Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Sống Lại, Tôi Cùng Chồng Cũ Nuôi Dưỡng Các Con Thành Tài
  3. Chương 270
Trước /463 Sau

Sống Lại, Tôi Cùng Chồng Cũ Nuôi Dưỡng Các Con Thành Tài

Chương 270

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Lưu Kiến Cương không dám xác định, nhìn Lý Thâm giây lát.

Trên mặt Lý Thâm không có biểu cảm gì, nhưng chắc chắn là đã cho Lưu Kiến Cương một đáp án khẳng định.

"Anh Thâm, chị dâu, hai người thế này là làm..." Chủ nghĩa tư bản à!

Lưu Kiến Cương nhìn bốn phía, sợ khi nói ra mấy chữ kia sẽ gây phiền toái cho Lý Thâm, Thẩm Y Y.

"Cho nên chúng tôi mới nói là hỗ trợ!" Lý Thâm nói.

Lưu Kiến Cương: "..." Hai người nói là hỗ trợ, nhưng lúc người khác bắt anh chị sẽ không nói là hỗ trợ.

"Cậu không cần lo lắng cho bọn tôi, chúng ta làm cái gì trong lòng đều tự nắm chắc.” Lý Thâm nói: “Cậu chỉ cần quyết định cậu hoặc là anh em của cậu có muốn làm hay không là được!"

Làm chứ!

Công việc có thể lĩnh thù lao ai không muốn? Huống chi là những người đã cùng đường mạt lộ, sắp c.h.ế.t đói đến nơi như bọn họ! Bọn họ cũng không sợ có bị liên lụy hay không, dù sao đã đi vào đó một lần rồi.

Lưu Kiến Cương vội hỏi: "Cụ thể là hỗ trợ cái gì?"

"Thu gom phế liệu về.” Lý Thâm lời ít ý nhiều: “Chúng tôi sẽ cung cấp công cụ, các cậu chỉ cần đi khắp hang cùng ngõ hẻm thu gom phế liệu về, dựa theo thuộc loại phế liệu mà phân loại là được, về phần thu gom phế liệu gì, phân loại thế nào chúng tôi đều sẽ dạy!"

Thẩm Y Y nói tiếp: "Khi mới bắt đầu thù lao một tháng sẽ kết toán trong ngày, một ngày một đồng năm hào, một tháng sau nếu như đôi bên chúng ta đều cảm thấy đôi bên đều phù hợp công việc này, cũng có thể ở lại làm công nhân dài hạn, một tháng là sáu mươi đồng, trong thời gian làm nếu trong các cậu có một người cảm thấy làm không vui, không hứng khởi, có thể không làm. Đương nhiên, chúng tôi cảm thấy người nào làm không tốt, cũng có quyền sa thải người đó."

Lưu Kiến Cương gật đầu, thế này rất hợp lý!

Hơn nữa, một ngày một đồng năm hào, một tháng chính là bốn mươi lăm đồng, nếu như làm công nhân dài hạn, có thể tăng tới sáu mươi đồng một tháng!

Mức lương này cao hơn tiền lương ở nhà máy. Trọng yếu nhất chính là, giai đoạn trước tiền lương còn có thể kết toán trong ngày, thích hợp nhất với những người không có đồng nào ngay cả cơm cũng không ăn nổi như bọn họ! Đồ đần mới không làm!

Lưu Kiến Cương kích động cực kỳ, vội nói: "Chúng em làm!"

"Không cần hỏi ý của những anh em khác của cậu sao?" Lý Thâm hỏi.

"Tôi lập tức đi hỏi.” Lưu Kiến Cương nói, lại cường điệu lặp đi lặp lại với Thẩm Y Y và Lý Thâm: “Nhưng em chắc chắn sẽ làm, có lẽ bọn họ cũng sẽ làm!"

Được!

Thẩm Y Y và Lý Thâm đều tương đối tín nhiệm Lưu Kiến Cương, Lưu Kiến Cương có thể tìm được người hay không, bọn họ cũng không bắt buộc. Có thể tìm được là tốt nhất, tìm không được cũng chẳng sao, bọn họ cùng lắm là chịu vất vả chút lại đi tìm người khác là được.

Chỉ cần là vấn đề tiền có thể giải quyết thì đều không phải là vấn đề!

Hiển nhiên Lưu Kiến Cương cũng nghĩ thế, bất chợt cảm động.

Nhất định là anh Thâm và chị dâu cảm thấy anh ấy không có công việc, cho nên mới cố ý đi tìm đưa cơ hội cho anh ấy!

Âm thầm thề rằng mình nhất định phải làm thật tốt, báo đáp Lý Thâm và Thẩm Y Y.

Lý Thâm và Thẩm Y Y không biết hành vi dựa theo nhu cầu của bọn họ sẽ bị Lưu Kiến Cương hiểu sai, cảm động. Sau khi bàn giao xong, đã chuẩn bị đi trở về rồi.

Trước khi đi, Thẩm Y Y cho Lưu Kiến Cương địa chỉ của tứ hợp viện: “Cậu cứ tới đây là được rồi..."

Nói xong, Thẩm Y Y lại nghĩ tới cái gì đó, nhìn về phía vừa những đồ đạc mới bị chủ thuê nhà phách lối kia ném ra, nói: "Cậu còn muốn ở tại nơi này không?"

"Em không có chỗ đi.” Lưu Kiến Cương gãi đầu một cái, cười khổ: “Vừa rồi không phải chủ thuê nhà đã nói em có thể ở lại sao? Dù sao en cũng giao tiền thuê phòng rồi, tạm qua tháng này rồi nói sau." Chủ yếu là anh ấy hết tiền rồi, không có cách nào đi tìm phòng ở mới.

"Sau khi anh chị đi, nói không chừng chủ thuê nhà kia sẽ còn trở về tìm cậu gây phiền toái.” Thẩm Y Y nói: “Nếu cậu thực sự không có chỗ để đi, có thể đến khu nhà nhỏ đó, ở đó có hai căn phòng nhỏ, có thể cung cấp cho các cậu chỗ dừng chân, có điều bây giờ vẫn chưa quét dọn. Nếu cậu ở lại, cần phải quét dọn trước."

Lưu Kiến Cương nghe vậy rất mừng, khu nhà nhỏ chưa quét dọn vẫn tốt hơn nhà trọ tối tăm không thấy ánh mặt trời mà hiện tại anh ấy đang ở rất nhiều, vội nói: "Không sao, bây giờ còn sớm, em chuyển đồ qua đó trước, sau đó đi tìm người, trở về sẽ từ từ thu dọn, chỉ cần có thể đối phó đêm nay là được."

Được.

Thẩm Y Y và Lý Thâm thuận theo ý anh ấy.

Trên đường trở về, hai vợ chồng đi mua hai chiếc xe đạp kéo hàng, cũng lấy túi xách da rắn, dây thừng, đao cụ, bao tay, tất chân, các loại công cụ từ trong không gian, ngày mai sẽ mang tới bên sân nhỏ là được rồi.

Có điều khi trời tối, Lý Thâm và Thẩm Y Y xảy ra một chút tranh chấp nhỏ.

Bọn họ hiện tại làm việc thu gom phế liệu, quy mô rất nhỏ, chỉ cần hai người, cộng thêm công cụ là có thể bắt đầu làm, cũng không cần làm quá nhiều quy trình rườm rà. Chờ sau này quy mô được mở rộng ra, sẽ từ từ tăng thêm nhân lực hoặc là tăng thêm công cụ là được. Cho nên kế hoạch của ngày mai, chủ yếu là xem Lưu Kiến Cương mang theo bao nhiêu người đến, sau đó dựa theo đầu người phân chia công việc, dạy bọn họ thu gom phế liệu như thế nào, thu về vật phế liệu nào và phân loại phế liệu như thế nào.

Đây đều là những việc tương đối bẩn, mệt, Lý Thâm không chịu để Thẩm Y Y đi làm, nói: “Vợ, ngày mai em cứ ở nhà, để bọn anh đi là được.”

"Em có thể làm với anh.” Thẩm Y Y nói, biết anh không nỡ để cô đi chịu khổ, có ý muốn thuyết phục anh: "Em không hề làm gì, chỉ theo anh, lúc cần thiết còn có thể dạy các cậu ấy, ngoài ra còn có thể giúp anh giảm bớt gánh nặng đúng không?"

"Không đúng.” Lý Thâm từ chối: “Không cần, coi như em không làm cái gì, nhưng ở bên ngoài bôn ba cũng rất mệt mỏi…Vợ, em nghe lời, ngoan ngoãn ở nhà, nhé?"

"Bản thân em không ngại mệt mỏi.” Thẩm Y Y không bị anh dỗ dành: "Là anh thì em cũng đau lòng.”

"Vợ anh, anh đương nhiên đau lòng hơn.” Lý Thâm lẽ thẳng khí hùng.

"Vậy anh muốn làm trái ý muốn của vợ anh sao?" Thẩm Y Y đụng cằm của anh, nháy nháy đôi mắt, có ý đồ bán nhan sắc.

Quả nhiên Lý Thâm lại gần rồi, nhưng không có hôn cô, chỉ dừng ở bên gương mặt của cô, nói: “Vợ, nếu em ra ngoài bôn ba, da của em sẽ thô ráp... Hay là em muốn xấu?”

Thẩm Y Y: "..." Thâm sâu nhìn về phía anh, dám nói lời này, là chán sống?

"Đương nhiên, vợ anh bất kể như thế nào cũng đẹp nhất.” Lý Thâm tức khắc đổi giọng.

Chờ Thẩm Y Y cao ngạo hất cái cằm xong, anh mới nói: "Anh nói thật đấy vợ, anh không muốn em đi!"

Anh phân tích với Thẩm Y Y: “Mỗi lần đi rất bôn ba, thứ hai dung mạo em cũng không phải là dáng vẻ của người thu gom phế liệu, mặc dù không cần em tự mình ra tay, nhưng em đi không chừng người ta tưởng đâu thứ muốn vứt muốn bán là bảo vật gì, đáng giá để em tự mình đi thu gom, cuối cùng trở thành không vứt không bán rồi..."

Thẩm Y Y: "..." Cô coi như là anh khen cô rồi.

Nhưng cô vẫn không nhịn được mở miệng: “Anh cũng không phải, dung mạo anh dữ vậy, sẽ làm người ta sợ đấy?"

"Sẽ không, anh không tự thu gom.” Lý Thâm nói: “Hơn nữa anh đội mũ, không đối mặt với bọn họ, bọn họ cũng sẽ không phát hiện."

Thẩm Y Y: "..." Được rồi, kiên trì như vậy thì để một mình anh đi thôi, dù sao lúc đầu cô cũng không muốn đi, dù sao việc này đúng là vừa khổ vừa mệt, mà sở dĩ cô muốn đi chỉ là muốn gánh vác một phần phụ Lý Thâm mà thôi.

"Được rồi, vậy em không đi.” Thẩm Y Y nói, người đàn ông này hiển nhiên là cam nguyện một mình vất vả chứ không đồng ý để cô chịu khổ, cô có kiên trì hơn nữa cũng vô dụng.

Quảng cáo
Trước /463 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Xà Công Tử: Tiểu Tướng Công? Cút Đi!!!

Copyright © 2022 - MTruyện.net