh động có, bình thản có, vô cùng kỳ quái có, mỗi cái đều tạo thành những thương tổn.
Cố Loan Loan rất may mắn, cô có Diệp Cửu Chiêu, nhưng trên thế gian này, lại có mấy Diệp Cửu Chiêu chứ?
……
Nạp Thấm thay đổi, biến hóa rất rõ ràng.
Chuyện của Liễu Nghệ đã truyền khắp đại học D, phần lớn đều là công kích Nạp Thấm, cô đi ở trên đường luôn bị người chỉ chỉ trỏ trỏ. Ngay lúc mọi người đều nghĩ là Nạp Thấm sẽ không chịu nổi thì cô ấy đều an an tĩnh tĩnh, ôm sách đi theo Diêu Lâm đến thư viện.
Cô không thi lên thạc sĩ, cô nói phải về Mông Cổ, cô cũng không giảm cân nữa, ở chỗ bọn họ phải khỏe mạnh, có sức lực, mới cưỡi ngựa, chăn dê, bò được.
Mỗi ngày cô đều an tĩnh, thỉnh thoảng sẽ tán gẫu với các cô, ngẫu nhiên sẽ cười cười. Nhưng trong phòng đều biết, buổi tối mỗi ngày, đêm khuya tĩnh lặng, Nạp Thấm vẫn sẽ khóc ướt gối đầu.
Hôm nay Trình Trang kết hôn, Nạp Thấm cũng không biết, cô ấy đang đến thư viện cùng Diêu Lâm.
“Em không đi!”
Cố Loan Loan trừng mắt, hôm nay Trình Trang mời khách, kêu mấy người anh em quen thuộc đến uống một ly, cũng coi như là chúc mừng.
“Em nhẫn tâm để anh đi một mình sao? Rõ ràng luôn tâm tâm niệm niệm là năm nay có thể đăng ký, đáng tiếc……”
Vẻ mặt Diệp Cửu Chiêu đầy oán niệm, Cố Loan Loan vô thức giật giật, sau đó cắn răng, nói: “Đi đi đi!”
Vẫn là quán mà đám người này tụ tập, cũng không nhiều người, có ba bàn, Trình Trang đặt một bàn, còn Liễu Nghệ thì mời đủ kiểu bạn bè.
Không phải lễ cưới chính thức, nhưng mọi người đều tặng đủ lễ vật cho Liễu Nghệ. Diệp Cửu Chiêu lại càng không mua,---lll,,ê,,,quy.,,,,don----theo như anh nói, không muốn tặng lễ vật cho người không vừa mắt.
Liễu Nghệ mặc bộ váy màu đỏ, trên mặt đều là nụ cười, những sự việc đau thương kia như chẳng lưu lại dấu vết gì với cô ta vậy.
Trình Trang không có biểu cảm gì đặc biệt, ngồi ở chỗ kia, giấy chứng nhận kết hôn còn ở trong túi xách của Liễu Nghệ, vậy đã trở thành người chồng…..
Rót đầy một ly rượu, cười đứng lên, nói: “Cảm ơn mọi người đã đến, đều là bạn bè, tôi xin kính rượu cho mọi người!”
Đều là rượu bia, có mấy cô gái uống bia, Trình Trang móc dụng cụ mở chai từ trong túi ra, mở cho các cô, lúc đặt rượu xuống thì có chút ngây người.
Anh ta còn nhớ rõ lúc ấy, mới vừa về công ty, lớp thế hệ trước trong đây khá bất mãn với tên lính nhảy dù này, cộng thêm “Hoa danh ở bên ngoài” liền làm khó anh ta khắp nơi.
Cũng ngày đó, anh ta tùy tiện tìm một chỗ ngồi xuống, gọi một lốc bia, ông chủ bận quá, cũng không ai cho anh ta dụng cụ mở chai, anh ta đang muốn phát hỏa thì bên cạnh có một người ngồi xuống, cầm một chia bia, răng cắn một cái, đã mở ra.
Lại một chai, lại mở, rất nhẹ nhàng.
Hẳn là cảm giác được ánh mắt kinh ngạc của mình, đối phương liền nói: “Chàng trai Mông Cổ chúng tôi chưa bao giờ dùng dụng cụ mở nắp chai.”
Não anh ta nóng lên, cắn lên, mở ra nhưng răng đau. Đối phương cười ha ha, không hề có chút văn nhã nào!
Bọn họ mở một chai, uống một chai, cô ấy uống cũng không ít, cuối cùng là anh ta gục, cô cõng anh ta đến ghế đá ở công viên, cứ ngồi như vậy cả đêm.
Ngày hôm sau tỉnh lại, Trình Trang nghĩ: Người này thật keo kiệt.
Về sau, tâm tình không tốt lại đi tim cô uống rượu, có hôm cô mang theo dụng cụ mở nắp chai, nói với anh ta: “Răng anh đẹp, đừng phá nó.”
Theo bản năng Trình Trang nhìn về phía răng cô, nghĩ thầm, răng cô cũng không xấu đâu……
“Trình Trang?” Liễu Nghệ nghi hoặc lay anh ta một cái, anh ta lấy lại tinh thần, mang nụ cười lên, tiếp tục mở rượu cho các cô, hôm nay nên là một ngày vui.
Đàn ông uống rượu, Cố Loan Loan hơi không muốn ở bên trong đợi chờ, liền đi ra ngoài hít thở không khí.
Đi vô phòng vệ sinh, vừa lúc đụng phải Liễu Nghệ, đối phương cười miễn cưỡng với cô rồi vội vội vàng vàng đi ra ngoài.
Rồi chưa được hai bước, lại gặp một người đàn ông, là bạn bè của đám người Trình Trang, một trong những thế gia của thành phố W.
Nhìn thấy Cố Loan Loan, liền huýt sáo: “Chào chị dâu!”
Thái độ coi như là cung kính, Cố Loan Loan theo bản năng không hề thích anh ta, cười cười liền đi cách anh ta.
Bữa tiệc này kéo đến mười một giờ mới tan cuộc, Trình Trang uống đến say mèm, Diệp Cửu Chiêu cũng uống một chút, nên hai người đành gọi xe.
Trình Trang lĩnh giấy chứng nhận kết hôn, Diệp Cửu Chiêu có chút ghen tỵ, anh còn chưa lình đây!
Nhưng Cố Loan Loan không hề rảnh rang mà lo cho anh.
Trước đó trì hoãn một đoạn thời gian, đề tài và kinh phí của cô đều đã đến, cô cũng chuẩn bị vào tháng mười đến sa mạc lần nữa.
Diệp Cửu Chiêu khá là không muốn.
“Em đi với ai?”
“Thành viên trong hạng mục của em!”
“Em nói cho anh biết có mấy người?!”
“Tính cả em…..Là ba…..”
“!!!”
Diệp Cửu Chiêu tức giận, nhưng Cố Loan Loan đã quyết ý đi, kỹ sư địa chất, không dã ngoại thì làm việc thế nào?
Số liệu lần trước của Lưu Nham Thạch đều đã phân tích cơ bản, lần này cô còn phải đến sa mạc một chuyến, nhưng không vào sâu, chỉ đi lại thu thập số liệu xung quanh.
Đáng lẽ chị Lý Tố cũng muốn đi theo nhưng cha mẹ hai bên không đồng ý, muốn bọn họ kết hôn sớm một chút, đặc biệt là Lý Tố, đã hai mươi sáu, ở chỗ chị ấy thì nên lấy chống rồi.
Cố Loan Loan giống như còn lo Diệp Cửu Chiêu không an tâm nên đã mua bảo hiểm rủi ro. Chọc anh tức ngay tại trận, đẩy cô lên giường, hung hăng trừng phạt cô! Thẳng đến lúc cô cứ mãi bảo đảm, không đến chỗ nguy hiểm, mới bỏ qua cho cô.