Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Vừa nhìn thấy tô cháo tỏa hương thơm ngào ngạt trên tay Lê Dương Chính, Trương Ai Thống lập tức nuốt nước bọt.
“Qua đây.” Lê Dương Chính vừa khuấy cháo vừa mở miệng ra lệnh.
Trương Ai Thống nhìn Lê Dương Chính rồi lại nhìn tô cháo, sau cùng vẫn chọn trốn trong góc giường không chịu ra, cậu sợ hãi vị chủ nhân mới này, trước giờ chưa từng có ai đối xử tốt với cậu như vậy cả, hơn nữa còn là người cậu chỉ mới gặp chưa quá một canh giờ, điều này khiến cậu cảm thấy rất bất an.
“Ngươi đã không ăn gì suốt hai ngày rồi, qua đây ăn chút cháo cho khỏe, ăn xong rồi thì nằm nghỉ ngơi, vết thương của người còn nặng lắm, không được tùy tiện đi lại, biết chưa?” Lê Dương Chính nhìn chàng trai đang rúc người trong góc mà dặn dò.
Sau đó hắn đứng dậy đi tới bàn sách rồi ngồi xuống, tiếp đến cầm quyển sách lên đọc, không hề quan tâm tới Trương Ai Thống nữa.
Cậu thấy nhìn chằm chằm hắn một lúc, thấy hắn thật sự không để ý đến mình bèn bò tới đầu giường cẩn thận đưa tô cháo lên miệng húp.
Vị cháo ấm nóng chảy vào trong bụng lập tức làm dịu đi sự đói khát trong người Trương Ai Thống, cậu không cần dùng muỗng múc mà cứ thể bưng cháo lên uống ừng ực, tô cháo cạn sạch, cái bụng hóp lại vì đói của cậu cũng phình ra.
Trương Ai Thông đặt cái tô lên cái bàn cạnh đầu giường một cách nhẹ nhàng nhất có thể, sau đó lén lút nhìn nam nhân đang chăm chú đọc sách trước mặt.
Mặc dù cậu bị nhốt phía sân sau của phủ thừa tướng nhưng cũng thường nghe phong thanh chuyện của nhà trước cho nên biết Trương Hải sắp tham gia thi Hương năm nay, nhìn dáng dấp của vị chủ nhân này có vẻ cũng là một học sinh đợi ngày thi Hương.
So với Trương Hải chỉ biết khoác lác tự nhận mình tài giỏi và không chấp nhận khuyết điểm của bản thân thì Trương Ai Thống cảm thấy nam nhân trước mặt tài cán hơn nhiều, ít ra con người cũng ôn hòa lễ độ.
Không đúng, vừa rồi hắn còn tự ý sờ nắn cơ thể của mình mà, tại sao mình lại nghĩ tốt cho hắn rồi?
Trương Ai Thống vỗ vỗ vào mặt để bản thân tỉnh táo hơn, sau đó ánh mắt lại không tự chủ được mà nhìn về phía Lê Dương Chính.
Tại sao hắn lại mua mình chứ? Một công tử con nhà quan lớn như hắn thiếu gì người để chọn, hơn nữa mua mình về rồi lại hứa hẹn không làm tổn thương mình, còn trị thương và cho mình ăn no bụng, đủ mọi loại hành vi đều khiến mình cảm thấy không hợp lý lắm.
“Hức…”
Đột nhiên Trương Ai Thống giật mình kéo chăn lên che kín đầu, hóa ra trong lúc cậu đang suy nghĩ miên man thì Lê Dương Chính bất ngờ ngẩng đầu lên nhìn trực diện vào mắt cậu.
Lê Dương Chính mỉm cười rồi tiếp tục đọc sách, không gian yên ắng, trầm hương thơm ngát khiến tinh thần người ta vô cùng thanh thản.
Trương Ai Thống từ từ mở chăn ra rồi lại lén lút nhìn Lê Dương Chính, cậu muốn nhớ kỹ mặt nam nhân này, nhớ kỹ hắn là người đã cứu cậu ra khỏi tay bọn buôn người, sau đó quyết định tha thứ cho hắn vì đã chạm vào nơi riêng tư của cậu.
Mí mắt của Trương Ai Thống nặng trĩu, cuối cùng cậu lim dim vài lần rồi ngủ thiếp đi.
Lê Dương Chính đứng dậy đi tới trước giường cúi người xuống bế Trương Ai Thống lên, lúc này cậu đã ngủ say vì quá mệt, lại còn dụi dụi vài cái lên áo của hắn tỏ ý làm nũng.
Lê Dương Chính bật cười và nhìn chàng trai mình đang bế trên tay với ánh mắt trìu mến, sau đó bế cậu sang gian phòng bên cạnh phòng mình, hắn vuốt ve mái tóc cậu một hồi rồi đứng dậy đi đến viện của Lý thị.
Trên đường đi, Lê Dương Chính suy nghĩ về con đường sắp tới, hiện tại hắn đã đưa Trương Ai Thống về bên cạnh, coi như không còn nhược điểm trong tay kẻ khác nữa, hắn nên tiếp tục kế hoạch trả thù của mình rồi.
Trương Ngọc Nhi, ngươi chính là kẻ sẽ bị khai đao đầu tiên.
Lê Dương Chính đi tới viện của Lý thị, bà vừa mới trở về từ phủ Hầu An Dương, nghe thằng Quy truyền lời con trai muốn tìm bà bèn ung dung ngồi sẵn đợi hắn tới.
“Mẹ.”
Lý thị liếc nhìn Lê Dương Chính, trên mặt không lộ ra biểu cảm gì khác lạ nhưng không niềm nở như mọi khi nữa, bà quan sát đứa con trai thứ ba này, hắn khom lưng đứng nơi đó lại không tỏ ra hèn mọn mà trái lại cho người đối diện cảm giác đoan chính lễ độ, trong lòng bà vui mừng vì con trai đã nên người, tuy nhiên chỉ cần nghĩ đến chuyện hắn tham hoan nam sắc, bà lại tức giận đến khó thở.
“Nghe nói con vừa đưa một chàng trai về nhà, cho nó nằm lên giường của con rồi tự tay tắm rửa bưng trà rót nước hầu hạ nó có phải không?” Giọng của Lý thị tràn đầy sự chất vấn.
“Đúng thưa mẹ.” Lê Dương Chính không thèm viện cớ mà thẳng thừng thừa nhận.
Bốp!
Lý thị đập tay xuống bàn trà, tức giận quát: “Con biết mình mang thân phận gì hay không mà dám làm chuyện tày đình này, lỡ cha con biết được sẽ phạt nặng lắm đấy.”
Lý thị thất vọng hận sắt không rèn thành thép, cứ ngỡ con trai đã hiểu chuyện rồi, không ngờ được cái này lại mất cái kia, không còn la cà chốn trăng hoa bay bướm với đám kỹ nữ nữa mà mua hẳn một người đàn ông về nhà rồi hạ mình chăm nom.
Càng nghĩ Lý thị càng tức giận, con trai chưa từng dâng cho bà được một ly trà vậy mà lại tự tay chăm sóc cho hạng nô lệ thấp kém, thử hỏi sao bà có thể không tức được chứ.
“Mẹ bớt giận, uống miếng trà rồi con khờ sẽ giải thích rõ, chớ nghe tiểu nhân đặt điều bậy bạ.”
Lê Dương Chính liếc nhìn sang con Hồng đang đứng hầu bên cạnh Lý thị, ả lập tức sợ hãi cúi đầu xuống.
“Mấy đứa bây ra ngoài hết đi.” Lê Dương Chính ra lệnh cho đám người hầu.
Lúc này trong phòng chỉ có hai mẹ con, Lê Dương Chính khom người ghé vào tai Lý thị nói gì đó, chỉ thấy bà trợn tròn mắt đưa tay lên che miệng.
“Thật sự có chuyện thất đức như vậy sao?”
- -
Lời của Gừng: Thằng Chính cũng báo vợ nó dữ lắm.