Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Sống Lại, Tôi Cùng Chồng Cũ Nuôi Dưỡng Các Con Thành Tài
  3. Chương 215
Trước /463 Sau

Sống Lại, Tôi Cùng Chồng Cũ Nuôi Dưỡng Các Con Thành Tài

Chương 215

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Đại Bảo không ra ngoài chơi, ngoài kiến thức cấp ba, Thẩm Y Y còn dành thời gian dạy cậu bé học Olympic Toán.

Về phần Nhị Bảo và Tiểu Bảo, sau khi thả cho các bé chơi vài ngày thì Thẩm Y Y bắt đầu để chúng làm chút việc. Mỗi ngày cô sẽ giao cho hai đứa một vài nhiệm vụ, đương nhiên sẽ không quá nặng, sau khi hoàn thành nhiệm vụ thì vẫn có thể đi chơi.

Vào tháng tám, Lý Đại Nha mang thai!

Khi biết được tin, Thẩm Y Y mang theo sữa bột, quả óc chó, các loại quả hạt cứng và táo đến thăm, Đại Bảo và Tiểu Bối đi cùng cô.

"Chị dâu tới à? Chị vào đi." Chu Phong Thu mở cửa cho cô, thấy cô tới anh ta rất vui mừng và gọi với vào phòng: "Vợ ơi, chị dâu đến!"

"Em dâu hai đến à?" Lý Đại Nha cũng nghe thấy tiếng, cô ấy vội vào ra khỏi nhà.

Vai vế ở kiếp này rối thật đấy! Thẩm Y Y cũng cảm thấy buồn cười.

Trước đó Chu Phong Thu muốn chiếm lợi từ Lý Thâm, nhân cơ hội bắt anh gọi anh ta là anh rể.

Nếu đổi thành người khác, có lẽ Lý Thâm đã gọi thế rồi.

Nhưng Chu Phong Thu đã gọi anh là "anh" mấy chục năm, có một ngày bắt anh phải gọi Chu Phong Thu là "anh rể", anh luôn cảm thấy rất sai trái.

Anh bảo Chu Phong Thu đánh nhau với anh một trận, người nào thắng sẽ xưng theo vai vế của người đó.

Chu Phong Thu cũng chỉ nói đùa, nào dám đánh nhau với Lý Thâm thật.

Anh ta không có người thân, đã gọi Lý Thâm là anh mấy chục năm rồi, anh ta đối xử với Lý Thâm như anh ruột của mình.

Bảo anh ta đổi, chính anh ta cũng thấy không quen.

Thế là, bên nào gọi theo bên nấy!

"Lão Chu, chị cả." Thẩm Y Y chào hai người họ, sau đó nói Đại Bảo đưa đồ đang cầm trên tay cho Chu Phong Thu.

"Sao lại mang nhiều đồ tới vậy?" Lý Đại Nha nói: "Làm em phải tốn kém rồi."

"Cũng chỉ là mấy món ăn vặt thôi chị." Thẩm Y Y nói: "Vốn định mang cho chị hai cái móng heo nhưng em nghĩ Lão Chu sẽ không để chị thiếu thịt ăn, thế là em không mang nữa."

"Không thiếu, không thiếu." Chu Phong Thu nói ngay, từ khi biết Lý Đại Nha mang thai anh ta cứ cười mãi: "Hôm qua tôi đã mua rất nhiều thịt, còn có hai cái móng heo, bây giờ đang hầm trên lò đây. Chị dâu, lát nữa anh Thâm sẽ đến đây, tôi xào thêm hai món nữa, mọi người ăn xong rồi hẵng về nhé?"

"Tôi ăn cơm ở nhà rồi mới tới." Thẩm Y Y nói: "Tôi không ăn đâu, anh giữ cho vợ anh ăn đi."

Chu Phong Thu nghe vậy thì cũng không ép nữa.

Anh ta nhìn về phía hai anh em một cao một thấp, một đẹp trai một đáng yêu đang nắm tay nhau ngoan ngoãn đứng bên cạnh, Chu Phong Thu nói: "Có phải năm nay Đại Bảo lên lớp năm rồi không?"

"Tháng chín này con lên cấp hai rồi dượng." Đại Bảo đáp.

"Cấp hai? Lại nhảy lớp à?" Chu Phong Thu hơi kinh ngạc, anh ta chỉ biết hồi lớp một Đại Bảo và Nhị Bảo đã nhảy lớp.

"Vâng ạ." Đại Bảo nói: "Nhị Bảo cũng nhảy lớp."

"Tháng chín năm nay lên cấp hai à?" Lý Đại Nha hỏi: "Có phải sẽ lên thị trấn học không? Có chỗ ở chưa?"

"Em sẽ để hai đứa về nhà." Thẩm Y Y nói: "Thị trấn cách nhà không xa, vóc dáng hai đứa cũng cao nên mấy hôm nay em dạy hai đứa cưỡi xe đạp rồi, đến lúc đó mua xe đạp cho hai đứa, có thể cưỡi xe đi học."

"Nhưng không phải lên cấp hai là có lớp tự học buổi tối hay sao?" Lý Đại Nha hỏi.

"Em nghe ngóng rồi, có thể xin không học lớp tự học tối, có rất nhiều học sinh ở thị trấn và quanh đó không học buổi tối." Thẩm Y Y nói.

Sau khi kỳ thi đại học bị hủy, có rất nhiều học sinh như mất đi "mục tiêu", việc dạy học ở trường cũng khá "lơi lỏng", mặc dù trong chương trình học yêu cầu phải có lớp tự học buổi tối nhưng vẫn có thể xin ở nhà tự học.

Mà Đại Bảo có lên lớp tự học buổi tối hay không cũng như nhau, ở nhà còn có thể yên tâm đọc sách hơn.

Về phần Nhị Bảo, nếu như không có người kèm cặp cậu bé, chắc chắn học ở trường sẽ không vào, còn không bằng về nhà để cô dạy cậu bé!

"Nhưng mùa đông vẫn không tiện." Lý Đại Nha nói: "Hay là cứ để hai đứa đến chỗ chị ở đi?"

Mùa đông đúng là phiền phức, tháng mười hai mới bắt đầu kỳ thi đại học, khi đó trời đã rất lạnh, cũng không biết bao giờ cấp hai mới được nghỉ.

Mặc dù Đại Bảo có thể đi học lớp thiếu niên theo suy nghĩ của Thẩm Y Y nhưng Nhị Bảo thì không nhất định, cô vừa thi đại học xong nên có thể sẽ không đưa cậu bé lên thủ đô học cấp ba ngay được, rất có thể phải chậm trễ một khoảng thời gian.

Nhưng dù là thế nào, làm ra sao thì cậu bé cũng phải học xong học kỳ này đã.

Thế là cô chừa lại đường lui: "Mùa đông có thể để hai đứa lên chỗ của anh chị ở được không?"

Thẩm Y Y nhìn Chu Phong Thu, hỏi ý kiến của anh ta: "Chỉ là, có tiện không ạ?"

"Tiện, tiện chứ." Chu Phong Thu đáp ngay: "Đồ bà nội để lại cho tôi không nhiều, chỉ có căn nhà lớn này, có tận ba phòng lận, nếu Đại Bảo với Nhị Bảo muốn đến thì mỗi đứa ở một phòng cũng được!"

Triệu Trang và Lý Đại Nha đều cười.

Chu Phong Thu lại nói: "Hai người còn muốn mua xe đạp à?"

"Là muốn mua một chiếc." Thẩm Y Y nói: "Mặc dù trong nhà đã có một chiếc nhưng anh Sâm phải đi làm, chắc chắn phải có một cái xe đạp."

"Nhà chúng tôi có hai chiếc này." Chu Phong Thu nói, chính anh ta có một chiếc, sau này cưới Lý Đại Nha, phải chuẩn bị bốn món đồ dùng trong nhà làm lễ hỏi.

Chỉ là không ngờ cha Lý mẹ Lý chỉ nhận năm mươi tệ, còn lại đều đưa cho Đại Nha: "Có một chiếc chúng tôi không dùng đến, nếu hai người cần, cũng không cần mua đâu, cứ lấy về mà dùng, nếu không để ở đây cũng lãng phí."

Nhà máy dệt cách đây không xa, Lý Đại Nha đều đi bộ đến, nếu không muốn đi bộ thì cũng có Chu Phong Thu đưa đón cô ấy.

Thẩm Y Y ngẫm nghĩ và cũng không từ chối: "Vậy tôi sẽ đưa tiền cho anh, coi như tôi mua của hai người, được không?"

Lúc đầu Chu Phong Thu và Lý Đại Nha nói không cần nhưng dưới sự kiên trì của Thẩm Y Y, cuối cùng vẫn đồng ý.

Sau đó Thẩm Y Y và Lý Đại Nha nói chuyện riêng với nhau, Chu Phong Thu dẫn hai đứa bé ra sân chơi.

Thật ra cũng không chơi gì, Đại Bảo và Tiểu Bối không ầm ĩ giống như Nhị Bảo và Tiểu Bảo, tính tình của hai đứa khá trầm,Tiểu Bối lấy quả táo đỏ rực trong lòng đưa cho anh cả, đây là quả táo mẹ mới lén đưa cho cô bé lúc ở nhà: "Ăn!"

"Em muốn ăn à?" Đại Bảo hỏi cô bé.

"Vâng!" Tiểu Bối gật đầu liên tục.

"Dượng có d.a.o không ạ?" Đại Bảo hỏi: "Con muốn gọt táo!"

Chu Phong Thu nói: "Hay dượng gọt cho hai đứa nhé?"

"Không cần, con gọt được ạ!"

Chu Phong Thu không tranh với cậu bé nữa, anh ta chỉ phòng bếp: "Trong bếp có đấy, cái d.a.o bên trái có thể gọt quả."

Đại Bảo nghe vậy thì bê một cái ghế đẩu đến, cậu bé nói với Tiểu Bối: "Anh cả sẽ gọt táo cho em, em ngồi ở đây đừng đi lung tung. Anh cả quay lại ngay."

"Vâng ạ." Tiểu Bối ngoan ngoãn đáp, sau đó ngồi ngay ngắn trên ghế nhỏ, cô bé mở to đôi mắt trong veo nhìn về phía phòng bếp.

Chu Phong Thu sắp nhìn cha thấy cảnh này thật đáng yêu, anh ta thấy rất lạ, còn ngồi xổm xuống trước mặt cô bé: "Tiểu Bối ngoan quá, cho dượng ôm một cái được không?"

Một người đến nhà họ đều muốn ôm cô bé một cái, Tiểu Bối đã quen nên giang hai tay ra.

Chu Phong Thu thấy thật đáng yêu, anh ta ôm Tiểu Bối và bắt đầu dỗ dành cô bé: "Hôn dượng một cái được không?"

Tiểu Bối bằng lòng để Chu Phong Thu ôm mình nhưng không muốn hôn anh ta, cô bé lắc đầu, vẻ mặt nghiêm túc như đang nói chuyện gì lớn lắm: "Không thể hôn!"

Điều này khiến lòng Chu Phong Thu càng ngứa ngáy: "Vậy dượng hôn con một cái có được không?"

Nói xong anh ta kề sát mặt tới muốn hôn gương mặt nhỏ nhắn mũm mĩm của cô bé.

Điều này làm Tiểu Bối lo lắng đến mức nói năng không lưu loát, cô bé vội vã che mặt, lắc đầu liên tục: "Không, không được, không thể hôn!"

Quảng cáo
Trước /463 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Người Tôi Thích... Chính Là Em 2

Copyright © 2022 - MTruyện.net