Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Sống Lại, Tôi Cùng Chồng Cũ Nuôi Dưỡng Các Con Thành Tài
  3. Chương 236
Trước /463 Sau

Sống Lại, Tôi Cùng Chồng Cũ Nuôi Dưỡng Các Con Thành Tài

Chương 236

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

"Đồng chí Thẩm! Bạn học Lý Yến Thanh! Chờ một chút!"

Thẩm Y Y đứng yên quay đầu lại, phát hiện là giảng viên Phùng và giảng viên Vệ, bọn họ cũng đã đuổi tới ngã ba, "Giảng viên Phùng, giảng viên Vệ!"

Giảng viên Phùng vội vàng đuổi kịp bọn họ, sắc mặt giảng viên Vệ còn có chút không được tự nhiên, lúc vừa mới đuổi theo bọn Thẩm Y Y, chạy rất nhanh.

Nhưng giờ phút này Thẩm Y Y dừng lại chờ, anh ta lại bày ra cái giá.

Giảng viên Phùng hiểu rõ tính nết của anh ta —— đến c.h.ế.t cũng phải giữ mặt mũi.

Cũng mặc kệ anh ta, chạy lên, thở hồng hộc nói: "Coi như đuổi kịp cô."

"Đi từ từ thôi," Thẩm Y Y nói, "Chúng tôi không vội."

Giảng viên Phùng khoát tay áo, nói: "Đồng chí Thẩm, không nghĩ tới chị lại lợi hại như vậy, không chỉ bồi dưỡng ra một đứa con trai giỏi giang như vậy, mà còn thi được thủ khoa!"

Thẩm Y Y rất nhanh nhẹn bắt được một điểm —— trước kia giảng viên Phùng bọn họ đều gọi cô là mẹ Yến Thanh, hiện tại lại biến thành đồng chí Thẩm!

Thẩm Y Y cười, hai người tán gẫu hai câu, chờ giảng viên Vệ đến giảng viên Phùng mới nói, "Đồng chí Thẩm, chúng ta đến đây để chào tạm biệt hai người."

Sắc mặt Thẩm Y Y không thay đổi, thân thiết nói: "Hai vị trong thời gian ngắn như vậy đã đi thăm hết các nơi có phong cảnh đẹp rồi sao?"

Giảng viên Phùng dừng một chút, cô ấy không tin Thẩm Y Y không biết bọn họ ở lại đây là vì cái gì, còn hỏi ra câu này, đồng chí Thẩm này cũng quá xấu xa rồi.

Nhưng giảng viên Phùng lại càng thích Thẩm Y Y, cười nói: "Đúng vậy, xem đủ rồi, cho nên chuẩn bị trở về."

Thẩm Y Y cười nói, "Vậy chúc các vị đi đường thuận buồm xuôi gió."

Giảng viên Phùng cũng nở nụ cười, "Ừm! "Sau đó nhìn về phía giảng viên Vệ, ý bảo anh ta nói gì đó.

Giảng viên Vệ trước đó xảy ra chút "hiềm khích" với Thẩm Y Y, cho nên có chút không hạ được cái tôi để nói nói chuyện.

Thẩm Y Y cũng không thích thái độ của anh ta, cười nhạt với giảng viên Phùng nói, "Nếu không có việc gì, chúng tôi đi trước."

"Ai, chờ một chút," giảng viên Phùng vội vàng đẩy giảng viên Vệ một chút.

Giảng viên Vệ nghe được Thẩm Y Y muốn đi, mới cứng ngắc mở miệng, "Chúc mừng mẹ con hai người được vinh danh trên bảng vàng, sau này ở Bắc Đại học thêm càng nhiều kiến thức, góp thêm một viên gạch xây dựng đất nước."

Anh ta tuy thanh cao ngoan cố, nhưng lòng yêu nước là thật, cho nên cho dù cảm thấy đáng tiếc khi Lý Yến Thanh không thể học vật lý tại Khoa Đại, nhưng tựa như Thẩm Y Y nói, dược học cũng có thể mang lại lợi ích cho tổ quốc.

Như vậy cốt hơn là lãng phí tài năng của mình!

"Cảm ơn giảng viên Vệ," Thẩm Y Y cũng trả lời lại anh ta một câu, "Chúng tôi cũng chúc giảng viên Phùng tìm được càng nhiều hạt giống tốt có thiên phú vật lý, truyền lại ngọn lửa đam mê vật lý này cho thế hệ sau, làm nền vật lý nước nhà trở nên rực rỡ!"

Thẩm Y Y không vì quá khứ mà châm chọc khiêu khích anh ta, mà còn không tính đến hiềm khích trước kia nói những lời này, làm cho giảng viên Vệ thở phào nhẹ nhõm, nhưng cũng bởi vậy mà có thêm vài phần không được tự nhiên.

Chờ đám người Thẩm Y Y rời đi, giảng viên Phùng cố ý nói móc anh ta, "Tấm lòng của đồng chí Thẩm rộng lớn như vậy, không nghĩ tới còn có người nói chị ấy không biết nhìn toàn cục!"

Giảng viên Vệ: "..." Là mắt anh ta bị mù, được chưa?

Giảng viên Phùng thấy vẻ mặt buồn bực của anh ta, vừa tức giận lại buồn cười, trấn an anh ta một câu, "Được rồi, giảng viên Vệ, anh cũng không cần phải buồn rầu như vậy, cho dù không phải anh, với tính cách của đồng chí Thẩm, chị ấy cũng chưa chắc sẽ cho Lý Yến Thanh đến trường chúng ta học! Thứ mà bọn họ thích, chúng tôi không thể cho."

"Tôi không buồn về điều này," Giảng viên Vệ nói.

"Vậy anh buồn bực vì cái gì?"

"Tôi đang buồn bực." Giảng viên Vệ cau mày, "Lúc trước sao không nhìn ra đồng chí Thẩm này cũng giỏi như vậy?"

Giảng viên Phùng???

"Cô ấy có thành tích cao như vậy, chắc chắn cũng rất giỏi vật lý." Giảng viên Vệ nói tiếp.

Giảng viên Phùng: "..."

Một nhà Thẩm Y Y đến nhà Chu Phong Thu và Lý Đại Nha, vừa đến cửa, chợt nghe thấy tiếng nôn mửa của Lý Đại Nha.

Cửa không đóng chặt, cả nhà Thẩm Y Y trực tiếp đi vào.

Lý Đại Nha nôn xong, sắc mặt trắng bệch, nhìn thấy cả nhà Thẩm Y Y, miễn cưỡng nở một nụ cười, "Em dâu hai, các em tới rồi."

"Chị cả, triệu chứng của chị còn chưa tốt hơn sao?" Thẩm Y Y hỏi, theo lý thuyết đến tháng thứ tư, triệu chứng nôn mửa nên tốt hơn một chút.

"Không ngửi thấy mùi lạ còn tốt, vừa ngửi thấy mùi lạ liền muốn nôn ra." Lý Đại Nha nói xong, bảo Chu Phong Thu và mẹ Lý đỡ cô ấy vào phòng.

Cr nhà Thẩm Y Y đi theo phía sau cô ấy, Thẩm Y Y tiếp lời cô ấy nói tiếp: "Chị chưa đi bệnh viện thành phố xem sao?"

"Đi rồi," lần này là Chu Phong Thu trả lời, khuôn mặt của anh ấy lộ vẻ khổ sở, "Bác sĩ nói vợ tôi mang thai song sinh."

Mang thai song sinh?

Tất cả mọi người đều kinh ngạc.

Theo lý thuyết, mang thai song sinh là chuyện tốt, chuyện tốt thành đôi, nghe rất may mắn.

Nhưng Lý Đại Nha... Cô ấy là một sản phụ cao tuổi, mang thai một đứa đã rất nguy hiểm rồi, lần này còn mang thai song sinh.

Giống như bây giờ, chỉ riêng việc nôn mửa thôi cũng đã sắp lấy nửa mạng của cô ấy rồi.

Tất cả mọi người đều nghĩ đến vấn đề này, mẹ Lý vô cùng sốt ruột, "Vậy phải làm sao bây giờ?"

Phải làm sao?

Thẩm Y Y nghĩ ra một biện pháp, há miệng, nhưng chần chờ không dám nói.

Lý Thâm không băn khoăn nhiều như cô, nói thẳng, "Chị, đứa con này tốt nhất nên bỏ đi!"

"Bỏ đi?" Mẹ Lý nghe vậy sợ ngây người, "Cái này..."

Tư tưởng của thế hệ trước, cảm thấy bỏ đứa nhỏ là chuyện không tốt, hơn nữa đây có thể là cơ hội duy nhất mà Lý Đại Nha có thể làm mẹ, nếu như bỏ đi... Nhưng không bỏ đứa nhỏ đi thì sinh mệnh của Lý Đại Nha cũng rất nguy hiểm, chỉ có thể do dự hỏi, "Không có biện pháp nào khác sao?"

"Tốt nhất là không nên đánh cuộc." Lý Thâm trầm giọng nói.

Chu Phong Thu cũng sợ ngây người, nhìn bụng của Lý Đại Nha, biết được Lý Đại Nha có con của bọn họ, anh ấy đã vô cùng vui vẻ, nhưng hiện giờ lại nói muốn...

Chuyện này quá đột ngột, anh ấy có chút không kịp phản ứng, nhưng anh ấy nghĩ đến sau này nếu đứa nhỏ sinh ra, Lý Đại Nha lại không còn, anh ấy sẽ như thế nào đây... cuộc sống đến ngay cả hy vọng cũng không còn.

Nghĩ đến đây, anh ấy lập tức trở nên kiên định, nhìn về phía Lý Đại Nha, "Vợ à..."

Lý Đại Nha biết ý của anh ấy, cho dù cảm động, nhưng cũng không đồng ý, ôm bụng mình nói, "Không, không thể, bọn nó đều là con của em, không thể bỏ đi!"

"Nhưng em sẽ gặp nguy hiểm..." Hốc mắt Chu Phong Thu cũng trở nên ướt át.

"Em không sợ," Lý Đại Nha ra sức lắc đầu, "Hơn nữa chuyện này cũng không nhất định sẽ xảy ra không phải sao? Chúng nó đều là con của chúng ta, dù thế nào em cũng sẽ ở lại với chúng."

Thẩm Y Y thở dài, chính là đoán được Lý Đại Nha sẽ có loại phản ứng này, cô mới do dự nói không nói.

Lý Đại Nha nói xong với Chu Phong Thu, lại liên tục nói với Lý Thâm cô ấy không muốn bỏ đứa nhỏ, vắt hết óc suy nghĩ các loại lý do thuyết phục Lý Thâm.

Lý Thâm cuối cùng cũng chỉ là em trai của Lý Đại Nha, đứa nhỏ lại là con của cô ấy và Chu Phong Thu, Lý Thâm chỉ có thể đề nghị, nhưng không thể ép buộc.

Thẩm Y Y thấy thế, liền nói: "Chị cả, nếu chị kiên trì giữ lại đứa bé, tốt nhất nên nghỉ việc, sau đó thuê một căn nhà gần bệnh viện thành phố, nếu như có chuyện gì, đến bệnh viện cũng thuận tiện hơn một chút."

Tuy rằng bọn họ hiện tại đang ở thị trấn, nhưng bác sĩ ở thị hiện giờ thật sự không được, có năng lực đều xuống nông thôn rồi.

Vì đứa bé, Lý Đại Nha nhanh chóng đồng ý.

Vị trí công việc hiện giờ là thứ có thể mua bán và thay thế được, nhưng công việc này lúc trước là Thẩm Y Y tìm cho Lý Đại Nha, Lý Đại Nha lại giao quyền quyết định công việc này cho Thẩm Y Y xử lý.

Quảng cáo
Trước /463 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Võng Du Chi Ái Nhĩ 59 Miễu

Copyright © 2022 - MTruyện.net