Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Sau lần hoạt động này, Cố Diễn không biết đi chơi đâu nữa, cả ngày chẳng làm gì chỉ việc ở nhà cắm mặt vào game.
Nằm ổ suốt một tuần, Cố Diễn cũng rất tẻ nhạt, cậu chủ động đến thẳng công ty Trình Nguyên chơi trò làm trợ lý cho hắn, kiểu ‘thiếp thân’ (ông chủ ở đâu trợ lý ở đó), mãi đến lúc công bố kết quả thi đại học, thành tích của Cố Diễn đúng y như cam kết với trường, tên cậu nằm ở vị trí thứ 39 trong toàn thành phố Yển Đô, nghiễm nhiên đậu vào đại học S.
S là một trường đại học rất xuất sắc, cách nơi ở hiện nay của Cố Diễn và Trình Nguyên không xa lắm, thời điểm nhận được thư thông báo trúng tuyển, Trình Nguyên còn xúc động hơn cả Cố Diễn.
“Tiểu Diễn, đại học S!” Lúc trước khi Cố Diễn thi đại học, Trình Nguyên từng đặc biệt thăm dò tất cả những trường ở Yển Đô, vì thế biết rõ đại học S là cực kỳ xuất sắc.
“Em thấy rồi, em đâu có mù.” Cố Diễn không ngẩng đầu nói, tất cả sự tập trung đều dồn vào game trên điện thoại.
“Thời gian đến lúc khai giảng còn nhiều, chúng mình đi đâu chơi đi.” Trình Nguyên nhìn Cố Diễn, “Với lại gần đây anh không bận lắm.”
“Được.” Cố Diễn nói.
“Em muốn đi chỗ nào.” Trình Nguyên hỏi.
“Đâu cũng được.” Cố Diễn dừng một chút, hơi suy nghĩ, cuối cùng trả lời.
“Để anh tra một số địa phương…” Trình Nguyên cầm di động lên, bắt đầu chăm chú tìm nơi du lịch, lại lấy một chiếc bút và sổ ghi chép ra, vừa nghiên cứu vừa viết viết.
Qua gần 10 phút, Trình Nguyên đưa vở đến trước mặt Cố Diễn, “Tiểu Diễn, em xem đi, cảm thấy thế nào?”
Cố Diễn liếc mắt một cái, chữ ghi tràn lan, sau đó tầm nhìn lại tập trung vào game, “Anh sắp xếp là được rồi.”
Trình Nguyên nghe vậy vỗ quyển sổ lên mặt bàn cái bộp, đưa tay kéo đầu Cố Diễn quay về hướng mình, hôn lên, sau khi hôn xong, hắn rất thỏa mãn hỏi Cố Diễn, “Em muốn game hay muốn anh?”
“Game.” Cố Diễn trả lời ngay không cần đắn đo.
“… Em như thế anh sẽ đau lòng lắm.” Trình Nguyên đen mặt nói. (Từ gốc: 小情绪 là “tiểu tâm tình”: khi gặp phải chuyện không như ý, trong lòng sẽ có tiểu tâm tình, thẹn thùng, buồn phiền, bất đắc dĩ, phiền muộn, uất ức, miễn cưỡng, không tình nguyện, bị bức ép)
“Ơ?” Cố Diễn ngẩn người, thầm nghĩ từ khi nào Trình Nguyên trở nên sến súa như vậy, còn dùng từ ngữ mạng, lập tức rất phối hợp nói, “Cục cưng ngoan.”
Trình Nguyên nghe thế thì hai mắt trợn to, nhìn về phía Cố Diễn, “Em em em…”
“Sao?” Cố Diễn hững hờ.
Chữ “sao” này vừa phát ra Trình Nguyên liền đỏ mặt lên, trong đầu hò hét rối loạn, hoàn toàn không biết mình đang nói gì, “Vì sao em thích game không thích anh? Game có anh được chứ?”
Nghe vậy Cố Diễn vui vẻ, dừng game trong tay lại, quay đầu nhìn Trình Nguyên, nói rất nghiêm túc, “Game không có anh thì được.”
Lúc này Trình Nguyên chợt nhận ra những lời nhảm nhí mình vừa nói, hắn đứng dậy cái roẹt, hết sức buồn khổ đi tới đi lui, trong lòng gầm gừ, ‘Cái gì mà game có anh được chứ? Đệt mợ nó chắc mình bệnh rồi, lấy bản thân ra so với game?’
Cố Diễn chống cằm nhìn nhìn Trình Nguyên đang lên cơn nlmm, (từ gốc là 瞎瘠薄 hạt tích bạc, hài âm của 瞎瘠薄 hạt kê ba, một tiếng mắng người hoặc mô tả sự vật sự việc gì đó hơi tục tĩu), cậu dường như nhìn ra suy nghĩ trong lòng hắn, cười bảo, “Anh là bệnh ngàn năm không siêu thoát, bệnh cũng chẳng nhẹ đâu.”
Trình Nguyên đáng thương nhìn Cố Diễn, Cố Diễn hất cằm lên nói, “Mang đống vẽ bùa vẽ quỷ kia qua đây em xem coi.”
“Cái gì gọi là vẽ bùa quỷ? Chữ viết của anh rất đẹp đó nha…” Trình Nguyên vừa tức giận vừa ngoan ngoãn đưa quyển sổ cho Cố Diễn.
Cố Diễn cúi đầu nhìn xuống, nội dung chính là hành trình được sắp xếp cẩn thận, du lịch sáu nước Châu Âu, tổng cộng mười hai ngày.
“Em thấy sao?” Trình Nguyên sấn lại gần, “Chúng mình có thể đi tour hoặc tự túc, do em quyết định.”
Hai người trao đổi lịch trình xong cũng định lên đường ngay, xin hộ chiếu vài ngày là được cấp, đôi tình nhân y theo kế hoạch đi một vòng sáu ngước Châu Âu, cái gọi là sáu nước Châu Âu cũng chỉ có Pháp, Thụy Sĩ, Đức, Liechtenstein, Áo và Italia.
Sau đó trở về đi chơi trong nước thêm một ít, kết thúc toàn bộ hành trình cũng là lúc hai người trở lại Yển Đô chuẩn bị cho Cố Diễn đi học.
Trải qua mấy ngày nhàn rỗi sống mơ mơ màng màng cuối cùng, thời điểm báo danh đại học cũng đã đến với Cố Diễn.
Ngày hôm ấy Trình Nguyên đưa Cố Diễn đến đại học S, Cố Diễn cầm theo một túi nhỏ, bên trong chứa vật dụng vệ sinh, sữa rửa mặt, sữa tắm, dầu gội kem đánh răng bàn chải khăn lông các thứ, đầu tiên đi nhận đồ dùng trên giường, cùng vài bộ trang phục quân huấn được phân phối đến ký túc xá, sau đó xếp hàng làm thủ tục đăng ký thông tin, bận rộn một loạt các công việc xong cũng hoàn thành hết thảy.
Sau khi báo danh, Cố Diễn được nghỉ ngơi ở nhà một ngày, ngày thứ ba bắt đầu thời hạn quân huấn trong nửa tháng, kết thúc quân huấn sẽ chính thức lên lớp.
Hôm sau Cố Diễn vẫn trong trạng thái lờ đờ, sáng sớm thứ ba liền đến trường học.
Lúc này hai người nảy sinh bất đồng rất lớn, đại học, Cố Diễn vốn muốn trọ ở trường, dù sao sinh hoạt tập thể trong ký túc xá đại học cũng rất thú vị, nhưng Trình Nguyên khăng khăng không chịu, hai người tranh cãi nhiều lần, rốt cục Trình Nguyên bị ép thỏa hiệp, cùng lắm hắn yêu cầu Cố Diễn nhất định phải về nhà ít nhất một lần mỗi tuần.
Thật ra quân huấn là sự kiện tương đối thú vị, tuy rằng nhìn bề ngoài có vẻ khá cực khổ, nhưng nhờ đó quen biết rất nhiều người, cũng là cơ hội xây dựng mối quan hệ hữu nghị nồng thắm.
Vài ngày trôi qua, các nam sinh tự nhiên thân thiết nhau, mà ở giai đoạn này của bọn họ, khó tránh khỏi những vấn đề nóng bỏng tuổi mới lớn, đám trẻ tụ lại tám chuyện nhiều nhất vẫn là liên quan đến con gái.
Chẳng hạn như ở X có cô gái XX nhìn cực kỳ mọng nước, những chủ đề đại loại thế xuất hiện với tần suất khá cao, thời điểm giải lao đám con trai đều nhìn sang bên kia, nhưng Cố Diễn thì hoàn toàn không hứng thú, khi bị hỏi ‘Thấy XX như thế nào’ cậu chỉ trả lời qua loa lấy lệ.
Mấy cô gái cũng vậy, rất quan tâm đến các chàng trai, nếu có soái ca đẹp lung linh tự nhiên sẽ hấp dẫn ánh nhìn từ đám con gái, có cô gan lớn trực tiếp lại xin cách liên lạc, mặt khác một ít ngượng ngùng chỉ đứng từ xa nhìn.
Cố Diễn lẵng lặng cảm thụ một bầy hormone xao động bên người, cảm giác rất muốn thốt ra câu ‘Mùa xuân đến rồi.’
Nửa tháng quân huấn kết thúc, Cố Diễn tương đối thân thuộc với Triệu Thôn giường trên, Liễu Mục giường kế, vóc người Triệu Thôn cao lớn, gương mặt cương nghị, khi mở miệng giọng nói vững chắc mạnh mẽ, còn Liễu Mục dáng cao gầy, lúc học bài sẽ đeo kính, trông rất nhã nhặn, không đeo kính thì lộ ra vẻ mặt tiểu thịt tươi.
Bạn cùng phòng bọn họ gồm bốn người, ngoại trừ bộ ba kia, còn một nhân vật gọi là Thẩm Dật, nghe đồn sức khỏe yếu nên không tham gia quân huấn, vì thế họ cũng chẳng nhìn thấy người.
Đợt quân huấn được chia theo đơn vị, nên sau quân huấn sự phân bố trong ký túc xá cũng không thay đổi, trường học cho bọn họ một ngày nghỉ, hôm sau chính thức bắt đầu nhập học.
Canh sau khi tập quân sự xong, Trình Nguyên đã chờ sẵn ở đại học S từ rất sớm, đùa, nửa tháng không được gặp Cố Diễn, Trình Nguyên cảm giác cả người đều ngu dại ra.
Vì lúc trước những thứ Cố Diễn mang theo là rất đơn giản, nên lần này về nhà cậu không đem thứ gì, tuy nhiên khi quay lại trường học cậu phải mang nhiều quần áo đến.
Tác giả có lời muốn nói:
Rốt cục cũng đến lúc học đại học.
Mấy ngày trước mình tràn đầy phấn khởi nghĩ, tranh thủ lấp hố nội trong tháng xong đi đào hố mới.
Kết quả sang hôm sau, não không thông, ngày thứ ba, não không thông, ngày thứ tư, não không thông… Ngày thứ n, não không thông…
Hôm nay suy nghĩ một chút, hoy để tắm rồi ngủ một cái đã.