Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Sống Lại, Tôi Cùng Chồng Cũ Nuôi Dưỡng Các Con Thành Tài
  3. Chương 251
Trước /463 Sau

Sống Lại, Tôi Cùng Chồng Cũ Nuôi Dưỡng Các Con Thành Tài

Chương 251

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Trời bên ngoài đã tối đen.

Thủ đô đã nói điện, nhà chính nhà họ Thẩm đèn đuốc sáng trưng, cha Thẩm lần đầu tiên gặp cháu ngoại, vô cùng yêu thích, vẫn luôn chơi với chúng, kiên nhẫn giải đáp mọi câu hỏi của chúng.

Ba đứa cháu trai tinh lực dồi dào, không hề biết mệt, chơi với ông ngoại và cậu của chúng rất hăng say.

Tiểu Bối giữa chừng ngủ thiếp đi, Lý Thâm bế cô bé về phòng.

Lúc này, Thẩm Y Y mới có thời gian hỏi chuyện về mẹ Ngô.

Mẹ Thẩm cũng nói ngay: “Con người bà ta không xấu, nhưng có hơi nhiều tâm nhãn, cảm thấy nhà chúng ta không thể cho Tiểu Mạn cuộc sống tốt đẹp, có hơi coi thường nhà chúng ta, thấy con quay về, có thể cũng là sợ con liên lụy gia đình anh cả con.”

???

“Coi thường nhà chúng ta?” Thẩm Y Y ngạc nhiên, kiếp trước anh trai cô với Ngô Tiểu Mạn kết hôn muộn, lúc về thành phố còn chưa có Thành Thành, mẹ Ngô cũng không đi theo.

Sau đó tình tiết bắt đầu, mẹ Thẩm cũng không có thời gian đi quan tâm chuyện nhỏ hằng ngày trong cuộc sống của anh trai chị dâu cô, dĩ nhiên không biết mẹ Ngô có theo tới hay không.

“Mẹ với cha con không có công việc, có thể bà ta cảm thấy anh trai con đang nuôi chúng ta, không hài lòng!”

“...” Thẩm Y Y hỏi: “Vậy sao bà ta cũng tới thủ đô?”

“Tiểu Mạn đỗ đại học, bà ta tới chăm sóc Thành Thành.” Mẹ Thẩm nói mãi nói mãi, khiến mình cũng tức giận.

Lúc Thẩm Vũ Hoành kết hôn, bà đã chạy tới, mẹ Ngô gây khó dễ bà đủ điều, bà nghĩ con trai khó khăn lắm mới gặp được một người mình thích, Ngô Tiểu Mạn cũng là một cô gái tốt, cũng nhịn.

Trước đây lương của Thẩm Vũ Hoành đều gửi về, sau khi kết hôn, bà dứt khoát bảo hai vợ chồng tự giữ.

Sau đó Ngô Tiểu Mạn mang thai, cuối kỳ thai bà chạy tới Tân Cương, muốn chăm sóc Ngô Tiểu Mạn, mẹ Ngô nói không cần bà chăm sóc, bà liền quay về thủ đô.

Bây giờ Ngô Tiểu Mạn đỗ đại học, mẹ Ngô cũng theo tới thủ đô, lấy lý do là Thành Thành quá nhỏ, mà sau khi ăn tết xong, Thẩm Vũ Hoành phải về bộ đội, bà ta muốn tới chăm sóc Ngô Tiểu Mạn và Thành Thành.

Cho dù hành động này của mẹ Ngô có ý sợ bà bạc đãi Ngô Tiểu Mạn, không chăm sóc tốt Thành Thành, nhưng bà vẫn khách sáo đối đãi với mẹ Ngô.

Tuy bà ác cảm nhưng có thể hiểu được, dù sao thì bà cũng có con gái.

Lúc Thẩm Y Y ở nông thôn, bà cũng vô cùng lo lắng, cho dù biết mẹ Lý đối xử tốt với cô, Lý Thâm cũng tuyệt đối sẽ không để cô ấm ức, nhưng đối với mẹ Thẩm mà nói, ai chăm sóc con gái cũng không tốt bằng mình đích thân chăm sóc con gái.

Chỉ là không ngờ sự nhún nhường của mình lại khiến mẹ Ngô lấn lướt, ngày càng quá đáng, hôm nay thế mà lại gây khó dễ với Thẩm Y Y!

Mọi việc mẹ Ngô làm đều có thể lấy lý do vì tốt cho Ngô Tiểu Mạn, nhưng sao không thể đổi góc độ suy nghĩ, con gái của bà ta là con gái, con gái của người khác thì không phải con gái sao?

Mẹ Thẩm càng nghĩ càng tức giận, nói: “Y Y, con mặc kệ bà ta, nếu bà ta còn nói bóng gió với con giống như hôm nay, mẹ sẽ chửi lại bà ta, mặc kệ anh trai con, người nó một mực cưới, bảo nó tự giải quyết.

Nếu nó dám bảo con nhịn, con cứ nói với mẹ, mẹ trực tiếp bảo chúng dọn ra ngoài! Ức h.i.ế.p người cũng không phải ức h.i.ế.p như vậy!”

“...” Thẩm Y Y nhíu mày, lúc đầu nếu cô biết mẹ Ngô khó giải quyết như vậy, sẽ không trợ công anh trai và Ngô Tiểu Mạn rồi.

Dù sao thì trừ bỏ tình cảm vợ chồng, nếu cha mẹ hai bên đều không đồng ý, cuộc sống cũng là một mớ hỗn độn.

Khi thật sự mâu thuẫn, hai vợ chồng cũng sẽ không sống vui vẻ.

Đương nhiên cho dù không có cô, họ sớm muộn cũng sẽ kết hôn, trừ phi cô cầm gậy đánh uyên ương!

Thẩm Y Y nói: “Mẹ yên tâm đi, con không phải người sẽ chịu thiệt, cũng chỉ là hôm nay bà ta gián tiếp âm dương quái khí, nếu bà ta quá đáng chút nữa, đừng nói con, anh Thâm cũng sẽ không tha cho bà ta.”

Mẹ Thẩm bị cô chọc cười: “Các con còn có thể đánh bà ta à?”

“Chỉ cần bà ta dám động tới con, vậy cũng không phải không thể.” Thẩm Y Y nói: “Mẹ đừng có không tin, ở trong thôn bọn con, dám chọc con, Lang Nha là người đầu tiên không đồng ý!”

Thẩm Y Y kêu một tiếng, Lang Nha ở ngoài cửa liền ló đầu vào, phát hiện quả thật là chủ nhân gọi nó, lập tức chạy vào.

Thẩm Y Y xoa đầu nó.

“Bà ta dám động con.” Mẹ Thẩm nhìn Lang nha trở nên ôn thuận trong tay con gái, cũng cười lạnh một tiếng: “Đừng nói Lang Nha, mẹ với cha con cũng sẽ không tha cho bà ta!”

“Lúc nói tới bà ta dám động con, mẹ lại quật cường.” Thẩm Y Y nói: “Lúc bà ta ức h.i.ế.p mẹ, sao lại rụt rè như vậy chứ?”

Mẹ Thẩm liếc cô!

Thẩm Y Y bất đắc dĩ, ôm cánh tay mẹ cô: “Con biết mẹ là vì nghĩ cho anh trai, có một số chuyện chúng ta có thể nể mặt anh trai không so đo, nhưng bà ta đã giẫm lên đầu mẹ rồi, thế này đâu thể nhịn? Mẹ sinh và nuôi nấng anh trai cũng không phải để chịu ấm ức.

Có một số người chính là được đằng chân lên đằng đầu, mẹ nhún nhường, ngược lại càng khiến bà ta đắc ý. Thực sự không được, mẹ trực tiếp nói với anh trai chị dâu, bảo họ nghĩ cách giải quyết.”

“Được.” Mẹ Thẩm cũng là người có tính cách hùng hùng hổ hổ, vốn dĩ là người không chịu nổi ấm ức, bây giờ đối phương đã giẫm lên đầu bà ức h.i.ế.p con gái bà, đương nhiên không thể nhịn tiếp được.

Còn nhịn nữa, há không phải đều sẽ yêu cầu bà đuổi gia đình con gái đi sao?

Lúc này Thẩm Y Y mới an tâm, anh trai cô và Ngô Tiểu Mạn đã kết hôn rồi, cô sẽ không, cũng không muốn nhúng tay vào chuyện của vợ chồng họ, nhưng bảo mẹ cô chịu ấm ức, vậy thì không được!

Sáng hôm sau.

Thẩm Y Y dậy hơi sớm, Lý Thâm còn chưa dậy, hai hôm nay anh đều không ngủ nghỉ gì mấy, Thẩm Y Y cũng không định đánh thức anh, rón rén đi ra.

Cha mẹ cô đã dậy, mẹ cô đang chuẩn bị bữa sáng, cha cô đang giúp nhóm lửa, nhìn thấy cô dậy, nói: “Trời lạnh như vậy, sao không ngủ nhiều một chút?”

Thẩm Y Y ngồi xổm bên lò sưởi ấm: “Không ngủ được.” Chủ yếu là quá lâu không về, muốn ở bên cha mẹ nhiều hơn.

Cha Thẩm nghe vậy, cười nói: “Có muốn theo cha đi mua nước đậu không?”

Thẩm Y Y nghe vậy liền cười rộ lên, lúc nhỏ khi mẹ cô bận công việc, không kịp làm bữa sáng, cha cô thích dẫn cô ra ngoài ăn, để một mình anh trai cô ở nhà ăn!

“Đi!” Thẩm Y Y cun cút đi theo.

“Chỉ mua nước đậu, cái khác đừng mua, tôi đã chuẩn bị nấu bữa sáng rồi.” Mẹ Thẩm gọi họ.

“Biết rồi!” Cha Thẩm nói, hai cha con đi ra ngoài.

Thời tiết rất lạnh, tối qua tuyết rơi, trên con đường lớn màu xám xanh bao phủ màu trắng, người đi vội vã.

Đợi họ quay về, phát hiện mẹ Ngô cũng dậy rồi, đang giúp mẹ cô gói bánh bao!

Nhìn thấy Thẩm Y Y bọn họ đi vào, còn cười một cái: “Về rồi? Có phải bên ngoài rất lạnh không? Mau ngồi xuống sưởi ấm cơ thể.”

???

Thẩm Y Y nhìn mẹ cô một cái, phát hiện mẹ cô cũng bày ra biểu cảm gặp quỷ rồi.

Trước đây mẹ Ngô chưa từng chủ động giúp bà nấu cơm! Càng đừng nói là dùng ngữ khí ôn hòa như vậy!

Thẩm Y Y bất động thanh sắc, thấy Lý Thâm cũng ở đây, cười hi hi đi tới, đưa nước đậu cho anh: “Anh Thâm, uống một ngụm!”

Mẹ Thẩm vừa nhìn liền biết cô đang giở trò, buồn cười nhìn cô một cái.

Lý Thâm theo tay cô uống một ngụm, lập tức nhíu mày: “Hỏng rồi?”

“Ha ha ha.” Thẩm Y Y bật cười, bị mẹ cô vỗ một cái: “Lý Thâm biết nước đậu chính là vị này, vừa nãy còn nói với mẹ!”

Quảng cáo
Trước /463 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Vấn Đạo Hồng Trần (Tiên Tử Thỉnh Tự Trọng

Copyright © 2022 - MTruyện.net