Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Sống Lại, Tôi Cùng Chồng Cũ Nuôi Dưỡng Các Con Thành Tài
  3. Chương 111
Trước /463 Sau

Sống Lại, Tôi Cùng Chồng Cũ Nuôi Dưỡng Các Con Thành Tài

Chương 111

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Lý Đại Nha chững lại, không nói gì, vừa chơi cùng mấy đứa nhỏ tiếp, vừa nói giỡn với Hà Chiêu Đệ.

Thẩm Y Y nhìn Lý Đại Nha nén giận, lại nhìn chung quanh một cái, nhìn thấy dường như Lý Đại Nha là trở về một mình.

Cô biết người chị chồng này là gả đến nhà họ Trần ở công xã sát bên, nhưng gả đi nhiều năm như vậy vẫn không có sinh cho nhà chồng, luôn bị nhà chồng mạt sát, ngoại trừ đi làm, việc nội trợ trong nhà đều là cô ấy làm.

Ba mươi bốn tuổi, nhìn còn muốn tang thương hơn mẹ Lý năm mươi tuổi.

Lý Đại Nha là đứa con lớn nhất của mẹ Lý, lúc nhỏ vào thời điểm bà nội Lý và mẹ Lý đều không có thời gian rảnh, cô ấy sẽ chăm sóc Lý Thâm, tình cảm của Lý Thâm dành cho cô ấy còn sâu hơn mẹ Lý, lúc trước anh biết tình hình của cô ấy, còn đánh chồng cô ấy một trận vì cô ấy. Chỉ là Lý Đại Nha bị tư tưởng phong kiến sâu sắc làm hại cuối cùng không có lựa chọn ly hôn, Lý Thâm cũng không thể tránh được.

Thẩm Y Y có chút cảm kích với Lý Đại Nha, ngoại trừ tình nghĩa khi còn bé cô ấy chăm sóc Lý Thâm ra, lúc trước khi cô mặc kệ mấy đứa nhỏ, Lý Đại Nha đã giấu giếm nhà chồng làm một bộ quần áo cho mấy đứa nhỏ, mỗi đứa một bộ. Đương nhiên, cái khác cô ấy cũng không giúp được quá nhiều, dù sao bản thân cô ấy cũng đang trong cuộc sống nước sôi lửa bỏng.

Thẩm Y Y cố ý nói chuyện với Lý Đại Nha hai câu, nhưng Lý Đại Nha có phần tránh né cô, cô cũng thôi rồi, kéo Đại Bảo và Nhị Bảo chơi đan dây.

Lúc đang chơi, một tiếng nói sôi nổi truyền đến: “Cha, mẹ, anh ba, chị ba, con về rồi, nhanh đến xách đồ cho con, con sắp mệt c.h.ế.t rồi!"

"Nhị Nha đã trở về!" Đôi mắt Giang Ái Linh sáng lên, liên tục chạy vội ra ngoài: “Đến đây đến đây!"

"Kêu ầm ĩ cái gì, xách ít đồ cũng không xách được, chỉ con quý giá có phải hay không?" Mẹ Lý trừng mắt, đá ghế đi ra ngoài.

Hà Chiêu Đệ và Lý Đại Nha đều đứng lên.

Thẩm Y Y liếc mắt, quay đầu sau khi thay đổi kiểu dáng dây trên tay Nhị Bảo, giơ đến trước mặt Đại Bảo: “Đại Bảo, đến con rồi."

Đại Bảo cảm thấy chơi kết dây rất ngây thơ, nhưng thấy mẹ mình phấn khích, thở dài một hơi như ông cụ non, duỗi ra bàn tay nhỏ bé của mình, thay đổi kiểu hoa của cọng dây trên tay mẹ.

Tiểu Bảo vùi ở trong n.g.ự.c Thẩm Y Y ăn kẹo, vươn tay đòi chơi.

Cậu bé không biết chơi, mỗi lần chơi đều có thể làm cho cọng dây bị rối, Thẩm Y Y không muốn chơi với cậu bé. Đút một khối bánh quy cho cậu bé, Tiểu Bảo có được một cái bánh quy, ném chuyện chơi kết dây ra sau đầu, “rặc rặc rặc rặc", bắt đầu ăn.

Ánh mắt của Nhị Bảo nhìn ngoài cửa, tiến đến bên tai mẹ mình, nói. “Mẹ, cô út đã trở về."

"Quay về thì về.” Thẩm Y Y giơ dây đang đan đến trước mặt cậu bé: “Mẹ không quan tâm đến cô ta, mau, đến con rồi.”

Nhị Bảo nghe vậy, vừa nhận dây đang đan trên tay mẹ vừa nói. Cậu bé nhỏ giọng hỏi.”Mẹ, có phải mẹ không thích cô út hay không? Cô ấy cũng không thích chúng con, cô ấy thích mấy đứa Thiết Trụ, trước kia thường xuyên cho Thiết Trụ kẹo ăn, nhưng mà không cho chúng con!"

"Chúng ta cũng không thích cô ta.” Thẩm Y Y sờ lên đầu của cậu bé: “Mẹ không thèm kẹo của cô ta, muốn ăn kẹo thì xin mẹ."

Nhị Bảo nghe xong, rất mừng rỡ, chuyên tâm chơi đan dây với mẹ.

Lý Nhị Nha trong vòng vây của Lý Tam Hoành, Giang Ái Linh đi tới lập tức thấy tình cảnh này.

Một cảm giác bị xem nhẹ cuốn tới, khiến cho cô ta có chút không vui, lại hô một tiếng: “Cha, con và Chí Minh, còn có cháu ngoại của cha đã trở về!"

"Ầm ĩ cái gì?" Mẹ Lý hùng hùng hổ hổ: “Trở về thì trở về chứ, thực sự xem mình là bà cô rồi à? Ai cũng phải bước ra nghênh đón con!”

"Mẹ!" Lý Nhị Nha tức giận kêu một tiếng.

Chồng của Lý Nhị Nha - Từ Chí Minh nói giúp Lý Nhị Nha: “Mẹ, Hân Nghiên không có ý đó, cô ấy là quá lâu chưa về nhà, quá vui mừng."

Mẹ Lý hừ một tiếng, con gái út, con rể út là người thế nào, bà rất rõ ràng.

Con rể út là giáo viên của trường tiểu học trong thị trấn, mặt ngoài nhìn như nhã nhặn, thật ra trong tâm rất ngạo mạn, trong lòng chướng mắt dân quê các cô, nhìn như mỗi lần đều mang theo bao lớn bao nhỏ, thật ra mỗi lần đều là dùng thái độ bố thí. Con gái út thì sao, cũng hư vinh, gả cho một thầy giáo, ăn được hàng hoá ngũ cốc liền cho là mình bay lên đầu cành làm phượng hoàng rồi, ngay cả tên họ mình là gì cũng không biết, mỗi lần về nhà là làm thái độ ta dây.

Giang Ái Linh xưa nay ưa thích nâng chân thối của Lý Nhị Nha, hát đệm nói: “Đúng rồi, mẹ, Nhị Nha chỉ là quá vui mừng."

"Con là vui mừng đó.” Lý Nhị nha phụ họa nói, lại cường điệu nói: “Nhưng mà chị ba, bây giờ em đã đổi tên là Lý Hân Nghiên rồi, mọi người phải gọi con là Lý Hân Nghiên, đã nói với cả nhà bao nhiêu lần, nếu như bị người ngoài nghe được, con sẽ bị chế nhạo."

"Được được được, Hân Nhiên.” Giang Ái Linh cười nói.

Mẹ Lý trợn mắt, muốn kéo con trai của Lý Nhị Nha là Từ Cẩm Hiên, Từ Cẩm Hiên trông thấy bàn tay quanh năm làm việc trở nên đen vàng và cực kỳ thô ráp của mẹ Lý, rất chán ghét, trốn ra sau lưng cho mình: “Bẩn."

Từ Chí Minh cười lúng túng, nhưng không có ý quát tháo con trai.

Trong vô hình mẹ Lý bị đ.â.m một đao, tức chết, trở lại gian nhà chính bế Tiểu Bảo, tìm kiếm an ủi từ Tiểu Bảo.

Lý Nhị Nha tiến đến, liếc Thẩm Y Y, thấy cô ăn mặc tùy ý rộng rãi, nhưng không hiểu sao lại hấp dẫn ánh mắt của người khác.

Cô ta theo bản năng ưỡn n.g.ự.c hóp bụng, mở túi những món đồ mình mang đến bắt đầu khoe khoang: Hai túi kẹo sữa Đại Bạch Thỏ, một lon sữa lúa mạch, hai cân bánh bông lan, những thứ khác phần lớn đều là một ít len sợi và vải vóc.

Thời buổi này, ở nông thôn, có thể mang theo nhiều đồ như vậy về nhà mẹ đẻ thì đã xem như rất xa xỉ. Như là Lý Đại Nha, cũng chỉ là xách về mấy cái trứng gà trở về mà thôi. Lý Nhị Nha rất đắt chí, há mồm nói lia lịa, đây là cho ai thì là cho ai đó...

Cuối cùng, Giang Ái Linh được phân nhiều nhất, Hà Chiêu Đệ cũng lấy được một ít, lúc đến phiên Thẩm Y Y, Lý Nhị Nha dừng giây lát, cười nói: “Chị hai, em nghĩ chị không thiếu mấy thứ này nên không xách về cho các chị, chị sẽ không để tâm chứ?"

"Chị dâu hai của con đương nhiên không thiếu mấy thứ này.” Không chờ Thẩm Y Y nói chuyện, mẹ Lý đã mở miệng, biết không quản được Thẩm Y Y, lại bởi vì mẹ Thẩm đã có một lớp “kính lọc” con gái với Thẩm Y Y nên mẹ Lý đã thân thiết hơn không ít với Thẩm Y Y.

Giờ phút này thấy con gái út bất công trắng trợn với mấy chị dâu, người được thiên vị còn là Giang Ái Linh, đó phải nói là “chỉ tiếc rèn sắt không thành thép”.

Một mặt là cố ý châm biếm con gái út, để cô ta biết rõ đừng tưởng rằng mình gả cho một giáo viên là rất cao quý, nhân ngoại hữu nhân thiên ngoại hữu thiên, bà là mẹ cô ta nên không so đo với cô ta, nhưng Thẩm Y Y sẽ không nuông chiều cô ta. Một mặt khác là cũng sợ Thẩm Y Y sẽ thực sự so đo, tuy rằng mẹ Lý không ưa nhìn tác phong của Lý Nhị Nha, nhưng dù gì cũng là chui ra từ trong bụng của bà, đương nhiên bà không hy vọng cô ta sẽ trở mặt với Thẩm Y Y.

Lập tức chỉ vào quần áo trên người mình nói.”Con cho rằng ai cũng coi trọng mấy thứ này của con à? Nhìn xem quần áo mẹ đang mặc trên người, chính là chị hai của con tặng đấy!”

Hiển nhiên Lý Nhị Nha cũng biết nhìn hàng, nhìn là biết mẹ cô ta đang mặc lông dê cao cấp.

Trong nháy mắt nắm chặt cái túi trong tay, bên trong túi là một bộ cô ta mua cho mẹ Lý, và quần áo cô ta mua cũng không tốt bằng Thẩm Y Y, cho nên sắc mặt của cô ta có chút không dễ coi.

Mẹ Lý nhìn là biết rõ cô ta chẳng những không hiểu ý của mình, còn mất bình tĩnh, giận không biết trút vào đâu, dứt khoát mặc kệ cô ta.

Lý Nhị Nha không có lấy ra đồ cho cha Lý, mẹ Lý, đặt ở trong túi cầm vào phòng của cha Lý, mẹ Lý rồi.

Nhưng cô ta và Giang Ái Linh trò chuyện càng thân thiết hơn.

Quảng cáo
Trước /463 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Thôn Tôi Có "Quỷ"

Copyright © 2022 - MTruyện.net