Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Sống Lại, Tôi Cùng Chồng Cũ Nuôi Dưỡng Các Con Thành Tài
  3. Chương 36
Trước /463 Sau

Sống Lại, Tôi Cùng Chồng Cũ Nuôi Dưỡng Các Con Thành Tài

Chương 36

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Thẩm Y Y lại giở mánh cũ “dạy” Đại Bảo và Vượng Tài, Tiểu Bảo còn nhỏ, không dạy.

Tóm lại, sau một màn lừa bịp của cô, khiến đám người Thiết Trụ cảm thấy cá trong sông rất nhiều, rất dễ bắt.

Thế là cũng lần lượt xắn ống quần lên, học theo dáng vẻ của Thẩm Y Y, bắt cá.

Sau khi nhóm của Thẩm Y Y bắt được hơn mười con cá, không bắt nữa.

Hơn mười con cũng rất nhiều rồi, cầm tay không chắc chắn cầm không hết.

Nhị Bảo xung phong quay về lấy thùng, họ thì ngồi bên bờ canh cá đợi cậu, nhìn đám người Lý Thiết Trụ bắt cá.

Đám Lý Thiết Trụ mô phỏng phương pháp của Thẩm Y Y, trừng to mắt nhìn sát mặt nước, nhìn cả buổi cũng không nhìn ra cái gì, dứt khoát trực tiếp vươn tay bắt, kết quả không bắt được cọng lông nào.

Đang lúc định từ bỏ, trên mặt nước vẫn đục bỗng nhiên xuất hiện một con cá, mấy đứa cả kinh, Lý Thiết Trụ và Hà Vệ Đông phản ứng nhanh nhất, nhào tới.

Bắn bùn lên tung tóe.

“A!”

“Shh!”

Hai người đụng vào nhau, còn nhào hụt, chẳng những không bắt được cá còn cụng trúng đầu, Lý Thiết Trụ đau tới đỏ mắt, giọng nói có chút nghẹn ngào, chửi: “Hà Vệ Đông, cậu nhào tới làm gì? Đều tại cậu, cá bị cậu dọa chạy rồi!”

“Tôi cũng bắt cá!”

“Tôi đã nhìn thấy rồi, còn cần cậu bắt à!”

“Cmn sao tôi biết cậu nhìn thấy chứ?”

Hai người cãi nhau, cãi mãi cãi mãi, thế mà lại chảy nước mắt, hai đứa còn lại và Cẩu Đản ngơ ngác nhìn chúng.

Thẩm Y Y phá hoại: “...” Đều là bọn nhóc choai choai.

“Mẹ!” Nhị Bảo xách thùng, chạy tới giống như cơn gió, trên mặt tràn ngập nụ cười xán lạn: “Con lấy thùng tới rồi!”

Thẩm Y Y nhận lấy thùng trong tay cậu, nhặt một con cá bỏ vào trong thùng, nói: “Nhặt chúng vào trong thùng, mang về tối nay chúng ta ăn cá.”

“Vâng.” Đại Bảo Nhị Bảo Tiểu Bảo, còn có Vượng Tài vui sướng đáp, hoàn toàn không nhìn ra nét mặt phẫn nộ mới bị giành cá vừa nãy.

Hì hục nhặt cá trên đất bỏ vào trong thùng.

Bên kia, Lý Thiết Trụ và Hà Vệ Đông đã ngừng cãi, lặng lẽ lau nước mắt, chúng không bắt được cá, chỉ có thể bực dọc nhìn nhóm người Thẩm Y Y thu hoạch bội thu.

Thẩm Y Y nhìn Hà Vệ Đông đỏ mắt nhưng quật cường không để nước mắt chảy xuống, vẫy tay.

Hà Vệ Đông lập tức đi về phía cô, nhưng bởi vì xung đột vừa nãy, cậu ta còn có chút ngại: “Thím hai Lý, thím tìm con?”

“Muốn ăn cá không?” Thẩm Y Y hỏi.

Hà Vệ Đông nuốt nước miếng, ánh mắt lén lút liếc nhìn cá trong thùng, cá loại nào cũng có, cá chép, cá cỏ, cá đen…vừa to vừa béo, cậu ta còn chưa từng bắt được con cá nào to như vậy.

“Con trả lời câu hỏi của thím, thím cho con một con.” Thẩm Y Y dụ dỗ: “Vừa nãy có phải các con cướp cá của Vượng Tài không? Còn ức h.i.ế.p mấy người Đại Bảo?”

“Khụ khụ.” Lý Thiết Trụ nghe xong liền sợ, không lo khóc nữa, sợ Hà Vệ Đông phản bội nó, vội vàng ho hai tiếng.

Nó không lên tiếng còn đỡ, vừa lên tiếng ngược lại khơi dậy tâm lý phản nghịch của Hà Vệ Đông, nói thẳng: “Phải!”

“Biết sai không?”

Lý Thiết Trụ càng sợ, không nhịn được đi lên: “Hà Vệ Đông!”

“Biết!” Hà Vệ Đông khiêu khích nhìn nó.

“Vậy thì xin lỗi chúng đi, nếu chúng tha thứ cho con, thím cho con một con cá.”

Hà Vệ Đông: “...”

Cậu ta l.i.ế.m môi, rốt cuộc vẫn chỉ là đứa trẻ tám chín tuổi, ở niên đại gạo phải trộn khoai lang ăn nhưng ăn cũng không no, cá thực sự là một dụ hoặc rất lớn.

Cậu ta nhìn ba đứa nhỏ và Vượng Tài, giọng nói mang theo chút buồn bực: “Xin lỗi.”

Không ngờ cậu ta thật sự nói xin lỗi, Đại Bảo Nhị Bảo ngửa đầu nhìn mẹ.

Thẩm Y Y cười: “Các con muốn tha thứ cho cậu ấy không?”

Nhị Bảo nhìn anh trai mình, Đại Bảo trầm tư một lúc, gật đầu, nhưng có điều kiện: “Sau này anh không được ức h.i.ế.p Vượng Tài nữa.”

Mà Vượng Tài cũng nhìn mẹ cậu.

Lâm Đại Nữu nghe thấy Hà Vệ Đông nói câu xin lỗi đó, nước mắt lập tức trào ra, cô ấy biết trước nay đều là mấy đứa này ức h.i.ế.p con trai của mình, nhưng trước kia luôn bảo con trai chịu đựng, chưa từng nghĩ có một ngày có thể khiến chúng xin lỗi.

Lúc này thấy con trai nhìn sang, vội lau nước mắt: “Vượng Tài, con muốn tha thứ thì tha thứ, không muốn thì thôi, không cần hỏi mẹ.”

Vượng Tài như hiểu như không, nhìn Hà Vệ Đông nói: “Em, em tha thứ cho anh.”

Thẩm Y Y lấy ra một con cá chép từ trong thùng: “Đây, đây là cá của con, xem xem các em trai rộng lượng cỡ nào, sau này không được ức h.i.ế.p chúng nữa.”

Vừa nãy khi xin lỗi, Hà Vệ Đông còn có chút không phục, lần này ngược lại hơi hổ thẹn, ậm ừ nói: “Hay là, con không lấy cá nữa.”

“Lấy đi, chỉ cần sau này đừng ức h.i.ế.p các em nữa là được.” Thẩm Y Y nói, lại nhìn Lưu Quán Quân và Hà Phú Quý - hai trong năm đứa, mỉm cười: “Các con thì sao?”

Hà Phú Quý với Hà Vệ Đông là anh em họ, dĩ nhiên theo anh trai mình, Lưu Quán Quân muốn ăn cá, thế là cũng xin lỗi ba đứa nhỏ và Vượng Tài.

Thẩm Y Y lại lần lượt chia cho chúng một con cá, Cẩu Đản thấy vậy, mong chờ đi lên hai bước, nghĩ chắc người tiếp theo bác hai sẽ hỏi cậu ta nhỉ?

Thẩm Y Y không hỏi Cẩu Đản mà nhìn Thiết Trụ.

Lý Thiết Trụ hất cằm, cậu ta cũng muốn cá, nhưng cậu ta không muốn xin lỗi, cậu ta biết nhất định Cẩu Đản sẽ nhận sai, sau khi nhận sai Cẩu Đản sẽ có được một con cá, cầm về nhà cậu ta cũng có thể ăn vậy.

Lúc ở nhà, Lý Thiết Trụ vì một miếng thịt, suýt chút quậy banh nhà.

Bây giờ con cá lớn như thế ở trước mặt cậu ta, cậu ta cũng không chịu nhận sai, Thẩm Y Y không tin cậu ta có cốt khí như thế, thế là cô nhìn sang Cẩu Đản đang mong mỏi nhìn mình.

Cẩu Đản vội nói: “Bác hai, con biết sai rồi! Anh Đại Bảo, anh Nhị Bảo, anh Vượng Tài, còn có Tiểu Bảo, xin lỗi, mọi người tha thứ cho em được không?”

Thẩm Y Y liếc nhìn Lý Thiết Trụ, quả nhiên nhìn thấy nó đang liếc nhìn sang bên này, cô mỉm cười, móc ra một viên kẹo Thỏ Trắng từ trong túi nhét vào trong tay Cẩu Đản nói: “Biết sai có thể sửa chính là đứa trẻ ngoan, cầm ăn đi.”

Cẩu Đản cầm kẹo, mắt lại dán chặt lên cá trong thùng, dường như hơi khó hiểu vì sao Hà Vệ Đông bọn họ nhận sai bác hai cho họ cá, mà cậu ta nhận sai, bác hai lại cho kẹo.

“Bởi vì anh trai con không nhận sai, bác hai không muốn cho nó ăn cá.”

Nói xong, trong thùng của Thẩm Y Y liền có thêm một con cá.

Hà Vệ Đông bỏ con cá cướp từ tay Vượng Tài vào, lấy lòng nói: “Thím hai Lý, đây là cá của Vượng Tài.”

Thẩm Y Y gật đầu, coi như trẻ nhỏ dễ dạy.

Lý Thiết Trụ trừng to mắt.

Thấy đám người Thẩm Y Y càng đi càng xa, tối nay cậu ta không có cá ăn, Lý Thiết Trụ lập tức hối hận, vội vàng đuổi theo: “Con biết sai rồi, Đại Bảo Nhị Bảo Tiểu Bảo, còn có Vượng Tài, xin lỗi, các em có thể tha thứ cho anh không?”

Lại nhìn Thẩm Y Y, mang theo nụ cười nịnh nọt: “Bác hai, bác có thể cho con một con cá không?’

“Đương nhiên.” Thẩm Y Y dừng lại, mỉm cười: “Không thể.”

Quảng cáo
Trước /463 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Thi Đạo Thiên Hạ

Copyright © 2022 - MTruyện.net