Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Sống Lại, Tôi Cùng Chồng Cũ Nuôi Dưỡng Các Con Thành Tài
  3. Chương 86
Trước /463 Sau

Sống Lại, Tôi Cùng Chồng Cũ Nuôi Dưỡng Các Con Thành Tài

Chương 86

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Trưa ngày thứ ba, cô ấy ngửi thấy tã ám mùi khai nước tiểu, cuối cùng Lâm Đại Nữu đã không nhịn được, sau khi dỗ con ngủ xong, bảo Vượng Tài trông em gái, cố gắng chống đỡ cơ thể đứng lên giặt sạch tã.

Có kinh nghiệm trước đó là có người trong thôn sinh xong ngày hôm sau đã đi xuống đất, Trần Cường gánh nước trở về nhìn thấy Lâm Đại Nữu giặt tã, cho rằng Lâm Đại Nữu đã khỏe rồi, bèn bảo cô ấy đi lau người cho mẹ của anh ấy.

Mẹ Trần ăn uống gần như đều là trên giường, hơn nữa bởi vì nguyên nhân bại liệt nên có đôi khi về mặt vấn đề sinh lý sẽ không cảm giác được, chờ đến khi ra quần rồi mới có cảm giác. Lúc trước đều là Lâm Đại Nữu chăm sóc bà ấy, chăm sóc bà ấy vô cùng sạch sẽ cũng rất gọn gàng. Lâm Đại Nữu sinh, Trần Cường tạm thời tiếp nhận, nhưng dù thế nào anh ấy cũng là đàn ông, những nơi thầm kín rất ngượng, vì vậy cũng chưa lau cho mẹ anh ấy.

Mẹ chồng đối xử với Lâm Đại Nữu rất tốt, nghe vậy, Lâm Đại Nữu nghiến răng đi làm, sau đó xỉu trong phòng mẹ Trần, toàn thân nóng hổi. Làm cho Trần Cường sợ hãi, sau khi bế vợ vào phòng đặt lên giường, vội vội vàng vàng chạy tới gõ cửa nhà Thẩm Y Y và Lý Thâm. Bên Thẩm Y Y vừa mới nấu cơm xong, còn chưa kịp ăn, nghe thấy Trần Cường đến gõ cửa, chỉ có thể cùng đi qua xem.

Thẩm Y Y tiến vào phòng, mùi tanh, mùi thối, mùi nước đái, mùi sữa, mùi khai,… đủ loại mùi hỗn hợp tạo thành một mùi không biết tên xông vào mũi, cô ấy suýt chút nữa ói ra.

Lâm Đại Nữu đã tỉnh, vừa nhìn thấy Thẩm Y Y, cô ấy mấy ngày nay dù có đau đớn cũng không khóc cuối cùng kìm nén đã bị đánh tan. Nước mắt đè nén đã bật lên khóc hu hu hu, nước mắt muốn dừng cũng không ngăn được, ai nghe thấy cũng đều đau lòng.

Mà Thẩm Y Y nhìn thấy Lâm Đại Nữu cũng khiếp sợ cực kỳ.

Cơ thể Lâm Đại Nữu có thể nói là tiều tụy, không hề có tinh thần. Hốc mắt lõm thật sâu, quầng thâm mắt rất đậm, tóc tai tán loạn, màu da trắng bệch, khóe môi phồng da, như người chưa từng ngủ mấy hôm. Ngay cả quần áo trên người cũng là bộ đồ cô ấy mặc hôm sinh sản.

Mà Trần Cường ở bên cạnh, chân tay luống cuống hỏi Thẩm Y Y: "Có cần gọi thầy lang tới không?”

"Gọi thầy lang quái gì? Lập tức mượn xe bò đưa cô ấy đi bệnh viện đi!" Thẩm Y Y đã không còn cách nào khác rồi.

Trần Cường “à à” hai tiếng, vội vàng chạy đi tìm bác Ngưu mượn xe bò.

Đi đến bệnh viện trên huyện mới biết được…

Lâm Đại Nữu khó sinh, sức khỏe hao tổn nghiêm trọng, bên dưới bị rách, còn đụng nước lạnh, ăn đồ nguội lạnh, tử cung bị lạnh, về sau rất khó có thai, cho dù có mang thai cũng rất dễ sanh non.

Khoảnh khắc Trần Cường nghe được, dường như có một chậu nước lạnh xối từ đầu đến chân, choáng váng cả người.

Thẩm Y Y đã không biết nói cái gì nữa, phụ nữ sinh con không chỉ là đi qua Quỷ Môn Quan một lần, sau khi sinh con cơ thể nhất định sẽ chịu tổn hại, nếu như không chăm sóc cẩn thận thì rất dễ bị bệnh cả đời sau.

Tuy rằng Trần Cường và Lâm Đại Nữu là vợ chồng nửa đường theo nhu cầu, nhưng dù thế nào Lâm Đại Nữu cũng là có danh vợ chồng với Trần Cường, cô ấy sinh cũng là con của anh ấy. Đi trở về từ Quỷ Môn Quan, dù thế nào Trần Cường cũng nên có tâm một tí. Nhận được kết quả như thế, chỉ có thể là Trần Cường tại phương diện làm người làm rất tốt, nhưng ở phương diện làm chồng vẫn hơi khiếm khuyết.

Đêm đó, Trần Cường cũng không có cách nào ở lại bệnh viện chăm sóc Lâm Đại Nữu, bởi vì anh ấy còn phải trở về chăm sóc mẹ anh ấy, chỉ có thể nhờ cậy Thẩm Y Y.

Lâm Đại Nữu khóc suốt cả một buổi tối, sáng hôm sau đôi mắt đã sưng lên.

Bác sĩ tiến đến thăm, nói với Thẩm Y Y tâm trạng thai phụ sau sinh không thể d.a.o động quá lớn, bảo cô trấn an Lâm Đại Nữu. Thẩm Y Y liền dẫn Vượng Tài đến.

Có Vượng Tài ở đây, tâm trạng Lâm Đại Nữu cuối cùng đã tốt hơn chút.

Lâm Đại Nữu ở viện năm ngày, Trần Cường hoàn toàn không dành được thời gian sang đây thăm cô ấy. Anh ấy ở nhà không chỉ phải chăm sóc mẹ anh ấy, còn phải chăm sóc con, sắp chịu hết nổi, muốn bùng nổ rồi. Biết Lý Thâm có kinh nghiệm dỗ trẻ, anh ấy hơn nửa đêm đỏ mắt chạy đến tìm Lý Thâm hỗ trợ. Thẩm Y Y không cho Lý Thâm đi. Cho dù quan hệ tốt thì chỉ có thể giúp đỡ nhất thời, không giúp được cả đời. Cô đã hai lần không đành lòng với Lâm Đại Nữu, hai lần dặn dò Trần Cường, bảo anh ấy để ý Lâm Đại Nữu một chút. Nhưng hai lần anh ấy đều nghe xong quên, trái lại trông như là Thẩm Y Y xen vào việc của người khác.

Nếu đã như vậy, thế nghĩa là không muốn người khác xen vào.

Mọi thứ có nguyên nhân mới có kết quả, quả mình tự gieo xuống thì tự mình ăn.

Hai người đều là lắm tai nhiều khổ, bị dồn ép vào đường cùng, bị cưỡng ép đến với nhau, dù cho không thể vô tư kính dâng lẫn nhau, vậy cũng nhất định phải học đứng ở góc độ đối phương mà cân nhắc vấn đề, thông cảm cho đối phương, nếu không, sự kết hợp của bọn họ nhất định là đau thương!

Trần Cường bị từ chối chỉ có thể đau khổ ôm đứa bé trở về, Lâm Đại Nữu ở viện bao nhiêu ngày, anh ấy liền suy sụp bấy nhiêu ngày.

Sau khi Lâm Đại Nữu xuất viện, phát hiện Trần Cường đã gầy hẳn đi, trên mặt đầy râu ria, mặt mày dầu nhờn, chán chường chịu không nổi.

Mà trong nhà thì lộn xộn, nồi trong phòng bếp không rửa, chén trên bàn chưa dọn, trên mặt đất đều là nước tiểu, quần áo, rác rưởi. Cả căn nhà vừa thối vừa tanh, hoàn toàn không thể đặt chân.

Thẩm Y Y đỡ Lâm Đại Nữu bước vào, vừa vào cửa đã nhìn thấy tình cảnh trong phòng, sau khi ngửi thấy mùi trong phòng thì ói ra, vỗ n.g.ự.c một cái, về nhà.

Trái tim Trần Cường bị đ.â.m lỗ chỗ, nhưng nhìn thấy vợ đã trở về, anh ấy vẫn cảm động bật khóc.

Từ đó về sau, Trần Cường để tâm đến Lâm Đại Nữu nhiều hơn không ít, ít nhất sẽ giúp chia sẻ một ít việc nội trợ, cũng biết quan tâm Lâm Đại Nữu. Nhưng Lâm Đại Nữu đối xử với anh ấy lại càng giống là đồng loại kết bầy mà sống.

Thời gian không nhanh không chậm trôi qua, nháy mắt đã tới tháng mười hai.

Triệu Hữu Lương đã trở về, cũng không có mang thư của cha Thẩm, mẹ Thẩm về.

Triệu Hữu Lương nói, trong nhà cô không có người, lương thực đặt ở nhà hàng xóm, hàng xóm nói hình như cha mẹ cô đã đến chỗ ông bà nội rồi.

Thẩm Y Y cuối cùng đã hạ quyết tâm phải đi về. Cô thương lượng cùng Lý Thâm, chốt ngày 8 tháng 12 trở về, ngồi xe lửa một chuyến cần hai ngày rưỡi, chuyến đi chuyến về cần khoảng năm ngày, ở nhà với cha mẹ mười ngày, đến ngày 22 tháng 12 Đông Chí sẽ trở về. Cộng lại, cô và Lý Thâm tổng cộng phải xuất hành nửa tháng. Nói cách khác, Thẩm Y Y phải có nửa tháng không được gặp mấy đứa nhỏ của cô rồi, vì vậy mấy ngày nay phần lớn thời gian cô đều ở cùng mấy đứa nhỏ.

Ngày 6 tháng 12, phòng bếp của nhà họ Lý cũng được xây dựng xong.

Buổi chiều ngày 7, Thẩm Y Y mang theo mấy đứa nhỏ ôm một nồi sắt lớn và một cái bình đun nước đến nhà họ Lý.

"Thế này là làm gì?" Mẹ Lý là người gặp các cô trước nhất, vội vàng bỏ việc trong tay xuống, tới hỗ trợ cầm.

"Chẳng phải đã xây phòng bếp xong rồi sao? Con với Lý Thâm hiếu kính mẹ với cha.” Thẩm Y Y nói.

Mẹ Lý nghe vậy, trên mặt lộ ra vui mừng, lại chần chờ nói: "Cái này đắt tiền cỡ nào…”

Đúng là đắt tiền, món này trong hiện thực là phải dùng phiếu để mua.

"Là đồ hiếu kính mẹ với cha mà, nên làm mà.” Thẩm Y Y nói.

Nhà anh cả và nhà em ba đã hùn vốn xây phòng bếp, tuy rằng phòng bếp đều là nhà anh cả và nhà em ba dùng, nhưng dù sao cha Lý mẹ Lý cũng phải dùng, bên Thẩm Y Y dù thế nào cũng phải hiếu kính chút gì đó.

Vốn định cho một cái nồi sắt lớn, nhưng mà nghĩ đến cô và Lý Thâm phải đi nửa tháng, nửa tháng mấy đứa nhỏ phải được cha Lý mẹ Lý chăm sóc nên lấy thêm một cái bình đun nước.

Mẹ Lý nghe vậy, lúc này mới nhận.

Quảng cáo
Trước /463 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Tôi Làm Bảo Mẫu Cho Chồng Tương Lai

Copyright © 2022 - MTruyện.net