Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Sống Lại, Tôi Cùng Chồng Cũ Nuôi Dưỡng Các Con Thành Tài
  3. Chương 55
Trước /463 Sau

Sống Lại, Tôi Cùng Chồng Cũ Nuôi Dưỡng Các Con Thành Tài

Chương 55

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

“Tôi thấy cô không may cho mình, bèn nghĩ dù sao còn dư không ít vải, tôi liền may một cái cho cô, cô thử xem.”

Thẩm Y Y hơi kích động, lúc cô may đồ cho Lý Thâm, đã phí rất nhiều vải, cho nên khi cầm vải cho Lâm Đại Nữu cũng chỉ cố gắng lấy thêm một hai mét, cũng coi như thêm không gian cho Lâm Đại Nữu phát huy.

Còn lại cho dù không dùng hết, Lâm Đại Nữu tự dùng, Thẩm Y Y cũng sẽ không nói gì, nhưng không ngờ cô ấy sẽ may một cái cho cô.

“Cảm ơn cô.” Thẩm Y Y cảm ơn cô ấy, thử một chút, có hơi kinh ngạc: “Tôi không nói cô biết kích cỡ của tôi, sao cô nhìn ra được?”

Còn nhìn chuẩn như vậy, vừa y.

“May đồ nhiều, tự nhiên nhìn ra được.” Lâm Đại Nữu cười nói.

Thẩm Y Y không nhịn được giơ ngón cái với cô ấy: “Lợi hại!”

Cô tự thẹn không bằng, lại xem hai chiếc áo còn lại, không nhịn được khen: “May đẹp thật!”

Lâm Đại Nữu được Thẩm Y Y khen có hơi ngại, khiêm tốn nói: “Chủ yếu là hai bức vẽ cô đưa tôi đẹp, nếu không tôi cũng không may ra áo đẹp như vậy.”

“Vậy kiểu nữ này không phải tôi vẽ mà? Cô cũng may rất đẹp.”

Lúc đầu, khi Thẩm Y Y nhờ Lâm Đại Nữu may đồ, đặc biệt vẽ hai bức thiết kế.

Hai bức tranh thiết kế này là cô kết hợp kiểu dáng lưu hành sau này và kiểu dáng bây giờ thiết kế.

Còn cân nhắc tới lúc này không nên khoe khoang quá, màu sắc cũng chọn màu đen xám lưu hành nhất bây giờ, cho nên bình thường mặc sẽ không nổi bật, không nhìn kỹ đều không nhìn ra sự tinh xảo bên trong.

Nhưng cô không phải là nhà thiết kế, vẽ cũng khá trừu tượng, vốn dĩ cô cho Lâm Đại Nữu xem xem thử có thể may ra được không, nếu không may được thì để Lâm Đại Nữu tùy hứng may, không ngờ Lâm Đại Nữu thật sự may được, gần như giống y hệt cái cô muốn.

Ngay cả chiếc áo bông kiểu nữ mà Lâm Đại Nữu may cho cô cũng là dựa theo hai bức thiết kế cô đưa, kết hợp đặc điểm của phái nữ, suy ra mà làm.

“Cô đừng khen tôi nữa, tôi ngại lắm rồi.” Lâm Đại Nữu đỏ mặt nói.

“Tôi nói thật, cô có gì ngại chứ?” Thẩm Y Y trêu chọc cô ấy, trải qua mấy ngày hôm nay, quan hệ của họ tốt hơn không ít.

Tuy con người Lâm Đại Nữu có hơi thành thật nhát gan, nhưng rất tốt, cũng rất thực tế, Thẩm Y Y rất vui khi kết bạn với cô ấy.

Trong lúc nói cười, trong lòng Thẩm Y Y bỗng lóe qua một suy nghĩ, trong đầu cô có không ít kiểu dáng quần áo, nếu cộng thêm tay nghề của Lâm Đại Nữu, nói không chừng họ có thể hợp tác kiếm tiền.

Đương nhiên, suy nghĩ này cũng chỉ là lướt qua.

Bây giờ mới năm 1973, 1977 khôi phục thi đại học, năm 1978 mới thả lỏng giao dịch mua bán, thập niên 80 mới xuất hiện kinh tế cá thể, bây giờ không cho phép mua bán.

Trong hoàn cảnh như thế này, muốn dựa vào việc bán quần áo kiếm nhiều tiền gần như không thể, kiếm ít tiền cô có thể lấy vật tư trong không gian của mình bán, không cần phiền phức như vậy.

Sau khi thi đại học, nếu Lâm Đại Nữu nguyện ý, ngược lại có thể cân nhắc một chút.

Giết gà g.i.ế.c thỏ cần thời gian, hơn nữa bây giờ còn sớm, Thẩm Y Y nói với hai người đàn ông phải chuẩn bị nguyên liệu gì, bảo họ tự làm.

Thẩm Y Y cầm áo lông ngồi dưới mái hiên đan, ngoài áo khoác áo bông, áo trong với áo lông cô cũng định tự làm cho Lý Thâm, chung quy mặc ở trong, xấu mấy người khác cũng không nhìn thấy.

Ha ha.

Thẩm Y Y tự chọc cười mình.

Ánh mắt của Lâm Đại Nữu luôn nhìn về hướng nhà bếp, muốn đi giúp, bị Thẩm Y Y gọi lại: “Cơ thể của cô không tiện, đừng sang đó.”

Lâm Đại Nữu nhìn biểu cảm như lẽ đương nhiên của Thẩm Y Y, lại nhìn Lý Thâm và Trần Cường bận rộn bên nhà bếp, cắn răng ngồi xuống.

Ba đứa nhỏ ở trong sân xem sách tranh, mấy hôm trước lúc đốn củi, chúng ra sức khoe khoang với Vượng Tài mẹ đã mua cho chúng sách tranh, sách tranh hay cỡ nào, khiến Vượng Tài tâm tâm niệm niệm rất nhiều ngày.

Bây giờ đang thảo luận nội dung trong tranh sách, Nhị Bảo bất đồng ý kiến với Đại Bảo, Vượng Tài, đang kịch liệt nêu ra quan điểm của mình.

Lâm Đại Nữu nhìn chúng tranh cãi tới đỏ mặt, lo lắng chúng sẽ đánh nhau, vô thức muốn gọi Vượng Tài lại.

Bị Thẩm Y Y ngăn cản: “Không sao, để chúng cãi đi, chúng sẽ không đánh nhau đâu.”

Trải qua mấy ngày, cô cũng coi như hiểu rõ mấy đứa con trai của mình.

Tiểu Bảo thì không nói rồi, phái vô tư cộng thêm ăn hàng, còn thuộc tính khác, bây giờ cậu bé còn nhỏ, không nhìn ra được.

Nhị bảo là đứa nghịch ngợm ồn ào, to gan, cổ linh tinh quái, không sợ chuyện, cũng có chút thiên hướng thích gây sự.

Đại Bảo hiểu chuyện ổn trọng, tính cách ôn hòa, nhưng lúc gương mặt nhỏ không có biểu cảm, rất có khí tràng của cha, nếu hung dữ lên, Nhị Bảo cũng không dám chọc cậu bé.

Cho nên chúng không đánh nhau được.

Chỉ cần không đánh được, chúng tiến hành kiểu động não “lành tính” này Thẩm Y Y hoàn toàn tán đồng, điều này có hỗ trợ cho năng lực nhận thức và mô thức tư duy của chúng.

Lâm Đại Nữu vốn dĩ cũng sợ chúng ầm ĩ như vậy sẽ khiến Thẩm Y Y không vui, dù sao thì Đại Bảo và Nhị Bảo đã đành, đều là con của cô.

Nhưng Vượng Tài thì không phải.

Thấy cô không để ý, Lâm Đại Nữu thở phào một hơi, trong lòng càng thích Thẩm Y Y thêm vài phần.

Hai người tùy ý tán gẫu một lúc, đợi Lý Thâm bọn họ xử lý xong thỏ và gà, gần như đã tới chạng vạng.

Có thể nấu cơm tối rồi.

Làm hai con gà rừng và một con thỏ hoang.

Thẩm Y Y định làm gà kho vàng, bắt nồi lên làm nóng dầu, bỏ bát giác, ớt khô, tiêu, gừng lát vào xào cho dậy vị, bỏ thịt gà vào xào khô nước, bỏ đường phèn, tương dầu, bột tiêu vào cho lên màu, sau đó bỏ các nguyên liệu phối kèm như khoai tây, nấm hương, sau khi đảo đều, bỏ vào một bát nước, hầm lửa nhỏ mười phút, cuối cùng dùng lửa lớn keo nước.

Còn thịt thỏ cũng kho, sau khi chần nước khử tanh, để ráo nước, bắt nồi làm nóng dầu, bỏ hành, tỏi, gừng băm nhuyễn vào xào thơm, bỏ thịt thỏ vào đảo, bỏ thêm gia vị, nấu lửa nhỏ hai mươi phút, bỏ ớt, ớt khô vào, dùng lửa lớn keo nước.

Thơm c.h.ế.t người!

Trần Cường chép miệng không ngừng.

Quay đầu nhìn Lâm Đại Nữu, vợ anh ấy tay chân lanh lẹ, sao kỹ năng nấu ăn này lại không được chứ?

Là một người sành ăn, Trần Cường cực kỳ tiếc nuối, quyết định chốc nữa sẽ ăn thêm hai bát!

Tối nay, hai gia đình định ăn cơm ở trong sân, bê bàn ghế xong, ngồi xúm lại với nhau.

Cơm trắng, gà kho, thỏ kho, còn có củ cải chua cay do Lâm Đại Nữu mang tới…

Ai nấy cũng nuốt nước bọt, đợi sau khi Thẩm Y Y động đũa, những người khác - Đại Bảo, Nhị Bảo, Trần Cường, Vượng Tài cũng lập tức cầm đũa lên.

Cho vào miệng, ngon vô cùng.

Gà và thỏ này là Lý Thâm và Trần Cường săn được, nấu nhiều như vậy, dĩ nhiên phải mang một ít cho người già hai nhà nếm thử.

Trần Cường bọn họ lấy bát đựng bỏ sang một bên, đợi lát nữa khi đi về sẽ cầm cho mẹ anh ấy.

Quảng cáo
Trước /463 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Tiểu Tâm Can Của Trùm Hắc Đạo

Copyright © 2022 - MTruyện.net