Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Sống Lại, Tôi Cùng Chồng Cũ Nuôi Dưỡng Các Con Thành Tài
  3. Chương 247
Trước /463 Sau

Sống Lại, Tôi Cùng Chồng Cũ Nuôi Dưỡng Các Con Thành Tài

Chương 247

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Cả nhà vui vẻ vào trong nhà.

Ngô Tiểu Mạn kéo mẹ Ngô cố ý thả chậm bước chân đi ở sau cùng, thấp giọng nói: “Mẹ, thái độ mẹ tốt một chút, mẹ như vậy sẽ khiến người ta hiểu lầm!”

“Hiểu lầm cái gì?” Mẹ Ngô nhíu mày: “Lẽ nào mẹ còn phải giống cha mẹ chồng con, xông lên hỏi han ân cần từng ly từng tí với nó sao? Mẹ không làm được đâu! Hơn nữa con nhìn nó xem, quay về thì quay về, làm giống như công chúa giá đáo! Cái hôm con về, không có rầm rộ như thế!”

“Mẹ!” Ngô Tiểu Mạn thấp giọng nói: “Không phải đã giải thích hết rồi sao? Hôm đó xe c.h.ế.t máy giữa đường, hơn nữa tuy chúng ta ngồi xe buýt về, nhưng cha mẹ chồng con cũng đã làm một bàn đồ ăn ngon đợi chúng ta rồi.”

“...” Mẹ Ngô vẫn nhíu mày: “Được, cái này tính là chuyện ngoài ý muốn, nhưng con không lo lắng?”

“Lo lắng cái gì?” Ngô Tiểu Mạn không hiểu!

“Gia đình em gái Vũ Hoành tới, không định đi đúng chứ?” Mẹ Ngô lại nói.

“Em ấy tham gia thi đại học, quay về chắc chắn là đã đỗ đại học rồi, đại khái sẽ không đi nữa.” Ngô Tiểu Mạn nói: “Cho dù em ấy muốn đi, cha mẹ chồng con còn có Vũ Hoành cũng không thể để em ấy đi. Mẹ, mẹ hỏi cái này làm gì? Lẽ nào mẹ muốn em ấy đi à? Đây là nhà của em ấy.”

Mẹ Ngô: “Nó đã gả đi rồi!”

“Gả đi thì không thể về nhà? Mẹ, con cũng gả đi, không phải vẫn muốn về nhà ở thì về nhà ở sao?”

“Có thể giống nhau à?” Nếu không phải trong lòng đang bồng cháu, mẹ Ngô trực tiếp gõ đầu cô ấy, hận sắt không thành thép nói: “Mẹ với cha con chỉ có một đứa con là con! Nhưng nhà họ Thẩm không phải chỉ có một mình nó!

Không chỉ một mình nó đã đành, nhà họ Thẩm này nhìn bối cảnh gia đình không tồi, nhưng trên thực tế hai vợ chồng họ không có việc làm, bây giờ con đỗ đại học, cũng không có việc làm, còn có em trai nó cũng đỗ đại học, chắc chắn Vũ Hiên cũng không làm công việc đó được nữa.

Bây giờ cả nhà chỉ dựa vào Vũ Hoành nuôi.

Nó lại dẫn theo cả nhà nó quay về, có phải đang trông mong Vũ Hoành nuôi không? Sao con lại hời hợt như vậy? Lo nghĩ chút đi!”

“Mẹ, mẹ thật sự nghĩ nhiều quá rồi.” Ngô Tiểu Mạn nhíu mày: “Cô út con tự có tiền, chồng của em ấy là người ở đội vận chuyển, đội vận chuyển thế nào con không cần nói với mẹ nhỉ? Hơn nữa sau khi con với Vũ Hoành kết hôn, tiền đều do con bảo quản, con cho tiền cha mẹ chồng con, họ đều chỉ lấy phần nên hiếu kính họ, còn lại tuyệt không lấy hơn, còn nói cô út con cũng cho họ tiền!”

“Trước đây là trước đây.” Mẹ Ngô nói: “Bây giờ ở thủ đô, chồng nó không có việc làm.”

“Vậy cũng có thể đi tìm.” Ngô Tiểu Mạn nói: “Chồng của em ấy trông không giống người không có bản lĩnh!”

“Mẹ nói không lại con.” Mẹ Ngô tức giận nói: “Đợi ngày nào đó họ tới hỏi mượn tiền con, con sẽ hối hận!”

“Cho dù em ấy hỏi mượn tiền con cũng có thể cho mượn, ai không có lúc khó khăn? Hơn nữa cô út con có thể thi đỗ đại học, sau này còn sợ không tìm được việc làm, không nuôi sống nổi gia đình sao?” Ngô Tiểu Mạn nói.

Mẹ Ngô không nói với cô ấy nữa, bồng cháu đi vào.

Ngô Tiểu Mạn đuổi theo phía sau bà ta: “Mẹ, mẹ đừng nói một số lời bóng gió trước mặt cô út con, tổn thương hòa khí, mẹ cũng không muốn khiến con khó xử ở nhà chồng chứ?”

“Được rồi được rồi, mẹ không nói, được rồi chứ?” Mẹ Ngô tức giận nói, nhìn thấy bộ dạng Ngô Tiểu Mạn thở phào, lại nổi giận: “Sớm biết vậy, không nên buông thả con với cha con, để con gả tới nhà họ Thẩm bọn họ, đường xá xa xôi này, bị ức hiếp, cha con cũng chưa chắc có thể tới chống lưng cho con!”

Lại nữa!

Ngô Tiểu Mạn đỡ trán, cô ấy là con một trong nhà, mẹ cô ấy hi vọng cô ấy có thể tìm được một người ở rể, sau khi biết cô ấy và Thẩm Vũ Hoành yêu nhau, nhà Thẩm Vũ Hoành lại ở thủ đô, lập tức bày tỏ thái độ cự tuyệt.

Sau đó thỏa hiệp, lại bắt đầu xoi mói gia đình nhà họ Thẩm, cảm thấy nhà họ Thẩm chỉ được cái mã, không thể cho con gái cuộc sống tốt.

“Mẹ, bây giờ con sống rất hạnh phúc, Vũ Hoành rất tốt với con, người nhà họ Thẩm cũng rất tốt với con, mẹ đừng nói những cái này nữa, cẩn thận họ nghe thấy sẽ nguội lòng.” Ngô Tiểu Mạn bất lực nói.

“Con chỉ không sợ mẹ nguội lòng.” Mẹ Thẩm không buông tha nói.

“Sao có thể chứ?” Ngô Tiểu Mạn vội vàng dỗ dành bà ta: “Mẹ là người mẹ con yêu nhất.”

Lúc này mẹ Ngô mới tươi tắn, đi vào nhà.

Nhà họ Thẩm là một căn tứ hợp viện nhị tiến (hai cửa vào), có không ít phòng, bây giờ gia đình Thẩm Vũ Hoành ở đông sương phòng, Thẩm Vũ Hiên ở tây sương phòng.

Lúc nhỏ Thẩm Y Y sống cùng cha mẹ ở nhà chính, nhà chính tổng cộng năm gian phòng, Lý Thâm và Tiểu Bối cùng Thẩm Y Y sống ở phòng của cô, ba đứa con trai ở một phòng.

Bỏ hành lý vào phòng, lần này Thẩm Vũ Hiên cầm cái túi khá nhẹ, ung dung muốn vác vào trong phòng Thẩm Y Y.

Thẩm Y Y gọi anh ấy lại: “Tiểu Hiên, túi đó là rau khô, không cần bỏ vào trong phòng, để ở ngoài đi.”

“Rau khô?” Thẩm Vũ Hiên nghe vậy liền bỏ xuống, sau đó mở túi ra, lộ ra các loại rau khô bên trong.

Mẹ Ngô vừa hay đi vào, nhìn thấy một túi lớn rau khô, cười một cái, nói với Ngô Tiểu Mạn: “Cô út con cũng thật là, đường xá xa xôi mang nhiều hành lý như thế, mẹ còn tưởng là thứ gì, không ngờ thế mà lại là rau khô.”

Ngữ khí nghe không có gì, nhưng lời nói lại khiến người ta cảm thấy bà ta cảm thấy Thẩm Y Y đường xá xa xôi mang rau khô về rất mất mặt.

“Mẹ…” Ngô Tiểu Mạn gọi bà ta.

Mẹ Ngô liếc cô ấy một cái: “Mẹ cũng không nói gì sai!” Sau đó đi vào.

Lúc này, mẹ Thẩm vác một bao không biết thứ gì, loạng choạng đi vào.

“Mẹ, túi này cũng không cần bỏ trong phòng.” Thẩm Y Y gọi bà.

Quá nặng, mẹ Thẩm đã sắp đứt hơi rồi, vừa nghe không cần bỏ vào nhà chính, “bịch” ném xuống đất: “Đây là thứ gì, quá nặng, mệt c.h.ế.t mẹ rồi.”

“Chuyển đồ cũng có thể khiến mẹ mệt lả, mẹ nói mẹ, còn có thể làm gì?” Thẩm Vũ Hiên trả lại lời vừa nãy mẹ anh ấy nói anh ấy cho bà, suýt chút bị mẹ Thẩm véo tai, vội vàng tránh đi: “Cũng là rau nhỉ!”

Mẹ Thẩm nhìn thấy cái túi rau khô Thẩm Vũ Hiên mở ra, hỏi Thẩm Y Y: “Sao lại mang nhiều rau khô như vậy về?”

Thẩm Y Y đi tới: “Mẹ chồng con phơi giúp, nhất định muốn con mang về nên con mang, nhưng túi này không phải rau khô, là thịt.” Rau khô đâu có nặng như thế.

Lời vừa dứt, “xẹt” một tiếng, Thẩm Vũ Hiên mở túi ra, lộ ra đùi dê, sườn dê, thịt gà thịt heo, thịt vịt, thịt bò, cá, còn có các loại thịt khô.

Mẹ Thẩm trợn mắt há hốc mồm.

Thẩm Vũ Hiên cũng vậy.

Tất cả mọi người ngoại trừ gia đình Thẩm Y Y đều trợn mắt há hốc mồm.

“Đây…” Mẹ Ngô mãi một lúc mới tìm được giọng nói của mình: “Sao có nhiều thịt như vậy?”

Ánh mắt nghi hoặc lướt lên người Thẩm Y Y và Lý Thâm.

Mẹ Thẩm biết Lý Thâm từng giao dịch ở chợ đen, vừa nghe mẹ Ngô hỏi, vội nói: “Trước đây Lý Thâm làm việc ở đội vận chuyển, chúng đi khắp nơi trong cả nước, dầu nước nhiều phúc lợi nhiều, cũng không kỳ lạ.”

Thẩm Y Y không sợ người khác biết họ lăn lộn trong chợ đen, bây giờ kinh tế đã nới lỏng hơn chút, qua một khoảng thời gian nữa, đầu đường hẻm nhỏ đều sẽ xuất hiện thương buôn nhỏ, “chợ đen” chẳng bao lâu nữa cũng sẽ minh bạch, biết cũng không có gì.

Nhưng cô vẫn nói: “Đúng ạ, đều là anh Thâm bình thường mang ở bên ngoài về, ăn không hết, con liền ướp đi, hoặc phơi thành thịt khô.”

Quảng cáo
Trước /463 Sau
Theo Dõi Bình Luận
[Dịch]Tử Thần! Đừng Chạy Em Là Của Bọn Anh

Copyright © 2022 - MTruyện.net