Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Thời gian vừa đến, tôi đúng hẹn đi đến Cục Dân chính.
Thẩm Hạc Chi xanh xao gầy gò đi rất nhiều, môi cũng nổi lên một lớp da ch-ếc màu trắng, quầng mắt xanh đen, tựa như người bị bệnh đã lâu ngày.
Gió thổi là đổ.
“Khương Ninh, chúng ta thật sự phải đi đến nước này sao?”
Tôi mím môi nhìn về phương xa.
Hắn tựa như muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng chỉ nói:
“Em kịp thời ngăn tổn hại là đúng, anh đối với bệnh của mình, quả thật là không nắm chắc. Không nên làm lỡ dở em.”
Nhân viên hỏi hắn:
“Anh nghĩ kỹ rồi sao?”
Trong mắt hắn hiện lên một tia không nỡ, sau đó im lặng gật đầu.
Dấu mộc ấn xuống, hoàn toàn chấm dứt nghiệt duyên đời này của chúng tôi.
Mặc kệ hắn thực sự không muốn ly hôn với tôi, hay là sợ tôi bóc trần thân thế của Thẩm Như Cảnh.
Tôi cũng không muốn truy cứu nữa.
Ra khỏi Cục Dân chính, xe thể thao của Phó Duật Niên đỗ tại đường cái đối diện.
Trước khi chia tay, Thẩm Hạc Chi nói với tôi một câu cuối.
Hắn nói, Lục Nghiên Cảnh chỉ là sự bốc đồng của tuổi trẻ, là quá khứ đã qua.
Từ giờ trở đi hắn sẽ chăm sóc Thẩm Như Cảnh chu đáo, sẽ không liên quan gì đến cô ta nữa.
Dáng vẻ chân thành kiên định kia, cùng với Thẩm Hạc Chi khi 80 tuổi, dường như là hai người hoàn toàn khác biệt.
Nửa năm sau bộ phim được phát hành, đạt được thành công rất lớn.
Tại tiệc mừng công, Phó Duật Niên kích động ôm lấy tôi, xoay vài vòng tại chỗ.
“Ninh Ninh, hoan nghênh trở về, đây mới chân chính là em này. Anh biết em sẽ thành công mà.”
Tôi thét chói tai, đầu óc choáng váng, đưa tay đánh anh không ngừng.
“Thả em xuống ngay, không phải anh cũng kiếm được bộn tiền đó sao?”
Trần Hàm trêu chọc anh, đầu tư đạt được thành công lớn, có phải cũng nên quay về Úc, chia hoa hồng cũng không thể thiếu anh hay không.
Nửa năm nay, tôi chịu khổ trong phòng làm việc bao lâu, anh cũng theo cạnh bấy lâu, thậm chí còn chuyển văn phòng của mình sang đây luôn.
Nhân viên đều trêu chọc anh, từ trước đến giờ chưa từng thấy qua nhà đầu tư nào nghiêm túc lại có trách nhiệm như này.
Thậm chí còn lén bàn luận, nhà họ Phó có phải phá sản rồi hay không, nên mới phải dựa vào khoản đầu tư này để vực dậy lần nữa.
Anh nghe thấy còn cười đáp lại, chưa bếch được vợ về tay, nên không còn mặt mũi nào quay về gặp bố mẹ nữa.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");