Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Sống Lại, Tôi Cùng Chồng Cũ Nuôi Dưỡng Các Con Thành Tài
  3. Chương 249
Trước /463 Sau

Sống Lại, Tôi Cùng Chồng Cũ Nuôi Dưỡng Các Con Thành Tài

Chương 249

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

“Bắc Đại à…” Mẹ Ngô cười gật đầu, vừa muốn nói gì đó, bỗng nhiên phản ứng lại, lập tức nhìn sang Thẩm Y Y và Đại Bảo, nét mặt khó tin, há hốc miệng…

“Bắc Đại?” Mẹ Thẩm cũng phản ứng lại, bỗng nhiên cao giọng.

“Đúng ạ đúng ạ.” Tiểu Bảo có thiên phú dị bẩm ở phương diện này, biết vừa nãy mẹ Ngô vẫn luôn nhắm vào mẹ cậu, cố ý nói: “Mẹ con là thủ khoa tỉnh, chỉ thiếu 5 điểm là đạt điểm tối đa! Chỉ là anh trai con không lợi hại bằng mẹ con, chỉ thi được 382 điểm, haiz.”

Cậu giống như ông cụ non thở dài: “Người trong thôn còn nói anh ấy là thiên tài, nhưng anh ấy lại thấp hơn mẹ con 13 điểm! Vẫn chưa lợi hại bằng mẹ con!”

Mọi người: “...” Im lặng.

Nhất thời không biết cậu đang tiếc nuối anh trai thiên tài của cậu thế mà thiếu 13 điểm thua người mẹ thủ khoa của cậu, hay là đang đắc ý người mẹ thủ khoa của cậu lại dùng chênh lệch 13 điểm vượt trên anh trai thiên tài của cậu.

Cha Thẩm đeo kính gọng vàng hơi nghiêng đầu, tay gắp rau dừng lại.

Mẹ Thẩm trừng to mắt nhìn Thẩm Y Y và cháu ngoại.

Vợ chồng Thẩm Vũ Hoành Ngô Tiểu Mạn tỏ vẻ khó tin.

Thẩm Vũ Hiên há miệng, một miếng thịt kho từ trên đũa của anh ấy rơi xuống.

Mẹ Ngô…Cả người hơi đần độn!

Mẹ Thẩm nhìn Thẩm Y Y, nuốt nước bọt: “Thật sao?”

“Thật.” Thẩm Y Y gật đầu.

“...” Cha mẹ Thẩm đều là học sinh xuất sắc, đặc biệt là cha Thẩm, trước đây ông cũng là sinh viên Bắc Đại, bởi vì ưu tú, cho nên còn được cử đi nước Tô du học.

Cho nên vào Bắc Đại kỳ thực đối với họ mà nói không phải chuyện hiếm lạ.

Nhưng trước đây kỳ vọng của họ với Thẩm Y Y quá thấp, chỉ cần có thể về thành phố, cho dù có thể thi đỗ đại học chuyên ngành, họ đều cảm thấy rất lợi hại rồi, dù sao con gái cũng xuống nông thôn nhiều năm như vậy rồi.

Đột nhiên thi đỗ Bắc Đại, còn là thủ khoa tỉnh, chỉ thiếu năm điểm là đạt điểm tối đa…Nếu không có bản lĩnh, thật sự không làm được!

Cha mẹ Thẩm đã như vậy, càng đừng nói là người khác.

Ngô Tiểu Mạn vô thức nhìn mẹ cô ấy, mẹ cô ấy chú ý tới ánh mắt của cô ấy, có hơi chột dạ, khiến Ngô Tiểu Mạn tức giận lại buồn cười.

“Đại Bảo…” Mẹ Thẩm chần chừ nhìn Đại Bảo, bà nhớ cháu ngoại chỉ mới mười tuổi, mười tuổi đã thi rồi…

“Đại Bảo khá thông minh, vốn dĩ muốn đưa nó vào lớp thiếu niên của Khoa Đại, âm lệch dương sai tham gia thi đại học, dứt khoát để nó đi với con.” Thẩm Y Y giải thích.

Khá thông minh…

Ánh mắt mọi người có hơi phức tạp, mười tuổi thi đỗ đại học, sợ là không chỉ khá thông minh nhỉ?

“Tốt tốt tốt.” Cha mẹ Thẩm vừa kích động vừa vui sướng.

Đáy mắt Thẩm Vũ Hoành xẹt qua tự hào, Thẩm Vũ Hiên cũng hưng phấn cực kỳ, vây quanh Thẩm Y Y và Đại Bảo kích động nói không ngừng.

Chỉ có mẹ Ngô mang nét mặt ngượng ngập.

Ngô Tiểu Mạn vui thay Thẩm Y Y, đồng thời lại cảm thấy ngượng, lúc chú ý tới mẹ cô ấy cũng ngượng, vừa tức giận vừa đau lòng.

Lại không nhẫn tâm để mẹ mình ngượng ngập như vậy, nhưng cũng không hi vọng nhà chồng vì vậy mà nảy sinh ác cảm với mẹ cô ấy, chủ động nói; “Mẹ, sao lại không nói gì? Có phải bị cô út con làm cho ngỡ ngàng rồi không? Ha ha ha, thực ra con cũng ngỡ ngàng! Y Y, em với Đại Bảo thật lợi hại.”

Nửa câu sau là nói với Thẩm Y Y, nhưng ở dưới gầm bàn, cô ấy vẫn luôn ra hiệu mẹ mình lên tiếng.

Có bậc thang, dĩ nhiên mẹ Ngô phải xuống, tuy có hơi cứng nhắc: “Phải, phải, rất lợi hại.”

“Cảm ơn ạ.” Thẩm Y Y nét mặt như thường, dáng vẻ hào phóng càng khiến mẹ Ngô trông nhỏ mọn.

Mẹ Ngô trầm mặc.

Tuy vừa nãy bà ta không xung đột trực diện với Thẩm Y Y nhưng bà ta có tâm tư gì rất rõ ràng.

Bình thường bà ta âm dương quái khí trước mặt người nhà họ Thẩm, người nhà họ Thẩm nể mặt Thẩm Vũ Hoành và Ngô Tiểu Mạn, không muốn so đo với bà ta.

Nhưng liên quan tới Thẩm Y Y thì khác.

Nói thế nào bọn họ trong tiểu thuyết cũng là cha mẹ anh em được thiết lập sủng ái Thẩm Y Y giống như bị giảm IQ, dĩ nhiên không thể nào trêu chọc cho qua giống như trước đây.

Giống như không nhìn thấy biểu cảm ngượng ngập của mẹ Ngô, quay đầu hưng phấn hỏi thăm Thẩm Y Y chuyện họ thi đại học.

Mẹ Thẩm càng nghe càng vui, vẫn luôn gắp thức ăn cho Thẩm Y Y và Đại Bảo.

Tiểu Bảo đang bưng bát nói: “Bà ngoại, con muốn ăn sườn trước mặt bà.”

Cậu ngồi bên cạnh mẹ Thẩm, có thể với tới, còn muốn gọi mẹ Thẩm, chắc chắn là thấy mẹ Thẩm vẫn luôn gắp thức ăn cho mẹ và anh trai cậu, ganh tỵ rồi.

Đương nhiên cũng không thể phủ nhận cậu cố ý làm như vậy trước mặt mẹ Ngô.

Mẹ Thẩm bật cười, mấy đứa cháu ngoại của bà thật sự đứa nào cũng có ưu điểm riêng.

“Nào nào nào, bà ngoại gắp cho con, một miếng đủ không?”

“Muốn hai miếng!” Tiểu Bảo cười hi hi nói.

Nhị Bảo không chịu thua: “Bà ngoại con cũng muốn!”

Tiểu Bối nhìn anh hai, lại nhìn anh út, lặng lẽ bưng bát của cô bé lên.

Thẩm Y Y: “...”

Nhìn sang Lý Thâm: “Anh muốn không?”

Lý Thâm giơ bát tới trước mặt Thẩm Y Y: “Anh muốn em gắp cho anh!”

“Ý ~~~” Thẩm Vũ Hiên ở bên cạnh ồ lên, mọi người cũng mang nét mặt người dì, ngược lại khiến Thẩm Y Y đỏ mặt.

Tiếng cười đùa vang vọng.

Đây là lần đầu tiên mẹ Ngô cảm nhận được loại lạnh nhạt, vừa ngượng ngập vừa ấm ức từ lúc tới nhà họ Thẩm.

Ngô Tiểu Mạn rất bất lực, nhìn sang Thẩm Vũ Hoành.

Dĩ nhiên Thẩm Vũ Hoành cũng đứng về phía Thẩm Y Y, nhìn thấy hành vi vừa nãy của mẹ Ngô, anh ấy cũng tức giận, nếu đổi lại là người khác đối đãi với Thẩm Y Y như vậy, anh ấy có thể kéo Thẩm Y Y đi rồi.

Nhưng người này là mẹ vợ anh ấy, anh ấy cực kỳ quan tâm tới Ngô Tiểu Mạn, dĩ nhiên không muốn khiến cô ấy khó xử.

Vừa vui mừng cho em gái, vừa gắp thức ăn cho mẹ Ngô, tán gẫu với bà ta, nhưng không ở giữa giảng hòa.

Mẹ Ngô càng ấm ức, đợi ăn cơm xong, quay về đông sương phòng, ngồi trong phòng không nói năng gì.

Ngô Tiểu Mạn bảo Thẩm Vũ Hoành đi trò chuyện với Thẩm Y Y bọn họ, sau đó về phòng.

Mẹ Ngô thấy cô ấy vào, còn xoay đầu đi.

Ngô Tiểu Mạn bất đắc dĩ, ngồi bên cạnh bà ta: “Còn ấm ức sao?”

“Bây giờ con đã gả đi rồi, không cần quan tâm mẹ con có ấm ức hay không, vẫn nên đi xem cô út của con có phải đã chịu ấm ức rồi không đi.” Mẹ Ngô cứng rắn nói.

“Mẹ, mẹ lại nói bừa, sao con lại mặc kệ mẹ được chứ?” Ngô Tiểu Mạn lựa lời nói: “Con không phải đã tới tìm mẹ rồi sao?”

“Con tới tìm mẹ, là tới tìm mẹ thuyết giáo.” Mẹ Ngô tức giận nói.

“Mẹ!” Ngô Tiểu Mạn rất bất lực, cũng rất khó xử, cho dù biết chuyện này là mẹ cô ấy ngoan cố vô lễ trước, nhưng ai cũng có thể chỉ trích mẹ cô ấy, chỉ có cô ấy không thể, bởi vì mẹ cô ấy đều là vì cô ấy — cho dù đã dùng sai cách.

Mẹ Ngô nghe ra sự khó xử của Ngô Tiểu Mạn, càng tức giận hơn: “Nhà họ Thẩm bọn họ quá ức h.i.ế.p người rồi, lúc đầu khi cưới con nói dễ nghe lắm, sẽ bảo vệ con yêu con cả đời, kết quả thì sao? Các con mới kết hôn bao lâu? Họ đã lạnh nhạt với con như vậy? Không được, bây giờ mẹ sẽ đi gọi điện thoại cho cha con, bảo ông ấy lập tức tới thủ đô! Tìm nhà họ Thẩm đòi công đạo!”

Nói xong, bà ta nhanh chóng đứng dậy, muốn đi đến bưu điện.

Ngô Tiểu Mạn kéo cũng không kéo được, dứt khoát xông lên trước mặt bà ta, lúc mẹ cô ấy muốn vòng qua cô ấy, cô ấy nói: “Được rồi, mẹ, mẹ không cần đi gọi điện thoại cho cha con nữa, nếu mẹ đã cảm thấy nhà họ Thẩm không nên đối xử với con như vậy, vậy con sẽ đi ly hôn với Thẩm Vũ Hoành, sau đó theo mẹ về Tân Cương!”

Quảng cáo
Trước /463 Sau
Theo Dõi Bình Luận
[Dịch]Trùng Sinh Mạt Thế Độc Sủng

Copyright © 2022 - MTruyện.net