Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Sống Lại, Tôi Cùng Chồng Cũ Nuôi Dưỡng Các Con Thành Tài
  3. Chương 165
Trước /463 Sau

Sống Lại, Tôi Cùng Chồng Cũ Nuôi Dưỡng Các Con Thành Tài

Chương 165

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Thẩm Y Y: "..." Da mặt đồng chí Lý nhà cô hình như lại dày lên rồi... Kỳ thật cũng không phải dày lên, là ý thức được người cô thích là mình sau đó mới trở nên tự tin như vậy.

"Có phải không?" Lý Thâm nhịn không được xác nhận với cô.

"Đúng vậy!" Thẩm Y Y trả lời không chút do dự, không muốn lưu lại hạt giống hoài nghi trong lòng anh.

"Cái gì đúng?" Lý Thâm hỏi, muốn cô nói ra bốn chữ kia.

Thẩm Y Y nhìn ra anh cố ý nói như vậy, tránh khỏi tay anh, đè lên khóe môi của anh nói, "Đúng chính là đúng."

Lý Thâm một bên đuổi theo, một bên mang theo dụ dỗ nói: "Đúng cái gì? Em nói chuyện liền mạch đi."

Thẩm Y Y ra vẻ không rõ, "Liền mạch cái gì?"

Lý Thâm nhìn thấy khóe môi của cô cong lên, biết cô đang trêu chọc mình, ngữ khí mang theo chút u oán làm nũng, "Vợ ơi~"

Thẩm Y Y thiếu chút nữa không nhịn được mà cười ra tiếng, vừa vặn đến cửa, cô đẩy anh, "Đi xem ba đứa nhỏ có đá chăn hay không!"

Lý Thâm liền mở cửa phòng lớn, bên trong phòng có chút tối tăm, Lý Thâm cầm đèn pin, ôm lấy eo vợ mình, "Chú ý nhìn đường."

Hai người liền tiến vào phòng lớn, quả nhiên nhìn thấy Nhị Bảo đã đá chăn ra, tư thế ngủ xiêu vẹo, có một chân còn đang đặt trên người Tiểu Bảo đang ngủ ở giữa.

Tư thế ngủ của Tiểu Bảo cũng không khá hơn bao nhiêu, vốn là ngủ dọc, không biết vì sao lại thành ngủ ngang.

Chỉ có tư thế ngủ của Đại Bảo là thành thật nhất, ngủ ở ngoài cùng bên phải, phảng phất như đang cách ly với hai đứa em trai của mình, một mình một thế giới.

So sánh với Đại Bảo, Lý Thâm và Thẩm Y Y thật sự không biết nên nói gì với tư thế ngủ của hai đứa nhỏ.

Lý Thâm cầm đèn pin cho vợ, nhắc tay điều chỉnh tư thế ngủ của Nhị Bảo và Tiểu Bảo, đắp chăn cho hai đứa nhỏ.

Thẩm Y Y dặn dò: "Nhẹ một chút, đừng đánh thức bọn nhỏ dậy!"

"Giống như heo con, nào có thể dễ dàng tỉnh lại như vậy." Lý Thâm nhịn không được oán thầm.

Thẩm Y Y đánh anh một cái, bảo vệ con trai mình, "Bọn nhỏ nếu là heo con, vậy anh là cái gì? Một con heo lớn? A không, con lợn lớn không thể sử dụng từ "con" rồi."

Lý Thâm: "..."

Hai người đi ra ngoài, Lý Thâm nói, "Vợ, anh là người đàn ông của em!"

"Anh tất nhiên là người đàn ông của em, " Thẩm Y Y nói.

Lý Thâm: "Vậy sao anh cảm thấy em đối xử với ba đứa nhỏ tốt hơn lúc đối xử hơn anh?"

???

Thẩm Y Y không thể tin nhìn anh, "Anh còn ghen với cả ba đứa nhỏ?"

Lý Thâm: "..." Vợ đang chê cười anh? Được rồi, bọn họ đều là con trai của anh, lại còn nhỏ, nhường vợ cho bọn nhỏ một chút cũng không phải không được.

"Không có, " Lý Thâm lập tức phủ nhận, bắt đầu chuyển đề tài, "Vợ, em còn chưa nói câu kia một cách liền mạch."

"Câu nào?"

Lý Thâm xem như đã nhìn ra, vợ anh chính là cố ý.

Nhưng làm sao bây giờ, anh chính là muốn để cho vợ mình nói ra bốn chữ kia, dứt khoát một không làm hai không nghỉ, "Em rất thích anh!"

"Em yêu anh!"

Gần như cùng lúc Lý Thâm vừa dứt lời, Thẩm Y Y liền nói tiếp, lúc này hai vợ chồng vừa vặn vào cửa, Lý Thâm đang đóng cửa.

Lúc ba chữ kia truyền tới, ngón tay anh có chút co quắp, quay đầu lại, trong đêm tối đều có thể cảm nhận được ánh sáng trong mắt anh, "Vợ..."

Thẩm Y Y bị cảm xúc của anh lây nhiễm, mặt mày cong cong, đẩy đẩy anh, "Anh ôm em lên trước đã. "Anh quá cao, cao đến nỗi cô không thể với tới.

Lý Thâm ôm cô lên, Thẩm Y Y tiến gần đến bên tai anh, "Em nói em yêu anh, Lý Thâm!"

Tâm tình Lý Thâm trong nháy mắt giống như pháo hoa nổ tung trên bầu trời đêm, vô cùng rực rỡ, nhiều năm chờ đợi lâu như vậy, tựa hồ đều vì giờ khắc này.

Lý Thâm kích động không thể kiềm chịu được bản thân, ôm vợ mình lên giường.

Và rồi... (Hahahahaha)

Ngày hôm sau, Lý Thâm dậy khá sớm, vợ anh đang ngủ trên cánh tay của anh, anh cúi đầu hôn cô một cái.

Nghiêng tai nghe một chút, hai thằng nhóc vốn nên rời giường đi học kia còn chưa dậy.

Lý Thâm liền đứng dậy, đến phòng bên cạnh, quả nhiên còn đang ngủ.

Bây giờ thời tiết đang dần trở nên lạnh hơn, bọn nhỏ cũng không muốn thức dậy.

"Đại Bảo, Nhị Bảo, " Lý Thâm đánh thức bọn nhỏ dậy.

"Cha?" Nhị Bảo mở đôi mắt vẫn còn m.ô.n.g lung buồn ngủ, nhìn thấy mặt cha mình, thì thầm một tiếng, quay đầu ôm chăn lại ngủ.

Đại Bảo ngược lại tỉnh lại, ngồi dậy, vẻ mặt buồn ngủ.

"Rời giường đi học." Lý Thâm ném áo khoác của bọn nhỏ lên giường, chỉ huy Đại Bảo, "Gọi Nhị Bảo dậy, đừng đánh thức Tiểu Bảo."

"Vâng, " Đại Bảo trả lười, không nhúc nhích, như đang khởi động lại.

Lý Thâm mặc kệ cậu bé, đi ra ngoài phòng bếp lấy mấy quả trứng gà bỏ vào nồi luộc, đặt một nồi hấp lên trên, cho mấy cái bánh bao và dưa muối vào, cho nước sạch vào bên trong nồi.

Vớt trứng chín ra, còn có dưa muối và bánh bao, sau đó bưng đến nhà chính, lại cầm ấm đun nước đổ nước sôi vào ấm đun nước, lấy hai cái bát, rót hai chén sữa lúa mạch.

Sau khi làm xong tất cả, Đại Bảo và Nhị Bảo cũng đã mặc xong quần áo, rửa xong mặt mũi.

Nhị Bảo đã tỉnh giấc, chạy nhảy tung tăng đến, "Cha, cha làm món ngon gì đấy?"

"Bánh bao trứng gà, " Lý Thâm nói, nhớ tới cái gì đó, lại cảnh cáo: "Con phải ăn cả lòng đỏ trứng, còn đưa cho bà nữa cha sẽ đánh con!"

Nhị Bảo ăn trứng luộc không thích ăn lòng đỏ trứng, ăn lòng đỏ cảm thấy nghẹn họng, nhưng lại không thể lãng phí lương thực, vốn muốn đưa cho anh trai ăn, nhưng anh trai lại chê cậu bé.

Không có biện pháp, cậu bé cũng chỉ có thể nghĩ cách khác, liền nghĩ đến một người tuyệt hảo —— bà cậu bé.

Đối với bà của cậu mà nói, trứng gà chính là thứ tốt, hơn nữa bà thương Nhị Bảo, cũng không nỡ từ chối cậu bé.

Vì thế mỗi lần ăn trứng luộc, cậu bé liền vụng trộm để lại lòng đỏ trứng, mang đến nhà bên cạnh đưa cho bà ăn, còn nói dám mạnh miệng nói, là đưa cho bà ăn để bồi bổ thân thể cho bà.

Chuyện này làm cho mẹ Lý cảm thấy vô cùng cảm động, còn tưởng rằng cháu trai nhà mình còn nhỏ đã biết hiếu thuận, biết nhớ đến bà.

Nhị Bảo tự nhận việc này mình giấu rất tốt, ai ngờ mẹ Lý có lần nói chuyện phiếm với hai vợ chồng Lý Thâm và Thẩm Y Y, lỡ nhắc đến chuyện này.

Nhị Bảo co đầu rụt cổ, lẩm bẩm nói, "Con đấy là muốn hiếu kính bà."

Lý Thâm còn lâu mới tin mấy lười quỷ quái này của cậu bé, chỉ vào mấy quả trứng gà trong tủ, "Bên trong cha chuẩn bị cho con hai mươi quả trứng sống, đủ để con mang đi hiếu kính bà của con, nhưng nếu con không ăn lòng đỏ trứng, cha sẽ đánh con."

"..." Thật hung dữ.

Nhị Bảo hừ hừ ríu rít nói, "Con biết rồi."

"Cha?" Đại Bảo mang theo cặp sách đi tới.

"Ăn cơm sáng đi, " Lý Thâm nói, lại dặn dò hai người bọn họ, "Nhớ rửa chén của mình rồi mới đi."

"Vâng, " Đại Bảo ngoan ngoãn đáp.

Lý Thâm liền trở về phòng, định vào giường tiếp tục ôm vợ mình ngủ.

Thẩm Y Y đã tỉnh, nhìn thấy anh tiến vào, nhớ tới chuyện tối hôm qua cả khuôn mặt đều đỏ lên.

Lý Thâm vừa nhìn liền biết cô đang suy nghĩ cái gì, lên giường ôm cô vào trong ngực, trêu cô, "Vợ, con cũng sắp được bốn đứa rồi, em vẫn còn ngại ngùng như vậy sao?"

Khuôn mặt của Thẩm Y Y càng trở nên đỏ hơn, đánh anh, "Anh cho rằng ai cũng có da mặt dày như anh sao? "Rõ ràng lúc cô mới trở về, anh nội liễm như vậy.

"Vợ, đừng lộn xộn!" Thanh âm Của Lý Thâm bỗng nhiên có chút khác lạ.

Thẩm Y Y lập tức không dám động đậy, tối hôm qua người thỏa mãn chính là cô, còn anh lại là người phải nhẫn nhịn, nhưng cái gì cũng không có, cô sợ thú tính của anh bộc phát.

Lý Thâm chợt cười rộ lên.

Thẩm Y Y: "..." Anh lại trêu chọc cô!

Hai vợ chồng chơi đùa một hồi, Lý Thâm phải rời giường.

Thẩm Y Y đi cùng anh, hai người ăn cơm sáng xong, Lý Thâm liền đi làm.

Sau khi anh rời đi không bao lâu, Thẩm Y Y nghe thấy một âm thanh náo nhiệt ——

Lâm Gia Đống thật sự bị bắt!

Quảng cáo
Trước /463 Sau
Theo Dõi Bình Luận
[Harry Potter Đồng Nhân] Thầy Tốt Bạn Hiền

Copyright © 2022 - MTruyện.net