Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Sống Lại, Tôi Cùng Chồng Cũ Nuôi Dưỡng Các Con Thành Tài
  3. Chương 422
Trước /463 Sau

Sống Lại, Tôi Cùng Chồng Cũ Nuôi Dưỡng Các Con Thành Tài

Chương 422

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

“Giang Uyển Nhu?” Thẩm Y Y hơi ngương đầu: “Cô ta không giở trò gì chứ?”

“Không ạ.” Nhị Bảo nhìn Tiểu Bảo phía sau: “Ngược lại là Tiểu Bảo giở trò xấu rồi!”

“Tiểu Bảo giở trò xấu?” Thẩm Y Y kinh ngạc, từ gương chiếu hậu nhìn Tiểu Bảo.

“Mẹ, quả thực con đã giở trò xấu rồi, nhưng con không hề làm chuyện thương thiên hại lý gì.” Tiểu Bảo tranh biện, trừng anh hai cậu, đừng hòng phá hoại hình tượng của cậu trong lòng mẹ.

Thật sự giở trò xấu?

Nhị Bảo tò mò: “Em giở trò xấu thế nào? Nói ra anh vui chút nào?”

Tiểu Bảo: “Em đi nói cho dì ấy biết Lâm Gia Đống sống ở đâu!”

“Em nói cho dì ấy biết Lâm Gia Đống sống ở đâu làm gì?” Nhị Bảo không hiểu.

Tiểu Bảo dựa lưng vào ghế trở lại, tiện tay lấy một túi bim bim, nhét vào trong miệng, tiếng rột rột truyền ra: “Anh hai, khi nào anh mới có thể mọc não?”

???

Nhị Bảo phẫn nộ, vươn người tới giật lấy từng nắm bim bim, ngốn một miệng, sau đó cầm một miếng đưa tới trước mặt mẹ cậu, mách: “Mẹ, con trai út của mẹ mỉa mai con trai thứ hai của mẹ không có não, mẹ mau giáo huấn nó!”

Thẩm Y Y: “...”

Ăn bim bim, dĩ nhiên không giáo huấn Tiểu Bảo: “Đừng quậy, mẹ đang lái xe này.”

Nhị Bảo không từ bỏ, vừa muốn tiếp tục hỏi Tiểu Bảo giở trò xấu như thế nào, Đại Bảo ở ghế sau ngồi thẳng dậy, hốt về một nắm bim bim: “Có phải em chỉ có một sợi gân không? Lâm Gia Đống một mình về thủ đô không dẫn Giang Uyển Nhu theo, nhìn một cái là biết bỏ vợ bỏ con quay về, nói cho Giang Uyển Nhu biết, là để dì ta tới quậy.”

“Wow oh?” Nhị Bảo kinh ngạc: “Còn có thể như vậy?”

“Vậy không thì sao?” Tiểu Bảo hừ hừ: “Đã sớm không ưa họ rồi.”

Bây giờ nhà họ Lâm đã không dám chủ động tới tìm họ gây phiền phức nữa, nhưng ở trên một con phố khó tránh khỏi sẽ gặp được, mỗi lần gặp phải họ hoặc là âm dương quái khí vài câu hoặc là âm trầm nhìn người ta, thực sự sợ muốn chết.

Đoán Giang Uyển Nhu nhiều lần chú ý họ, đại khái cũng là muốn dò la tung tích của Lâm Gia Đống, cậu dứt khoát đi nói với Giang Uyển Linh.

Nhị Bảo chậc một tiếng, không quan tâm chuyện của nhà họ Lâm nữa, ngược lại bất mãn nói với Tiểu Bảo: “Em cũng nhiều tâm cơ thật, có mệt không?”

“Không hề mệt chút nào.” Tiểu Bảo kiêu ngạo: “Kiểu một sợi gân giống anh em còn sợ hôm nào bị người ta bẫy cũng không biết!”

Nhị Bảo nghe vậy lại muốn nổi giận, Tiểu Bảo kịp thời dựa gần anh cả, cáo trạng: “Anh, anh hai muốn bắt nạt em!”

Đại Bảo lạnh lùng quét mắt sang Nhị Bảo, Nhị Bảo lập tức tiết khí, quay đầu nhìn mẹ cậu, mẹ cậu xưa giờ không quản chuyện anh em họ phân tranh, lái xe rất nghiêm túc.

Mẹ cậu là người phụ nữ đầu tiên biết lái xe mà cậu từng gặp, khỏi phải nói, trông vừa vững vừa tiêu sái, khiến Nhị Bảo ngứa ngáy: “Mẹ, con cũng muốn lái xe, mẹ cũng dạy con lái xe đi!”

“Không được.” Thẩm Y Y từ chối: “Trẻ con không được lái xe.”

“Trẻ con cái gì chứ?” Nhị Bảo không phục: “Bây giờ con đã lớn rồi, đã cao hơn cả mẹ, chân cũng dài hơn mẹ, sao không thể lái xe —”

Bốp!

Nhị Bảo bị anh trai đánh một cái từ phía sau, Đại Bảo: “Mẹ nói không thể lái tức là không thể lái!”

“Không sai.” Thẩm Y Y hài lòng phụ họa, vẫn là Đại Bảo nhà cô khá hiểu chuyện.

Nhị Bảo dám giận không dám nói.

“Cho nên, mẹ.” Đại Bảo xoa tay: “Cho nên khi nào chúng con có thể lái xe?”

“...”

Thẩm Y Y thật sự tức giận lại buồn cười: “Mười tám tuổi!”

Rất nhanh đã về đến bên cha Lý mẹ Lý, vừa đỗ xe xong, Lý Thâm liền kéo Tiểu Bối ra ngoài.

"Anh hai, anh nhỏ!" Tiểu Bối thoát khỏi tay của bố, chạy về phía chiếc xe, ai biết Đại Bảo lại ngỗ chỗ gần cửa, Đại Bảo xuống xe, để tay dưới xách của Tiểu Bối rồi bế cô bé lên, "Không nhớ anh cả?"

Tiểu Bối vòng tay qua cổ anh cả, ngượng ngùng nói: "Tiểu Bối không biết anh cả cũng đã trở về!"

"Anh cả, anh đừng cứ bá chiếm em gái nữa, mau để em gái xuống, bọn em cũng lâu rồi chưa được gặp em ấy," Nhị Bảo xuống xe không vui nói, vươn tay muốn đoạt lấy Tiểu Bối.

Đại Bảo không cho, xoay người lại, Tiểu Bối vui vẻ vòng một tay qua ôm lấy cổ anh cả, tay kia đưa tay về phía anh hai, Nhị Bảo không kéo tay cô bé, "Đứa nhỏ không có lương tâm!"

Tiểu Bảo tự giác hơn hơn nhiều, cậu bé không cao bằng hai anh trai, chắc chắn không thể cướp em gái từ tay hai anh được, vì vậy cậu bé chạy đến chỗ bố: "Bố, con về rồi!"

"Đừng có mà sến súa như vậy," Lý Thâm chán ghét đẩy cậu bé ra, đi về phía vợ mình.

Tiểu Bảo: "..." bị ghét bỏ, hừ!

Khoái Khoái Lạc Lạc nghe thấy giọng nói liền chạy ra ngoài, Tiểu Bảo trông thấy liền chạy đến ôm hai đứa em họ của mình.

"Y Y, trở về rồi?" Giọng nói của mẹ Lý từ bên trong truyền ra: "Cơm chuẩn bị xong hết rồi, vào ăn đi!"

"Đến đây," Cả nhà đi vào, không cần cầm hành lý, tý nữa có thể trực tiếp mang về nhà.

"Ông nội! Bà nội! Bọn con về rồi!" Nhị Bảo và Tiểu Bảo vừa bước vào nhà liền không chờ được muốn gọi ông bà nội mình.

"Cháu trai, vừa mới trở về hả?" Mẹ Lý vừa nấu ăn xong, lau tay đi ra: "Có phải đen hơn rồi đúng không? Còn gầy đi? Lúc ở quê không được ăn ngon đúng không?"

"Đúng ạ," Tiểu Bảo người dẻo miệng nhất nói, "Bởi vì đồ ăn ở dưới quê không ngon bằng đồ bà nội nấu!"

Mẹ Lý được cậu bé nịnh cười tươi như hoa.

Trần Cường đã dọn đi rồi, Chu Phong Thu và Lý Đại Nha vẫn chưa trở về, có có nhà bọn họ và Khoái Khoái Lạc Lạc cùng nhau ăn cơm.

Nhị Bảo và Tiểu Bảo kể cho cha Lý và mẹ Lý những chuyện đã xảy ra ở dưới quê, lần này bọn họ còn nhắc tới Đại Hoa.

"Cái gì?" Mọi người vừa nghe xong, ai cũng vừa ngạc nhiên và vui mừng, "Đại Hoa có người yêu rồi?"

"Vâng," Nhị Bảo nói, "Chị ấy còn nói đợi đến ngày Quốc Khánh sẽ dẫn về cho ông bà và mọi người xem nữa."

"Ai dô, thế thì tốt quá rồi", Mẹ Lý vỗ vỗ tay, vừa ăn vừa hỏi "Con bé tự mình quen biết hay là có bà mối giới thiệu? Là ai vậy? Đối xử với chị cả của bạn cháu thế nào? Bọn cháu đã gặp mặt chưa?"

"Cháu không biết nha," Tiểu Bảo trả lời, "Chị cả nói muốn dẫn bạn trai đến gặp mọi người, còn những chuyện khác bọn cháu không hỏi."

Nhị Bảo, Tiểu Bảo và Đại Hoa là anh em họ, nếu bình thường cần giúp đỡ thì có nghĩa vụ giúp đỡ lẫn nhau, nhưng quan hệ của bọn họ cũng không thân thiết, tất nhiên sẽ không hỏi quá nhiều.

Mẹ Lý không hỏi nữa, chỉ cau mày nói: "Miễn là không phải do mẹ con bé giới thiệu là được rồi."

Kiểu người như Hà Chiêu Đệ có thể giới thiệu người tốt gì cho Đại Hoa.

Cha Lý ngẫm nghĩ nói: "Ngày mai viết thư lại hỏi."

Thẩm Y Y không nói gì, kiếp trước Đại Hoa kết hôn từ rất sớm, kiếp này cô bé đã hai mươi tuổi, chuyện này cho thấy cô bé đã tránh được cuộc gặp gỡ bi thảm kiếp trước từ lâu.

Bây giờ ở tuổi của Đại Hoa, rất nhiều chuyện có thể tự mình quyết định, cô không phải là cha mẹ hay ông bà nội của cô bé, cô cũng không thể quan tâm cô bé miết được.

......

Nhờ phúc "mánh khóe" của Tiểu Bảo, ba ngày sau, Giang Uyển Nhu dẫn con trai và Giang Ái Linh đến!

Hai chị em vô cùng hung dữ, làm ầm ĩ một trận ở nhà họ Lâm, vừa đập vừa ném, còn đánh rách đầu của mẹ Lâm Gia Đống Dư Dĩnh, cuối cùng phải gọi công an đến.

Chị em nhà họ Giang bị giam giữ vì gây thương tích cho người khác, nhưng không biết Lâm Gia Đống vì chột dạ hay là vì vẫn có tình cảm với Giang Uyển Nhu, cũng không truy cứu trách nhiệm chị em nhà họ Giang vì đã gây thương tích cho mẹ mình, đồng thời còn đồng ý để Giang Uyển Nhu và con trai làm người không có hộ khẩu ở lại đây, sau này tìm cơ hội tái hôn.

Quảng cáo
Trước /463 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Tà Cấm Vạn Cổ

Copyright © 2022 - MTruyện.net