Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Dưới sân lát toàn đá cuội, đầu nhọn của viên đá ghim vào khuỷu tay và một bên thân của Trương Ai Thống khiến cậu đau đến mức xây xẩm mặt mày, vừa rồi khi ngã xuống một tiếng “bụp” rất lớn vang lên, quả nhiên khuỷu tay của cậu vì chống xuống đất mà đã bị gãy, tiếng vang vừa rồi chính là tiếng xương nứt tạo ra.
“A…” Trương Ai Thống đau đớn lăn lộn trên mặt đất, môi cậu trắng bệch, từ kẽ răng phát ra tiếng khóc nức nở, cơn đau khiến cơ thể của cậu co ro không ngừng run rẩy.
Trương Ngọc Nhi thấy cậu đau đớn như thế thì hả dạ không thôi, nàng ta tiến tới, đá vào cánh tay đang bị thương của cậu một cái, máu tươi nhanh chóng chảy ra như suối, gương mặt vốn đã trắng bệch nay chuyển sang tím tái của cậu thấm đầy mồ hôi lạnh, hơi thở trở nên dồn dập không thông, cậu muốn cầu xin nhưng chẳng thể thốt nên lời.
“Bây đâu?” Trương Ngọc Nhi quát to.
Một gã gia đinh nghe tiếng chạy ra, nhìn thấy Trương Ai Thống nằm trên mặt đất không rõ sống chết, lại thấy cô hai mặt giận đùng đùng, gã thầm mắng một tiếng hỏng việc, chắc chắn là đứa con hoang này lại đụng chạm cô hai rồi.
“Bẩm cô, cô có điều gì sai khiến ạ?” Gã gia đinh cúi người thưa bẩm.
Trương Ngọc Nhi ngẩng cao đầu, dùng giọng điệu đay nghiến nói: “Cha ta vừa về tới, tụi bây lại cho nó làm việc, ngộ nhỡ cha ta nhìn thấy lại trách tội mẹ ta, đến lúc đó tụi bây nên chịu phạt thế nào đây?”
Gã gia đinh vừa nghe lập tức giật mình, vội vàng vái lạy: “Lạy cô oan uổng cho con, bọn con nào có ai sai khiến, nó tự làm đấy cô ạ, không ngờ nó mưu mẹo toan tính hại bà lớn hại luôn bọn con, cô hai yên tâm, con nhất định sẽ nện cho nó một trận nhừ tử mới thôi.”
Trương Ngọc Nhi nhíu mày, con Đào thấy vậy tiến lên tát cho gã gia đinh một cái, mắng: “Đồ ngu, mày không nghe cô ba vừa nói sao? Ông lớn đã về, mày đánh nó làm trên người nó có vết thương, nó mang thương tích đi tìm ông lớn tố cáo oan uổng cho bà lớn, làm hại ông nghi kỵ bà, lúc đó cái đầu của tụi bây cũng đừng mong giữ được.”
Gã gia đinh hoảng sợ dập đầu xin: “Nhờ cô Đào dạy Nông này nên làm gì.”
Con Đào vênh váo cáo mượn oai hùm ra vẻ chủ cả nói: “Tụi bây làm gì thì làm, miễn đừng để những chỗ quần áo không che được lộ thương tích thôi, có vậy mà cũng không biết.”
Gã gia đinh tên Nông liên tục gật đầu tấm tắc khen: “Cô Đào dạy chí phải.”
Trương Ngọc Nhi cũng không muốn đứng đây tiếp xúc với bọn gia nhân bèn xoay người rời đi, tuy nhiên, trước khi đi, nàng ta bỏ lại một câu: “Mời thầy thuốc về trị xương cho nó, nhưng nó va chạm ta, cơn giận này ta nuốt không trôi, bây làm sao thì làm.”
Nói xong nàng ta uyển chuyển bước về viện của mình, gã Nông khom lưng đưa tiễn, bóng dáng của nàng ta vừa khuất, gã ta lập tức trợn mắt hung tợn nắm lấy tóc của Trương Ai Thống lôi sòng sọc vào bên trong nhà kho, ngay sau đó, tiếng la hét thảm thiết vang lên, kèm theo là những lời van xin và tiếng khóc nức nở, cuối cùng mọi thứ đều nhỏ dần chỉ còn lại tiếng roi quất vào da thịt.
...
Sau khi đi tuần trở về kinh thành và cùng cả nhà ăn xong bữa cơm, Trương Bằng lại đến thăm hỏi vào đồng liêu thân thiết mãi đến tối mịt mới về, Tô thị bận trước bận sau ân cần chăm sóc ông ta đến tận ngón chân khiến ông ta vô cùng hài lòng, mâu thuẫn nho nhỏ lúc ban ngày giữa đôi phu thê cũng chậm rãi tiêu biến.
Trương Bằng nắm lấy bàn tay của Tô thị, ôn tồn bảo: “Ngày mai ta lên triều thưa trình với thánh thượng xong chắc chỉ ở nhà một hôm lại đến Quế Châu đi tuần tra dân tình, mình ở nhà ráng chịu cực thay tôi quán xuyến trước sau nhé.”
Tô thị mỉm cười e lệ đáp: “Mình nói gì mà kỳ vậy? Em thân là vợ mình, lo liệu trong phủ chu toàn là điều em nên làm mà.”
Trương Băng hài lòng gật gù nói tiếp: “Mình cũng nhớ trông coi sấp nhỏ, nhất là thằng Hải đấy, đừng để nó la cà với đám công tử ăn chơi trong kinh thành, tuy ta thường không có mặt nhưng đã nghe nói một hai, đứa con trai thứ ba của thái sư Lê Dương Hạo nổi tiếng ương ngạnh, nhỡ đâu thằng Hải nghe lời dẫn dụ của bạn bè mà giao du với nó thì thật khó coi, hơn nữa ta và thái sư vốn không hạp nhau, chúng ta vẫn nên đề phòng trước thì hơn.”
Tô thị nghe vậy trong lòng bỗng cảm thấy hơi sợ, gần đây thằng Hải thường xuyên chạy ra ngoài, nói là tụ họp với đám văn sĩ thi sĩ cùng giao lưu tài năng cho nên bà ta cũng không quá để ý, nay nghe chồng cảnh báo, bà ta lại đâm ra nghi ngờ con trai nói dối để đi chơi bời.
Tuy nhiên bà ta không ngu mà bày cái xấu của con trai ra cho chồng mình thấy, vì thế bèn đổi trắng thay đen đáp: “Mình an tâm, thằng Hải nhà chúng ta chăm chỉ lắm, nó ở nhà ôn bài suốt ít khi ra ngoài, có đôi khi em phải năn nỉ nó đi đâu đó cho thư thả đầu óc nữa đấy.”
Trương Bằng cụp mắt xuống hòng che đi cảm xúc khác thường, khóe môi của ông ta nhếch lên, nói: “Mình dạy con ta rất an tâm.”
Dừng một chút, ông ta nói tiếp: “Còn hơn một tháng nữa là tới sinh thần của A Nễ, nó về nhà này ngót nghét cũng gần sáu năm rồi mà chưa năm nào đãi tiệc cho nó, sẵn đây mình coi mà lo liệu rồi mời khách khứa tới, tiện thể ra mắt đứa con thứ tư của chúng ta luôn thể.”