Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Sống Lại, Tôi Cùng Chồng Cũ Nuôi Dưỡng Các Con Thành Tài
  3. Chương 120
Trước /463 Sau

Sống Lại, Tôi Cùng Chồng Cũ Nuôi Dưỡng Các Con Thành Tài

Chương 120

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Lâm Gia Đống khom lưng xuống, nhe răng nhếch miệng lắc đầu rồi lại gật gật đầu.

Giang Uyển Nhu nhìn về phía thủ phạm, nhìn thấy vẻ mặt Thẩm Y Y còn treo vẻ đùa cợt, liền nổi trận lôi đình, "Thẩm Y Y, cô dựa vào cái gì mà dám đánh người?"

"Các người dám bịa đặt vu khống tôi là một phụ nữ có chồng nhưng lại đi làm loạn! Có quan hệ nam nữ bất chính, tôi không kiện cô tội phỉ báng đã xem như là tốt lắm rồi, vì sao tôi lại không thể đánh?"

"Cô vốn dĩ thích người yêu của tôi... A!"

Giang Uyển Nhu còn chưa dứt lời, một cái ghế đẩu trực tiếp bay đến trước mặt, lần này không phải Thẩm Y Y đập, mà là Lý Thâm, khuôn mặt anh lạnh lùng, "Lấy đâu ra mặt mũi đó?"

Giang Uyển Nhu trốn nhanh, nhưng cũng bị ghế đẩu đập trúng vào bả vai, cảm giác đau nhức khiến khuôn mặt của cô ta trở nên vặn vẹo, đối mặt với hai vợ chồng không biết nói đạo lý này làm cô ta tức giận đến mức run người.

Thẩm Y Y mặc kệ cô ta có phát run hay không, lạnh lùng nhìn bọn họ, "Có bản lĩnh thì lấy ra chứng cứ đi, còn không có bản lĩnh đó thì đừng đi bịa đặt lung tung, bằng không lần sau, tôi thật sự sẽ báo cảnh sát!"

Nói xong, Thẩm Y Y nắm tay Lý Thâm, vừa chuẩn bị rời đi, lại nhớ tới cái gì đó, nhìn về phía Lâm Gia Đống, cười cười nói, "À đúng rồi, vì sao công việc của cô ta mất đi công việc không liên quan gì đến tôi, cũng không liên quan đến chuyện của Tiền Hiểu Linh, là cô ta muốn lợi dụng Dương Hùng để chuyển lên vị trí chính thức, bằng mặt mà không bằng lòng với Dương Hùng."

"Năm trước tôi còn nhìn thấy cô ta đi ăn cơm với Dương Hùng ở tiệm cơm Quốc Doanh, Dương Hùng nói cô ta là người yêu của hắn ta, hơn nữa còn ăn đồ ăn hắn ta mua, uống đồ hắn ta cho. Tôi liền cảm thấy rất kỳ quái, cô ta rõ ràng đã có người yêu là anh rồi, tại sao lại nhiều thêm một người tên Dương Hùng chứ, vậy nên tôi liền hỏi một chút, Dương Hùng phát hiện mình bị lừa, tức giận tát cô ta một cái, sau đó cô ta mới bị sa thải..."

"Thẩm Y Y!" Giang Uyển Nhu giận dữ quát, muốn chạy tới chặn miệng cô lại, nhưng Lý Thâm lại nhanh hơn một bước, đứng trước mặt của Thẩm Y Y, lạnh lẽo liếc mắt nhìn Giang Uyển Nhu.

Giang Uyển Nhu nhớ tới việc anh hung ác ném ghế đẩu tới liền không dám tiến lên nữa, mà Lâm Gia Đống lại chấn động trước những lời nói kia của Thẩm Y Y, không thể tin nhìn Thẩm Y Y, lại nhìn về phía Giang Uyển Nhu.

Giang Uyển Nhu vội vàng giải thích, "A Đống, không phải như anh nghĩ đâu, em không hề có một chút quan hệ nào với Dương Hùng cả, em thậm chí còn không cho hắn ta chạm vào tay của mình..."

"Nhưng việc cô giở trò lạt mềm buộc chặt với hắn ta là thật!" Thẩm Y Y chốt hạ nói.

"Cô mau câm..." miệng!

Giang Uyển Nhu tức giận muốn mắng Thẩm Y Y, nhưng chạm tới đôi mắt lạnh lùng của Lý Thâm, lại không dám nói.

"Cô ta nhất định sẽ nói với anh mọi chuyện tôi nói đều là bịa đặt." Thẩm Y Y không bị uy hiếp, lại tiếp tục kích thích Lâm Gia Đống, "Nếu anh không tin, có thể đến tiệm cơm Quốc Doanh hỏi xem một chút, việc này lúc ấy gây ra náo loạn rất lớn, nhân viên công tác khẳng định còn nhớ rõ!"

Sau khi ném một quả b.o.m xuống, Thẩm Y Y không để ý tới đám người vây quanh chỉ trỏ, cùng Lý Thâm nhặt chiếc ghế đẩu bị ném ra kia mang trở về.

Đồ đạc ở thời đại này đều rất kiên cố, ghế đẩu bị đập mạnh như vậy, cũng không bị hỏng, chính là góc cạnh có một chút dấu vết chứng tỏ mình đã từng bị đập mạnh.

Thẩm Y Y đơn giản lấy ra ba đồng, đưa cho người bán hàng, "Thật sự ngại quá, làm hỏng cái ghế đẩu mất rồi, tôi bồi thường như vậy được chứ?"

Người bán hàng là một phụ nữ trung niên, tươi cười vui vẻ, "Cái ghế đẩu này cũng không bị đập hỏng, không phải chỉ là bị nứt một chút thôi sao? Còn có thể dùng được, không cần để ở trong lòng ha, gặp phải loại nữ nhân như thế này nên đánh như vậy, chính mình ra ngoài làm loạn! Có quan hệ nam nữ bất chính còn dám đi bịa đặt người khác, phi, đánh cô ta như vậy là còn nhẹ, nên kéo cô ta đi dìm lồng mới đúng."

Người phụ nữ trung niên này càng nói càng tức giận, nhìn Lý Thâm bên cạnh Thẩm Y Y nói, "Đứa nhỏ này, cháu cũng không nên chỉ nghe lời từ một phía, bác thấy vợ cháu thật lòng đối xử với cháu, cháu nhất định phải đối xử tốt với con bé!"

Lý Thâm bình thường cũng không quen biểu lộ cảm xúc ở trước mặt người lạ, từ trước đến nay đều xa cách mọi người, hơn nữa lại thêm bề ngoài thân thể cường tráng, làm cho người ta có cảm giác anh là người rất hung dữ.

Đột nhiên bị nhắc tới, khóe mắt và đuôi lông mày vốn lạnh lùng cứng rắn đều nhuộm đầu ý cười, khẽ "Vâng" một tiếng, nhưng rõ ràng là trả lời người bán hàng, nhưng ánh mắt lại nhìn Thẩm Y Y.

Người bán hàng bỗng nhiên lại bị nhét thức ăn cho chó, "..." Đi đi đi, nhanh chóng đi đi.

Hai vợ chồng đi ra rạp chiếu phim, lúc này vừa vặn năm giờ chiều, trở về cũng không muốn nấu cơm nữa, hai người định mua đồ ăn của tiệm cơm Quốc Doanh rồi mang về nhà ăn.

Đạp xe từ rạp chiếu phim đến tiệm cơm Quốc Doanh phải mất khoảng năm phút đi đường, mãi cho đến khi xuống xe, Thẩm Y Y phát hiện ra Lý Thâm vẫn còn đang cười, nhưng nụ cười của anh cũng không quá lộ liễu ——

Khóe môi hơi gợi lên một độ cong nhỏ, lông mày giãn ra, ý cười nơi đáy mắt chậm rãi lan tràn, đường nét vốn lạnh lùng cứng rắn đều bởi vậy mà trở nên mềm mại hơn rất nhiều.

Một người rất ít cười, nhưng khi cười rộ lên quả thực muốn lấy mạng người!!

Ngay cả khí chất hung hãn "không dễ chọc" kia cũng không hung dữ nữa, mà lại mang theo một lực hấp dẫn trí mạng, làm cho người ta bất giác đem ánh mắt đặt ở trên người anh.

Lý Thâm tuy rằng không phải là trai tơ trắng nõn mịn màng gì, nhưng nét mặt anh tuấn lãng, đường nét cơ thể khỏe mạnh có lực, quả thực chính là loại người trưởng thành kiên cường điển hình.

Có vài người liền thích những người như vậy, mà Thẩm Y Y đã nhìn thấy rất nhiều nữ công nhân tan tầm đến ăn cơm lén nhìn về phía anh.

Nhìn lại thủ phạm, chẳng những không ý thức được, còn thấp giọng hỏi cô muốn ăn cái gì.

Thẩm Y Y liếc xéo hắn, "Anh Thâm?"

"Ừ?"

"Hình như anh rất vui vẻ?"

Lý Thâm còn không ý thức được vợ mình đang ghen tuông, khóe môi lại cong lên không ít, "Vui vẻ."

"Bởi vì những lời bác bán hàng nói?"

"...... Nói chuẩn xác hơn một chút, là chuyện em đánh Lâm Gia Đống," Lý Thâm nói chuyện rất thẳng thắn.

"..." Thẩm Y Y cong khóe môi, khoé mắt thoáng nhìn thấy lại có mấy cô gái liếc tới ánh mắt, khóe môi đột nhiên bằng phẳng, bá đạo nói, "Vậy anh về nhà mới được cười!"

?

Lý Thâm không rõ, "Vợ à, có chuyện gì vậy?"

"Anh hỏi em có chuyện gì vậy?" Thẩm Y Y tức giận, nhìn trái nhìn phải, không thấy có ai quanh quẩn ở gần đó, trực tiếp dẫm lên chân của anh, bóp hai gò má của Lý Thâm, "Anh có biết bộ dạng này của mình chiêu rất nhiều đào hoa không, hả?"

?

Lý Thâm đỡ cô không để cho cô ngã, một bên nhìn quanh bốn phía, quả nhiên nhìn thấy có không ít người nhìn về phía bọn họ, lúc này mới phản ứng lại những hành vi quái dị của vợ mình là chuyện như thế nào.

Cố nhịn xuống, nhịn không được, không thể ức chế được mà cười nhẹ ra tiếng, lồng n.g.ự.c đều có chút rung động.

Bởi vì Thẩm Y Y nắm lấy mặt anh, thịt trên mặt anh bị bóp chen tới phía trước, miệng còn bị ép buộc giơ lên, cả khuôn mặt giống như biến thành phiên bản người lớn của ba đứa nhỏ, có lẽ không thích hợp lắm, nhưng dùng từ "vừa đẹp trai vừa đáng yêu" để hình dung anh thật sự một chút cũng không nói quá, cũng không mâu thuẫn.

Ngược lại hấp dẫn ánh mắt của nhiều người hơn.

Thẩm Y Y: "..." Quên đi, hiếm có khi anh vui vẻ như vậy.

Thẩm Y Y buông anh ra, lại trừng mắt nhìn anh một cái, "Đi thôi đi thôi, đi mua cơm thôi."

Cô đi vào trước, Lý Thâm đi theo phía sau cô, bỗng nhiên cao giọng kêu lên một tiếng, "Vợ ơi, em chờ anh với."

Vừa đuổi theo, vừa tiếp tục hỏi, "Em muốn ăn cái gì?"

Những ánh mắt của những cô gái và phụ nữ đưa tới, vừa nghe đến hai chữ "vợ ơi", trái tim thiếu nữ màu hồng trong nháy mắt tan vỡ, thu hồi ánh mắt, nên làm gì thì quay lại làm làm việc đó.

Thẩm Y Y đứng lại, khóe môi không nhịn được nâng lên, nở nụ cười, "Vậy anh đi nhanh lên!"

Bộ dáng yêu kiều kia lại hấp dẫn vô số ánh mắt của nam nhân khác, huống chi Thẩm Y Y còn trẻ tuổi xinh đẹp như vậy, cho nên lại đến phiên có vô nam nhân nhìn về phía Thẩm Y Y.

Lý Thâm đang thỏa mãn, lại chú ý tới ánh mắt trắng trợn của những nam nhân kia, khuôn mặt tối sầm lại.

Dù sao cũng đã vào tiệm cơm Quốc Doanh rồi, sẽ không ai đến bắt bọn họ giảng giải đạo lý.

Lý Thâm liền đưa tay hư hư ôm lấy vai vợ mình, tuyên thệ chủ quyền của mình.

Thẩm Y Y biết anh đang làm gì, đê tiện cười hề hỏi anh, "Anh Thâm, anh ôm em làm gì vậy? Ở trước mặt mọi người không được phép ôm ấp! Nhanh lên, mau bỏ tay xuống!"

???

Lý Thâm bật cười, nắm vai cô kéo dựa vào người anh, vừa vặn tránh được những người suýt nữa chạm vào cô, lần này lại không thừa nhận ý đồ xấu của mình, "Đến giờ ăn cơm có nhiều người như vậy, anh sợ bọn họ đụng vào em!"

Uh-huh!

Thẩm Y Y nâng cằm, anh nghĩ em có tin không?

"..." Lý Thâm đầu hàng, "Vợ, em muốn ăn cái gì? Để anh đi xếp hàng!"

"Chúng ta cùng đi!" Thẩm Y Y nhịn cười nói, nếu đã chê đối phương chọc đào hoa, vậy bọn họ khoá chặt nhau tới c.h.ế.t là được rồi.

Cuối cùng, hai người mua về mấy cái bánh bao và bánh bao thịt, cộng thêm một phần thịt kho tàu và phở hầm bắp cải... Trở về nấu lại một chút là có thể ăn.

Quảng cáo
Trước /463 Sau
Theo Dõi Bình Luận
[Dịch] Phu Thê Triền

Copyright © 2022 - MTruyện.net