Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Sống Lại, Tôi Cùng Chồng Cũ Nuôi Dưỡng Các Con Thành Tài
  3. Chương 157
Trước /463 Sau

Sống Lại, Tôi Cùng Chồng Cũ Nuôi Dưỡng Các Con Thành Tài

Chương 157

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Trong nhà.

Đại Bảo và Nhị Bảo sau khi tan học thấy trong nhà không có ai, hai đứa cũng không cảm thấy có gì kỳ quái, có đôi khi mẹ cũng sẽ mang theo Tiểu Bảo đi ra ngoài chơi. Hai đứa buông cặp xuống, cầm cái sọt, chạy ra đi theo mấy đứa Hà Vệ Đông cắt cỏ lợn.

Chạng vạng, Đại Bảo và Nhị Bảo cắt xong cỏ lợn về nhà, vẫn không thấy cha mẹ hai cậu bé và Tiểu Bảo, hai người bèn đi một chuyến đến nhà sát vách, muốn hỏi thử bà nội của mình, biết được sau khi bà nội tan việc đã dẫn theo Tiểu Bảo đến vườn nhà rồi. Mà cha mẹ thì dáng vẻ trước khi đi rất vội vàng, đã đi thành phố rồi.

"Anh cả, cha mẹ sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?" Hai anh em đi trở về nhà.

"Cha mẹ sẽ không xảy ra chuyện." Đại Bảo nói.

"Đúng đúng đúng, cha mẹ chắc chắn sẽ không gặp chuyện không may." Nhị Bảo phụ họa nói, lập tức sờ bụng: "Anh cả, em đói bụng!"

"Đợi anh." Đại Bảo lấy ra một chiếc chìa khóa được treo bên dưới cổ áo, mở ra treo một cái tủ trên tường, bên trong tất cả đều là một ít đồ ăn vặt.

Đại Bảo lấy ra hai miếng bánh bông lan, còn có hai cái bánh quy.

Nhị Bảo ở phía sau thấy vậy thì rất hâm mộ: "Anh cả, vì sao mẹ chỉ cho anh cầm chìa khoá, không cho em giữ chìa khoá?"

Đại Bảo liếc mắt nhìn cậu bé: "Bởi vì anh là anh cả."

Ngầu vãi!

Nhị Bảo đã thức thời học được không lăn tăn ở phương diện vấn đề này nữa rồi, miễn cho anh cả của cậu bé lại đánh cậu bé.

Tủ nhỏ này là Thẩm Y Y chuyên đặt đồ ăn vặt, sở dĩ khóa lại một là bởi vì Tiểu Bảo là một bé ăn hàng, nếu không khóa thì đồ ăn vặt có nhiều hơn nữa cũng không đủ cho cậu bé ăn. Thứ hai là tuy rằng Nhị Bảo không phải kẻ tham ăn, nhưng đồ ăn vặt có sức hấp dẫn với cậu bé hơn là đồ ăn cơm, cậu bé ăn nhiều sẽ không muốn ăn cơm. Nhưng cô lại lo lắng ngày nào đó cô không ở nhà sẽ khiến mấy đứa nhỏ, cho nên mới đưa chìa khóa cho Đại Bảo, định lực của Đại Bảo nếu so với Nhị Bảo thì tốt hơn nhiều.

Hai anh em ăn đến khi lửng bụng mà vẫn không thấy cha mẹ mình trở về, Đại Bảo xắn tay áo: "Chúng ta nấu cơm đi!"

Sau đó rửa nồi vo gạo, bắt đầu nấu cơm.

Nhị Bảo nhìn về phía con cá còn chưa xử lý trên mặt đất, xắn tay áo, ngồi xổm xuống trước tấm thớt chuẩn bị xử lý.

Đại Bảo đi ngang qua hỏi cậu bé: "Em biết làm không!"

"Em đã thấy cha làm rồi.” Nhị Bảo hất hất cái cằm, rất ngông nghênh nói.

Được, Đại Bảo cũng không ngăn cản cậu bé, sau khi hấp cơm, cậu bé ôm một búp rau cải trắng tới rửa, hai anh em cứ như vậy bắt đầu làm việc.

Nội tạng cá Nhị Bảo không biết xử lý, đã vứt hết, sau đó bắt đầu chặt cá, hình dáng miếng cá lớn nhỏ không đều, nhưng tốt xấu vẫn có thể ăn được.

Đại Bảo nhóm lửa, Nhị Bảo làm đồ ăn, bếp lò nhà bọn họ rất lớn, áng chừng cao hơn một mét, Nhị Bảo lưu loát bưng một cái ghế đẩu tới.

Nhớ tới lời bình thường cha cậu bé dạy cậu bé, đầu tiên bỏ dầu rồi bỏ muối muối, sau đó bỏ cá... Cá đâu?

Nhị Bảo liếc mắt nhìn sang, đặt ở bên kia bếp lò: "Anh cả, mau mau mau, mau giúp em lấy cá tới đây, a, dầu b.ắ.n rồi, a, dầu b.ắ.n vào tay em rồi!"

Đại Bảo tay mắt lanh lẹ, đứng lên bỏ cá vào.

Nhị Bảo thở phào nhẹ nhõm, nắm rau cải trắng bên cạnh bỏ vào.

"Sao em bỏ cải trắng vào luôn thế?" Đại Bảo hỏi.

"Không thể bỏ vào sao?" Nhị Bảo không rõ.

Đại Bảo... Cậu bé cũng không biết.

Nhị Bảo lại ngửi thấy mùi khét, suýt chút nữa giơ chân: "Khét! Khét rồi, nước? Nước đâu? Anh cả anh nhanh lấy cho em ít nước!"

Vừa hô hào, vừa quấy, Đại Bảo vội vàng đi ra ngoài lấy nước, Nhị Bảo nhận nước, thả một gáo.

Nhìn đã non nửa nồi nước, Nhị Bảo đối diện với ánh mắt của anh cậu bé, xua xua tay: "Không có việc gì, anh cả, anh nâng lửa lên một chút là nước bốc hơi hết!”

Là vậy sao?

Đại Bảo rất hoài nghi, Nhị Bảo rất chột dạ.

Đại Bảo cúi đầu nhìn lửa, Nhị Bảo đem cái vung trên.

Sau ba mươi giây mở lên nhìn một chút, sau ba mươi giây mở lên nhìn một chút, sau mười lăm phút: "Sao nước này vẫn còn nhiều thế này?"

Nhị Bảo nói xong cầm cái xẻng khuấy lên khuấy lên, cuối cùng, nhìn vào bên trong nồi thức ăn đã bị vỡ nát… Không còn biết đây là gì, hai anh em mắt to trừng đôi mắt nhỏ.

Lúc Lý Thâm và Thẩm Y Y trở lại trong thôn trời đã tối rồi, rất xa đã nhìn thấy phía trên ống khói nhà bọn họ đang bốc khói lên, Thẩm Y Y suy đoán Đại Bảo và Nhị Bảo đang ở trong nhà nấu cơm. Tuy rằng Lý Thâm đã đã dạy Đại Bảo và Nhị Bảo nấu cơm, nhưng lý thuyết chứ không có thật sự để cho bọn nó làm qua. Dù sao cũng là đồ củi lửa, nguy cơ nguy hiểm rất cao.

Thẩm Y Y có chút bận tâm, thúc giục Lý Thâm nhanh lên.

Vừa về tới cửa nhà, vừa mở cửa, mùi cá xông vào mũi.

Thẩm Y Y lại muốn nôn. Đại Bảo và Nhị Bảo nghe tiếng động thì đi ra, nhìn thấy phản ứng của mẹ, lập tức nóng nảy, trong tay Nhị Bảo còn cầm cái xẻng nữa, chạy tới: “Mẹ, mẹ bị sao vậy?"

Nhị Bảo g.i.ế.c cá làm cá, trên thân mùi cá là nặng nhất, Thẩm Y Y quả thực không thể tới gần cậu bé, Lý Thâm lập tức xách thằng hai nhà anh lên.

Nhị Bảo trên lên không: “???”

Vẻ mặt ngẩn ngơ: "Cha?"

"Con khoan tới gần mẹ con!" Vẻ mặt Lý Thâm chán ghét nói.

Nhị Bảo...

"Cha, mẹ bị sao vậy?" Đại Bảo cũng rất sốt ruột.

"Mẹ có em bé bi rồi.” Lý Thâm vừa dứt lời.

"Cái gì!" Tiếng mẹ Lý truyền đến, quay đầu nhìn lại, mẹ Lý nhếch miệng kéo Tiểu Bảo bước nhanh đi tới, vẻ mặt mừng rỡ nhìn Thẩm Y Y: "Có thai?"

"Đúng." Thẩm Y Y vuốt bụng, cũng không kìm được mà cười.

Nhị Bảo kịp phản ứng: “Mẹ, chúng ta có em gái đúng không?"

"Đúng rồi!"

"A!" Nhị Bảo mừng hết lớn, muốn chạy đi thì lại bị cha cậu bé xách lên lên không trung, nhưng cậu bé cũng không thèm để ý, ở trên không trung hào hững vẫy chân.

"Chưa chắc là em gái.” Lý Thâm cường điệu: "Hơn nữa, nghe cha nói, con khoan hãy tới gần mẹ con, đi tắm rửa trước!"

"Mẹ?" Đôi mắt Đại Bảo lóe sáng lấp lánh nhìn mẹ mình.

Thẩm Y Y xoa đầu của cậu bé, vừa muốn nói gì, bỗng nhiên, một tiếng khóc òa hết sức đột ngột xuất hiện trong tiếng cười của mọi người.

Là Tiểu Bảo.

Cậu bé thất tha thất thểu chạy tới, trong miệng gào thét: "Không muốn em gái, hu hu hu, không muốn em gái đâu."

???

Tất cả mọi người bối rối.

Thẩm Y Y ngồi xổm xuống, lau nước mắt cho cậu bé, kinh ngạc mà cười nói: "Đừng khóc, con sao vậy? Không phải con cứ luôn miệng hô hào muốn có em gái sao?”

"Nhưng… nhưng…” Tiểu Bảo khóc đến thở không ra hơi, ôm cổ mẹ, bảo: "Nhưng sẽ đau, đau!"

Thẩm Y Y: "..." Nhìn Lý Thâm một cái.

Lý Thâm chột dạ sờ cái mũi.

Chính xác là mong muốn của anh chỉ là không muốn để Tiểu Bảo quấn quít vợ anh đòi em gái, ai biết cuối cùng em gái thật sự đã đến?

"Mẹ, đừng có em gái nữa, mẹ đừng sinh em gái." Tiểu Bảo nghẹn ngào nói.

Thẩm Y Y dở khóc dở cười, xoa đầu Tiểu Bảo, lòng mềm mại vô cùng: "Nhưng mẹ muốn sinh em.”

"Nhưng sẽ đau đau..."

"Đúng là sẽ đau đau." Thẩm Y Y kiên nhẫn nói: "Nhưng lúc mẹ sinh Tiểu Bảo và hai anh cũng đau đau, nhưng mà so với tình yêu và hạnh phúc Tiểu Bảo và các anh mang đến cho mẹ, mẹ cảm thấy đau chút cũng không sao cả!"

"Tiểu Bảo và các anh mang đến hạnh phúc cho mẹ?" Tiểu Bảo lặp lại, trên lông mi cong cong còn vương một giọt nước mắt.

"Đúng vậy."

Vẻ mặt Đại Bảo, Nhị Bảo xúc động, Nhị Bảo la lớn: "Còn có em gái cũng sẽ mang đến cho mẹ hạnh phúc!"

"Được.” Thẩm Y Y nói, còn muốn nói điều gì thì bỗng nhiên ngửi được mùi gì đó, cô nói: "Đây là mùi gì thế?"

Nhị Bảo không thèm để ý mà hít mũi một cái, bỗng nhiên phản ứng kịp, nhảy cẫng lên: “Cá của con!”

Đại Bảo vội vàng đuổi theo.

"Anh nhanh đi giúp mấy đứa nhỏ xử lý đi.” Thẩm Y Y thúc giục Lý Thâm.

"Vậy em về phòng nghỉ ngơi trước, lát nữa anh sẽ sang.” Lý Thâm để lại một câu: "Tiểu Bảo, đỡ mẹ con."

"Mẹ, con đỡ mẹ!" Tiểu Bảo dùng tiếng nói non nớt nói, kéo tay của mẹ.

Thẩm Y Y: "..." Cô chỉ mang thai thôi, nào có mong manh thế này.

Có điều mùi cá phía ngoài đúng là khó ngửi, Thẩm Y Y đang định trở về phòng thì nhìn thấy mẹ Lý cười tủm tỉm nhìn cô, bật cười: "Mẹ, mẹ đi về trước đi!"

"Vậy con chú ý nghỉ ngơi nhé, có cần cái gì thì tìm mẹ, nha?" Mẹ Lý nói.

"Dạ.” Thẩm Y Y nói.

Quảng cáo
Trước /463 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Chưởng Ngự Vạn Giới

Copyright © 2022 - MTruyện.net