Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Cố Diễn thật quái lạ, cậu không biết Trình Nguyên moi ở đâu ra cái kết luận này, đối với những người như Trình Nguyên thì không nên ngờ vực, cậu hơi cảm thấy khó chịu, nhưng Trình Nguyên đã say đến mức này, Cố Diễn đành tạm đè nén sự bực dọc trong lòng xuống, nói, “Ở đây không có ai.”
Bất thình lình Trình Nguyên phát điên lên, âm thanh tràn ngập khủng hoảng vô tận, “Bên em có người, là một phụ nữ, anh nghe được, Cố Diễn, em khá lắm, em khá lắm.”
“Não anh úng nước đấy hả? Em đã nói không có!” Cố Diễn cũng nổi cơn thịnh nộ, mắng thẳng thừng.
Trình Nguyên cuộn tròn cả người lại, hắn nghe thấy bên kia đầu dây tiếng rên rỉ của ả phụ nữ nào đó, gương mặt vặn xoắn, không cầm được run rẩy, hắn không cúp điện thoại, chỉ là giống như tự ngược.
“Alo? Alo? Trình Nguyên?” Cố Diễn gọi vài tiếng, lại đợi một lúc lâu không thấy trả lời, cậu cho rằng người này đã ngủ rồi, liền bấm tắt điện thoại.
Quanh tai Trình Nguyên văng vẳng tiếng rên rỉ của con gái, hai mắt hắn đỏ ngầu, ném mạnh điện thoại ra ngoài, móc súng nhắm thẳng vào hướng điện thoại mà bắn điên cuồng, may là hắn uống say, tầm ngắm không ổn định nên một phát cũng chẳng trúng.
Đột nhiên, những tiếng rên rỉ ngổn ngang bên tai Trình Nguyên chợt tan biến, thay vào đó là những hình ảnh mông lung.
Cặp đôi đang tiến hành loại vận động nguyên thủy nào nó dành cho 2 người, một nam một nữ, người nữ rất kiều mị, người nam… Khi thấy gương mặt người nam là Cố Diễn, Trình Nguyên hoàn toàn sững sờ, hắn dùng sức lắc đầu thật mạnh, cố gắng ném những hình ảnh đó đi, nhưng những gì diễn ra trước mắt cứ một mực lặp lại, hết lần này đến lần khác.
Ngày hôm sau là giao thừa, đợt này cả nhà 3 người Cố Diễn quây quần bên mâm cơm tiễn đưa năm cũ, thời điểm 12 giờ khuya, Cố Diễn bước đến vị trí ban công, gọi một cú điện thoại cho Trình Nguyên, nhưng Trình Nguyên lại tắt máy.
‘Có lẽ ngủ mất rồi…’ Cố Diễn suy đoán, vừa cúp điện thoại thì nhận được cuộc gọi từ Nhiễm Thiên.
“A Diễn, chúc mừng năm mới!”
“Chúc mừng năm mới.” Cố Diễn đáp, vừa dứt lại có một cuộc gọi khác đánh tới, là Trình Hâm, cũng nói chúc mừng năm mới với cậu.
Sau khi trò chuyện xong, Cố Diễn trở về phòng ngủ đánh một giấc.
Ngày hôm sau là mùng 1 tết, Trình Nguyên vẫn mất liên lạc, Cố Diễn gọi Trình Hâm hỏi thăm.
“Chắc anh ấy về nhà ăn tết, khả năng khá là bận rộn.” Trình Hâm cho ra đáp án như thế.
Cố Diễn cũng yên tâm, người không xảy ra chuyện là được, tết xuân qua đi chừng vài ngày, Cố Diễn cùng cha mẹ đi chúc tết người thân, thu hoạch một mẻ bộn tiền lì xì.
Qua tết lại nằm nhà thêm mấy ngày, mùng 5 mới trở về Yển Đô, cậu vẫn không liên lạc được Trình Nguyên.
Rời khỏi nhà ga, cậu bắt taxi đến căn hộ con đường ven bờ hồ, mở cửa, Cố Diễn phát hiện trong nhà được quét dọn sạch bóng, có điều không thấy ai.
Mười mấy ngày liên tiếp không liên lạc được người, Cố Diễn luôn cảm giác trong lòng có chút ngứa ngáy, cậu lại đánh điện cho Trình Hâm, đối phương mới ngập ngừng khai ra Trình Nguyên đang ở nơi nào.
Một địa điểm ngoài ý liệu, số 21 phố Kim Nguyên.
Cố Diễn mở máy vi tính search số 21 phố Kim Nguyên, được kết quả là trung tâm điều trị bệnh tâm thần thành phố Yển Đô.
Dường như ngay lập tức, cậu đã hiểu rõ nguyên nhân vì sao mình không thể liên lạc người ta trong khoảng thời gian này, Trình Nguyên chơi đến mức phải vào viện tâm thần, liên hệ được mới là lạ.
Ngồi taxi đến số 21 phố Kim Nguyên, Cố Diễn được cô lễ tân bệnh viện hướng dẫn đến số phòng 1203 của Trình Nguyên.
Lúc đứng trước cửa, Cố Diễn trông thấy một người đàn ông bị đuổi ra ngoài, người đàn ông có vẻ rất thảm hại, trong phòng vang lên giọng nói quen thuộc, “Anh cút cho tôi!”
“Ơ… à, chào anh, xin hỏi đây có phải phòng Trình Nguyên không?” Chần chừ một chút, Cố Diễn vẫn lên tiếng.
Nghe vậy người đàn ông ngạc nhiên nhìn Cố Diễn, “Đúng rồi, nhưng tôi khuyên cậu…” tốt nhất không nên vào.
Lời người này còn chưa dứt, Cố Diễn đã đẩy cửa, bước vào, anh kia đợi vài phút thấy Cố Diễn không bị Trình Nguyên đuổi đánh, có phần bất ngờ đẩy cửa ra.
Sau khi vào phòng, Cố Diễn nhìn thấy Trình Nguyên với đôi mắt đỏ ngầu, tựa như một con dã thú đang nổi giận, hắn quay về phương hướng Cố Diễn gầm lên ‘Cút’, nhưng khi con thú hoang thấy rõ người đến, hắn thình lình yên tĩnh lại.
Cố Diễn nhăn mày bước lên phía trước, Trình nguyên ăn mặc bộ quần áo sọc xanh trắng, là đồng phục bệnh nhân, sắc mặt tái nhợt, quầng mắt thâm đen, cả người tiều tụy không ít.
“Chuyện gì xảy ra với anh?” Cố Diễn duỗi tay nắm lấy bàn tay Trình Nguyên, hỏi.
“Anh không sao, Tiểu Diễn, anh nhớ em.” Trình Nguyên chỉ nở nụ cười, nói, “Em ôm anh đi.”
Cố Diễn ôm Trình Nguyên vào lòng, nhận ra người này đã gầy rộc.
“Ai cho anh vào?” Giọng nói âm trầm của Trình Nguyên đột ngột cất lên, Cố Diễn quay đầu nhìn về phía cửa, phát hiện thì ra là người đàn ông bị đuổi khi nãy.
“Tôi là Trình Du, anh trai của Trình Nguyên.” Người đàn ông không đoái hoài đến câu hỏi của Trình Nguyên, nói thẳng với Cố Diễn.
Cố Diễn ngẩn người, cậu rất khó tưởng tượng Trình Nguyên vậy mà lại có anh trai, dáng dấp thẳng người ưỡn ngực, trông có vẻ kỷ luật và nghiêm trang, phẩm hạnh đoan chính.
“Chào anh, tôi là Cố Diễn.” Cố Diễn nói, cậu tự động lượt bỏ phần là quan hệ gì với Trình Nguyên, lý do là, làm sao có thể nói với người anh rằng, tôi là bạn trai của em trai anh, nhỉ?
“À, Trình tiên sinh, anh không ngại nói chuyện riêng với tôi chứ?” Cố Diễn chần chờ một chút, nói.
“Đương nhiên, tôi chờ cậu ở ngoài.” Trình Du không bất ngờ lắm, nói xong cũng rời phòng.
“Tiểu Diễn.” Trình Nguyên níu lấy áo Cố Diễn, ngón tay trắng nhợt, có thể thấy dùng rất nhiều sức ghì lại.
“Em chỉ đi một lát rồi quay vào ngay.” Cố Diễn gỡ tay Trình Nguyên, theo Trình Du ra ngoài.
“Cậu thật làm người ta bất ngờ.” Trình Du nhìn Cố Diễn bước ra, cũng không quanh co, trực tiếp nói thẳng.
Cố Diễn chỉ cười cười, chuyển chủ đề, “Trình tiên sinh, tôi muốn hỏi anh, bệnh tình của Trình Nguyên là thế nào?”
“Tôi cứ tưởng với quan hệ giữa hai người, nó sẽ nói thẳng cho cậu biết.” Trình Du nở nụ cười, nói tiếp, “Thật ra tôi cũng không biết vì sao nó trở nên như vậy, gia đình chúng tôi không có tiền sử bệnh tâm thần, tôi đoán, nguyên nhân một phần là vì ám ảnh thời tuổi thơ? Cố chấp, vọng tưởng, ảo giác, ảo thính, hoặc do những rối loạn khác, cụ thể cậu nên hỏi bác sĩ điều trị chính của nó, cuối cùng, tôi khuyên cậu một câu, mức độ nguy hiểm của Trình Nguyên này là cực kỳ cao, thời điểm phát bệnh không biết sẽ làm những gì, cậu phải cẩn thận.”
Ảo thính? Cố Diễn sững sờ, dường như đã rõ vì sao đêm hôm đó đột nhiên Trình Nguyên bị vậy, thì ra là giai đoạn phát bệnh?
“Chuyện cần nói đã nói, cậu suy nghĩ thật kỹ, tôi còn có việc, đi trước.” Nói xong, Trình Du quay bước.
Cố Diễn vào lại phòng bệnh, nhận thấy Trình Nguyên đang ngây người.
“Em trở lại rồi.” Đưa tay quơ quơ trước mặt Trình Nguyên, Cố Diễn nói.