Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Sống Lại, Tôi Cùng Chồng Cũ Nuôi Dưỡng Các Con Thành Tài
  3. Chương 242
Trước /463 Sau

Sống Lại, Tôi Cùng Chồng Cũ Nuôi Dưỡng Các Con Thành Tài

Chương 242

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Giang Uyển Nhu nghênh đón ánh mắt của Giang Ái Linh, cô ta cũng chẳng hề thấy bối rối.

Bị mài giũa nhiều năm như vậy, lại còn trải qua nỗi tuyệt vọng khi thi trượt, cô ta đã thành vò mẻ không sợ rơi rồi, dám bắt nạt cô ta à? Vậy thì để xem rốt cuộc là ai bắt nạt ai đi!

Giang Ái Linh cầm cái rìu về nhà.

Giang Uyển Nhu mặc kệ đám đông đang tụ tập bên ngoài, vừa định đóng cửa lại thì nhìn thấy Lý Thâm, Thẩm Y Y và con của cô còn có một đống hành lý trên xe bò sau lưng họ.

Che giấu sự ghen tị và nỗi hận nơi đáy mắt, cô ta đóng cửa lại, cánh cửa bị hỏng không đóng được thì cầm tấm ván gỗ gắn lên, ngăn hoàn toàn ánh mắt bên ngoài.

Đám người hóng chuyện dần tản đi.

Vương Yến chậc lưỡi, vẫn chưa thỏa mãn nói: "Chưa đánh nhau mà đã kết thúc, thật vô nghĩa!"

Nhưng Thẩm Y Y biết, hai chị em Giang Ái Linh và Giang Uyển Nhu vẫn chưa xong đâu, sau này còn ầm ĩ nữa.

Nhưng mà đã chẳng còn liên quan gì đến cô nữa.

Hóng chuyện xong, nhóm Thẩm Y Y chuẩn bị lên đường: "Được rồi, chúng em phải đi đây."

"Phải đi rồi à?" Vương Yến nghe xong thì vội vàng đưa mấy cái bánh đã nướng trên tay cho Thẩm Y Y: "Trước kia đều là em cho chị kẹo, chị cũng chưa mời em ăn thứ gì, chị có nướng mấy cái bánh quy cho em. Em đừng trông nó có vẻ không đáng tiền nhưng tay nghề của chị khá tốt, ăn rất ngon, em cầm mà ăn trên đường đi nhé."

Thẩm Y Y nhận bánh, phát hiện cũng khá nặng, xốc lên xem, thế mà lại làm hoàn toàn từ bột mì.

Một túi lớn này cần phải dùng rất nhiều bột mì, Vương Yến luôn keo kiệt thế mà lại bỏ ra nhiều vốn liếng như thế, xem như cô ta cũng có lòng.

Nhưng Thẩm Y Y không tỏ vẻ gì, cô khẽ nói: "Xem ra chị vẫn còn chút lương tâm."

Nếu là trước kia, chắc chắn Vương Yến sẽ vặn lại rằng cô ta không có lương tâm lúc nào nhưng hôm nay lại không nói lại câu nào, nét mặt còn có vẻ không nỡ: "Sau này thường xuyên quay về nhé, chị sẽ nhớ em."

Thẩm Y Y luôn không thích khiến việc chia tay trở nên quá buồn bã, cô dò hỏi: "Là muốn kẹo của em chứ gì?"

Vương Yến đang sầu não: "..." Thẩm Y Y là người phụ nữ không biết lãng mạn!

"Em đi nhé." Thẩm Y Y lấy một nắm kẹo trong túi ra nhét vào tay cô ta, nghiêm túc nói: "Bảo trọng."

Vương Yến cầm nắm kẹo, vui vẻ nói: "Bảo trọng, bảo trọng, chị bảo trọng, em cũng như thế nhé."

Thẩm Y Y hoàn toàn không thèm nhìn cô ta.

Chuẩn bị lên đường, Lý Thâm ngồi xuống bên cạnh ông Ngưu, Thẩm Y Y và bọn nhỏ ngồi ngay ngắn sau xe, dưới chân họ trừ hành lý còn có Lang Nha.

Nhóm mẹ Lý dõi theo bóng họ rời đi.

...

Khi đến thành phố, một nhà sáu người đi thẳng đến bệnh viện, sau khi tìm một nhà nghỉ gần bệnh viện để đặt hành lý, cả nhà họ mới đi tìm Lý Đại Nha và Chu Phong Thu.

Cả nhà Lý Đại Nha thuê một căn nhà ở gần bệnh viện, đó là một khoảng sân nhỏ.

Tiền thuê nhà rất đắt, tốn mười đồng một tháng.

Nhưng bây giờ kỳ thi đại học đã bắt đầu lại, chính quyền cũng không nghiêm như trước, Chu Phong Thu không cần phải dùng tiền cẩn thận như vậy nữa.

Đương nhiên, trong thành phố cũng chẳng có mấy người biết họ.

Hai người đều không làm việc, chỉ phụ trách dưỡng thai.

Mỗi ngày ngủ đến khi tự tỉnh, ăn sáng xong thì đến công việc đi dạo; Đến trưa, Lý Đại Nha may vá, Chu Phong Thu nấu cơm trưa; Cơm nước xong xuôi sẽ ngủ trưa, ngủ dậy lại tiếp tục may hoặc đọc sách, buổi tối ăn cơm xong lại đến công viên đi dạo, cuộc sống cũng xem như thoải mái.

Cuộc sống thoải mái hơn nên triệu chứng của Lý Đại Nha cũng giảm bớt kha khá.

Lúc Lý Thâm và Thẩm Y Y nhìn thấy cô ấy, sắc mặt của cô ấy đã có sắc hồng hào, tình trạng ốm nghén cũng giảm đi.

Nhìn thấy Lý Thâm và Thẩm Y Y tới, Chu Phong Thu và Lý Đại Nha đều rất vui.

Buổi tối, Chu Phong Thu và Lý Thâm đến chợ nông sản một chuyến, hai người mua khá nhiều đồ ăn về nấu một bữa cơm tối thịnh soạn.

Vừa trò chuyện vừa ăn cơm tối xong, hai nhóm người bắt đầu đến công viên đi dạo, sau đó mới tạm biệt rồi về chỗ ở của riêng mình.

Ngày hôm sau, cả nhà sáu người của Thẩm Y Y thức dậy lúc sáu giờ, chín giờ họ phải lên xe lửa, vì không thể mang Lang Nha lên xe lửa nên họ phải đến sớm để làm thủ tục vận chuyển nó.

Thời gian vẫn còn dư dả, bọn họ đến tiệm cơm quốc doanh để ăn sáng, sau đó mới đến nhà ga.

Thẩm Y Y chịu trách nhiệm ôm Tiểu Bối và trông Tiểu Bảo, hành lý thì Lý Thâm, Đại Bảo và Nhị Bảo xách.

Khi đến ga tàu, Lý Thâm muốn đi đăng ký thủ tục vận chuyển Lang Nha, anh tìm một góc cho họ rồi thả hành lý xuống, trước khi đi anh liên tục căn dặn ba đứa nhỏ: "Các con đừng chạy lung tung, phải đứng đây trông chừng mẹ và em gái, có biết không?"

"Biết ạ!" Nhị Bảo trả lời rất nghiêm túc, còn vỗ n.g.ự.c của mình: "Cha yên tâm đi, con sẽ bảo vệ mẹ và em gái, tuyệt đối không để hai người bị bọn buôn người bắt đi."

"Anh đi nhé." Lý Thâm quay đầu nói với Thẩm Y Y một tiếng rồi mới cầm theo cái lồng chứa Lang Nha đi làm thủ tục vận chuyển.

Nhị Bảo quay đầu lại nói với cô: "Được rồi, mẹ, chúng ta ở đây chờ cha về, mẹ đừng chạy lung tung nhé."

Thẩm Y Y: "..." Khoan nhưng mà, cô mới là mẹ chứ.

Chờ Lý Thâm trở về cũng đã đến giờ tàu chạy.

Lúc xếp hàng chờ lên tàu là lúc nhiều người rối loạn nhất, tất cả đều chen chúc với nhau.

Thẩm Y Y muốn ôm Tiểu Bối nhưng Lý Thâm không cho cô ôm, anh cầm hết số hành lý của Đại Bảo rồi để Đại Bảo ôm Tiểu Bối.

Thẩm Y Y nắm tay Tiểu Bảo đi lên tàu theo dòng người.

Vất vả mãi mới tới được phòng nhỏ của bọn họ, cuối cùng họ mới thở phào nhẹ nhõm.

Căn phòng nhỏ có tổng cộng sáu giường, giường của họ chỉ có năm cái... Tiểu Bối chưa đủ tuổi mua vé xe lửa.

Thẩm Y Y trải chiếu theo số chỗ mà họ đã mua, Tiểu Bảo ngủ ở phía trên bên trái, Đại Bảo ngủ ở giữa bên trái, Nhị Bảo ngủ ở giữa bên phải, Thẩm Y Y, Lý Thâm và Tiểu Bối ngủ ở hai cái giường ở dưới cùng.

Vị trí trên cùng bên phải là của người khác.

Ba đứa trẻ và Tiểu Bối chưa ngồi xe lửa bao giờ nên cảm thấy cực kỳ mới mẻ, đặc biệt là Nhị Bảo và Tiểu Bảo. Nhị Bảo phấn khích đến mức cào vào bàn chân của Tiểu Bảo, Tiểu Bảo tức giận ngồi bật dậy đạp cậu bé một cú.

Nhị Bảo không dám tin: "Em dám đạp anh?"

"Ai bảo anh cào em?" Từ nhỏ Tiểu Bảo đã là đứa trẻ có tính tình nóng nảy, lúc nhỏ cậu bé chơi không lại Nhị Bảo, Nhị Bảo nói cậu bé tham lam mà cậu bé chỉ có thể tức giận. Sau khi lớn lên, đặc biệt là sau khi đi học cậu bé đã học được cách đáp trả.

"Anh là anh hai của em, cào em vài cái thì đã sao?" Nhị Bảo hùng hồn nói. Từ nhỏ cậu bé đã bị Đại Bảo đè đầu, vậy nên luôn cảm thấy việc anh trai được "ăn hiếp" em trai là điều đương nhiên, mà em trai không thể chống trả.

"Dù sao thì em cũng không cho anh cào đâu." Tiểu Bảo hùng hồn nói.

"Ha?" Nhị Bảo ngồi dậy, vờ như muốn đánh cậu bé: "Em còn trả treo cơ đấy?"

Tiểu Bảo làm mặt quỷ với cậu bé.

"Được rồi." Lý Thâm quát hai đứa: "Không được đánh nhau trên tàu."

Nhị Bảo, Tiểu Bảo: "..." Không đánh nữa, hai người nhích đến gần anh cả và em gái, Đại Bảo đang cầm một tập tranh kiên nhẫn dạy em gái đọc.

Nhìn thấy hai đứa em thúi lại gần, cậu bé dùng tay đẩy đầu hai đứa ra mà không hề thương tiếc.

Nhị Bảo, Tiểu Bảo: "..." Được rồi, hai đứa tự chơi được.

Thế là hai anh em vứt bỏ xích mích lúc trước, bắt đầu nhiệt tình chơi với nhau.

Lý Thâm và Thẩm Y Y đã dọn xong đồ đạc ở dưới... Chủ yếu là thừa dịp ba đứa con trai không chú ý mà dọn mấy món đồ cần dùng trong hai ngày nay đến nơi thuận tiện hơn.

Những món đồ cần dùng nhưng không có trong túi sẽ được chuyển từ không gian sang.

Quảng cáo
Trước /463 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Yêu Sâu Đậm Đã Thành Tật

Copyright © 2022 - MTruyện.net