Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
So sánh với hai người anh, cuộc sống của Lý Yến Hi muôn màu muôn vẻ hơn nhiều.
Cậu trước cấp ba theo cha mẹ đi rất nhiều nơi, giao du với rất nhiều bạn bè, học được rất nhiều bản lĩnh, cảm nhận rất nhiều nền văn hóa khác nhau. Ngành học đại học là lựa chọn dưới sự chỉ đạo của mẹ cậu, lựa chọn ngành máy tính sốt dẻo nhất đương thời.
Trong lúc học đại học cũng không nhàn rỗi, năm một cậu làm cán bộ lớp, tiến vào câu lạc bộ của hội học sinh, tham gia các hoạt động tranh tài, cũng học tập quản lý công thương xí nghiệp, học chuyên ngành thứ hai.
Thời điểm năm hai cậu tụ họp được ba người bạn anh em cùng chung chí hướng, vừa đi học vừa lập nghiệp IT tại thôn Trung Quan, nghiên cứu phát minh phần mềm nhắn tin trên máy tính. Trên đường lập nghiệp bị ngăn cản đụng phải đường cụt, cũng khốn khổ rơi xuống đến nỗi quần cộc cũng không còn, nhưng cậu chưa từng nhụt chí, dám nghĩ dám làm, có cha mẹ ủng hộ và tài lực to lớn làm hậu thuẫn, thời gian vẻn vẹn một năm lợi nhuận đoàn đội của cậu đã cao tới năm triệu năm ngàn.
Vào năm đại học năm ba, cậu được nhà nước tài trợ đi nước Mỹ du học, lúc ấy ngành nghề IT tại nước Mỹ đang đứng ở giai đoạn phát triển thần tốc, cậu vừa hấp thu kiến thức mới học như đói như khát ở trường, vừa nhận lời mời tiến vào công ty thực tập bá chủ của khoa học kỹ thuật. Chờ đến lúc cậu về nước, công ty bá chủ khoa học kỹ thuật cho cậu lương kếch xù một năm để giữ chân cậu.
Lý Yến Hi từ chối lịch sự, về nước.
Sau khi tốt nghiệp song bằng, Lý Yến Hi tiến vào công ty tập đoàn của cha mẹ, bắt đầu độc lập gánh vác hạng mục, cũng đầu tư vào ngành nghề internet, thành lập công ty phần mềm.
Vào năm hai mươi tám tuổi, cậu chính thức tiếp nhận công ty, tập đoàn.
Ở trong tay của cậu, công ty, tập đoàn xí nghiệp thực thể kề vai sát cánh với internet, thời gian mấy năm ngắn ngủi, cậu dẫn công ty, tập đoàn giao vào trong tay cậu tới một tầm cao mới!
Không hề nghi ngờ, sự nghiệp của cậu cực kỳ thành công, nhưng đời sống tình cảm của cậu lại không lý tưởng, chí ít theo mẹ Lý là vậy!
Trong mắt hàng xóm láng giềng, trong nhà họ Lý người giành thắng lợi lớn nhất trong cuộc đời không phải Lý Thâm, Thẩm Y Y, mà là cha Lý, mẹ Lý, không chỉ có con trai, con dâu có tiền đồ, ngay cả mấy đứa cháu trai, cháu gái cũng là mỗi người mỗi vẻ!
Cha Lý, mẹ Lý cũng cho là như vậy, bọn họ vất vả nửa đời người, đến già được đón vào thủ đô hưởng phúc, cuộc sống chỉ còn lại phiền não là hôm nay ăn cái gì, nguyện vọng duy nhất chỉ còn là nhìn mấy đứa cháu kết hôn sinh con.
Bên quê nhà quá xa, không quan tâm đến được, bọn họ đặt ánh mắt vào trước mắt.
Nhà họ Lý, ba anh em của nhà thằng hai, hoặc là học vượt hoặc là học sớm, ngay cả Lý Yến Hi đứa xem như nhỏ nhất, chưa từng học vượt còn trải qua cải cách chế độ giáo dục, vào hai mươi tuổi cũng tốt nghiệp đại học!
Cái này nói ra ai không hâm mộ? Hai người đều vui mừng, tưởng là cách thời gian ôm cháu chắt đã không xa.
Nhưng có làm sao bọn họ cũng không ngờ, từng năm qua đi, cháu trai hàng xóm láng giềng của bọn họ không học đại học đã kết hôn, học đại học cũng đã kết hôn... Mà ba đứa cháu trai của bọn họ thì ngay cả chút manh mối cũng không có!
Điều này khiến mẹ Lý sốt ruột sốt gan, hoài nghi ba anh em có phải sức khỏe có vấn đề gì, rất kích động đi tìm Lý Thâm, Thẩm Y Y thương lượng đối sách. Nhưng đôi vợ chồng này, hoàn toàn không quan tâm hôn sự của con trai, con gái, rất có điệu bộ “con muốn kết thì kết, không muốn kết thì không kết!” Thái độ đó tùy ý đến độ như là chỉ cần con trai, con gái vui lòng, xuất gia làm hòa thượng bọn họ cũng không can dự!
Về mặt hôn sự của con cái, cho tới bây giờ mẹ Lý chưa từng thấy người làm cha mẹ hiếm có thế này!
Bà tự giác gánh gánh nặng đường xa, chỉ cần có cơ hội, sẽ vô tình hay cố ý nói ai đã có người yêu, ai đã kết hôn, ai đã sinh con rồi...
Đương nhiên, biện pháp thúc giục cưới của bà cũng không có tác dụng, cháu trai lớn bà không dám quản, sợ tìm một người ảnh hưởng không tới chính sự của cháu trai lớn, quốc gia tìm đến bà tính sổ. Cháu thứ hai thì sao, thì là bộ đội ở xa, quanh năm suốt tháng về nhà không được mấy lần, mẹ Lý cũng ngoài tầm tay với. Cho nên đã đặt ánh mắt vào đứa nhỏ nhất trong dàn anh em là Lý Yến Hi.
Lý Yến Hi vừa tốt nghiệp, bà đã nhắc tới bên tai cậu.
Sau khi Lý Yến Hi từ chối mấy lần, thấy bà nội cậu vẫn kiên trì, cũng không từ chối nữa, đã liệt kê một hàng dài điều kiện cho bà nội của cậu.
Nào là dung mạo phải xinh đẹp, đầu óc phải thông minh, tính cách phải dịu dàng, phải có tiếng nói chung với cậu gi gỉ gì gi... Đương nhiên, những điều này không phải trọng yếu nhất. Trọng yếu nhất là cậu có không ít điều kiện lặt vặt, ví dụ như nói quy định chiều cao của nhà gái phải thấp hơn cậu mười sáu centimet, đồng thời chính xác đến hai chữ sau số lẻ!
Cũng có nghĩa là Tiểu Bảo cao 186, 75 cm, chiều cao nhà gái nhất định phải 17 0, 75 cm, nhiều chút không chịu ít chút không được, mà lý do của cậu là cậu có chứng cưỡng chế!
Tốt, coi như điều kiện này thỏa mãn, mang về cho cậu xem mắt một lần, cậu còn nói tiếng ăn ăn cơm của đối phương quá lớn... Dù sao bất kể như thế nào, cậu luôn có lý do...
Mẹ Lý: "..." Cho dù biết cháu tải út là để bà biết khó mà lui, cũng không nhịn được hùng hùng hổ hổ.
Từ đó về sau, dù cho cảm thấy cháu trai út phải sống cô độc quãng đời còn lại rồi thì bà cũng không sắp xếp xem mắt cho cậu nữa.
Đương nhiên, Lý Yến Hi không đến mức sẽ sống cô độc quãng đời còn lại.
Duyên phận của ba anh em nhà họ Lý có khả năng đều định ở cái năm ba mươi tuổi đó.
Năm đó Lý Yến Hi gặp được một phú thương Hoa Kiều về nước đầu tư, coi trọng cậu, muốn gả con gái cho cậu.
Cũng chính là thông gia!
Nhà họ Lý phát triển nhiều năm như vậy, đương nhiên không cần dùng thông gia để củng cố gia nghiệp rồi, Lý Yến Hi cũng không có ý định bán hôn nhân của mình giành lợi ích. Nhưng đôi bên có hợp tác, Lý Yến Hi không tiện gạt hết mặt mũi, đồng ý gặp con gái y một lần.
Hẹn gặp ở một nhà hàng Tây, thời điểm đi vào có một nhân viên phục vụ không cẩn thận vảy rượu rót cho khách lên người cậu, một cánh tay mảnh khảnh đưa hai tấm giấy cho cậu.
"Cảm…” Lý Yến Hi nhìn thấy tướng mạo của đối phương, lời cảm ơn bị kẹt ở cổ họng, chỉ thấy cách ăn mặc lòe loẹt của đối phương là một chiếc áo đỏ phối với váy xanh lục, tóc xoăn gợn sóng, môi đỏ chót, dưới mũi còn có một nốt ruồi đen sì lớn, xấu đến mức có thể nói là cực kỳ bi thảm!
Chỉ có một đôi mắt trong trẻo đang cười với cậu!
Lý Yến Hi: "Ơn!"
"Đừng khách khí.” Đôi mắt hạnh của đối phương linh động, có chút căng thẳng mấp máy môi: "Có thể trao đổi cách thức liên lạc không?"
Vẻ mặt này không có vấn đề gì, nhưng phối hợp với tạo hình của cô ấy thì cay mắt đến mức khiến cho người ta không nỡ nhìn thẳng!
Những vị khách đi ăn cơm nghị luận ầm ĩ, không rõ tại sao nhà hàng lại thả cho một người khách thế này tiến vào.
Chỉ có Lý Yến Hi không hiểu sao muốn cười.
Cuối cùng đối phương đã ý thức được dáng vẻ của mình không ổn, vội vàng giải thích: "Không phải, tôi không phải như vậy, tôi đẹp lắm! Tôi…. tôi là có chuyện, mới làm tạo hình này... Ôi, tôi nói thật vậy, hôm nay tôi đi xem mắt, nhưng tôi không thích đối phương, lại sợ đối phương thích tôi, cho nên muốn làm tạo hình xấu khiến cho đối phương hết hi vọng!"
"Cho nên bây giờ cô muốn cách thức liên lạc của tôi..." Lý Yến Hi chỉ mình: “Là coi trọng tôi rồi?"
"Ừm!" Mạnh Hiểu Giai gật mạnh đầu, tạo hình xấu khó coi, chỉ có cặp mắt trong suốt kia hết sức chân thành vui vẻ: “Mặt mũi của anh quá đẹp!"
"..." Lý Yến Hi đè ép khóe môi đang cong lên, xấu xa nói: "Nhưng hôm nay tôi cũng đến xem mắt."