Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Sống Lại, Tôi Cùng Chồng Cũ Nuôi Dưỡng Các Con Thành Tài
  3. Chương 89
Trước /463 Sau

Sống Lại, Tôi Cùng Chồng Cũ Nuôi Dưỡng Các Con Thành Tài

Chương 89

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Lý Thâm, Thẩm Y Y vừa mới đi, Đại Bảo đã thức dậy.

Nhìn trái ngó phải, không nhìn thấy cha mẹ, đẩy Nhị Bảo còn đang ngủ ở bên cạnh: “Nhị Bảo, mau thức dậy, cha mẹ đi rồi!”

Nhị Bảo bị đánh thức, mở đôi mắt buồn ngủ m.ô.n.g lung, phản ứng lại lời của Đại Bảo, lăn lăn bò dậy, chân trần xuống giường, chạy ra ngoài cửa nhìn, nhìn thấy mẹ Lý đang quét sân: “Bà, cha mẹ của con đâu?”

Mẹ Lý nhìn thấy cậu và Đại Bảo chưa mặc áo và mang giày đã chạy ra, “ây dô” một tiếng, ném chổi xuống chạy tới: “Cục cưng của bà, sao không mặc áo, mang giày vào chứ? Thế này cóng người thì phải làm sao? Mau vào mặc áo, mang giày vào, mau mau mau.”

Đại Bảo nghe vậy, chạy về lấy giày và áo ra.

Nhị Bảo cố chấp hỏi: “bà, cha mẹ con đâu?”

Đại Bảo cũng lấy áo của Nhị Bảo ra, hai đứa vừa mặc áo vừa mong chờ nhìn mẹ Lý.

Mẹ Lý vừa mặc áo giúp chúng, vừa nói: “Cha mẹ con đến nhà bà ngoại rồi.”

“Đến nhà bà ngoại rồi?” Nhị Bảo bỗng nâng cao giọng lên, động tác mặc đồ dừng lại, tỏ vẻ khó tin.

“Đúng vậy.” Mẹ Lý thuận miệng nói: “Mặc đồ vào trước, ngoan.”

Nhị Bảo mặc cho bà cậu mặc đồ cho mình, gương mặt nhỏ giận thành cá nóc con: “Cha là người xấu!”

Mẹ Lý giúp cậu mặc thật kín, vừa thấy cháu trai tức giận, hiếm lạ cười nói: “Sao cha lại là người xấu?”

“Cha lừa mẹ chạy mất rồi, bỏ bọn con lại!” Nhị Bảo giận hừ hừ nói, cậu có kính lọc với mẹ, cảm thấy mẹ cậu không thể nào bỏ chúng lại, chắc chắn là ý của cha: “Bà, họ đã đi bao lâu rồi?”

“Cũng chưa lâu, khoảng 20 phút rồi.” Mẹ Lý thuận miệng đáp.

Mắt của Nhị Bảo lập tức sáng lên, nắm lấy tay của anh trai chạy ra ngoài: “Anh, bây giờ chúng ta đuổi theo cha mẹ còn kịp!”

?

“Không thể đi, Đại Bảo Nhị Bảo, quay lại!” Mẹ Lý phản ứng lại, vội gọi, kết quả Tiểu Bảo trong nhà cũng bị đánh thức, mặc áo trong mỏng tanh đi ra.

Mẹ Lý lập tức vào nhà lấy áo của Tiểu Bảo mặc cho cậu bé, sau đó bế Tiểu Bảo lên, đuổi theo ra ngoài.

Bên Nhị Bảo cũng không chạy nhanh, bởi vì anh trai cậu chạy mãi chạy mãi liền không muốn chạy nữa.

“Nhị Bảo, chúng ta không đi nữa, 20 phút, không biết cha mẹ đã đi tới đâu rồi, chúng ta chân ngắn, không đi lại bọn họ, chúng ta vẫn nên quay về thôi!”

“Có thể đuổi kịp…” Nhị Bảo yếu ớt nói, hiển nhiên cũng không quá tự tin.

“Dù sao cũng không thể đi.” Đại Bảo nghiêm túc nói: “Chúng ta phải nhanh chóng quay về, nếu không bà nội sẽ rất lo!”

Nhị Bảo có hơi không tình nguyện, nhưng anh trai cậu không đi, một mình cậu cũng không dám đi, chỉ có thể theo anh trai đi về, trong miệng thất vọng lẩm bẩm: “Nếu em biết bay thì tốt rồi, như thế chắc chắn em có thể đuổi kịp cha mẹ!”

“Trên đời này không có ai biết bay cả!” Đại Bảo vô tình phá tan hoan tưởng của cậu: “Chi bằng có một chiếc xe, như thế chắc chắn chúng ta có thể đuổi kịp cha mẹ!”

“Xe đạp sao?’ Mắt Nhị Bảo sáng lên: “Nhà ông trưởng thôn có, chúng ta đi tìm ông trưởng thôn mượn đi?”

“Không phải xe đạp, là xe ô tô!” Đại Bảo sửa lời nói.

“xe ô tô?” Nhị Bảo nghiêng đầu nghĩ ngợi, cậu cũng từng nghe nói xe ô tô, nghe nói là thứ có thể đi rất nhanh, nhưng cậu còn chưa từng thấy, bèn hỏi anh trai: “Anh, anh từng thấy chưa?”

“Chưa từng!”

“Vậy sao anh biết?”

“Trên sách tranh có!”

“Quyển sách tranh nào? Sao em không biết? Anh, có phải anh giấu rồi không?”

“Anh không có!”

“Chắc chắn anh có!” Nhị Bảo khẳng định nói, quấn lấy anh trai cậu: “Quay về anh tìm cho em xem, em cũng muốn xem xe ô tô…”

“Quay về rồi tính.” Đại Bảo bị cậu quấn tới phiền.

Lời vừa dứt, một âm thanh rền vang truyền tới, Đại Bảo và Nhị Bảo quay đầu nhìn, nhìn thấy vật thể gì lao tới bên này một cách nhanh chóng, Đại Bảo há miệng thành chữ O.

Nhị Bảo không biết là thứ gì, hỏi anh cậu: “Đây là gì?”

“Là xe ô tô!” Đại Bảo kích động nói, chạy lên trước hai bước.”

Mắt Nhị Bảo sáng lên, lập tức chạy tới giữa đường, nhảy tung tăng vẫy tay với chiếc xe ô tô đó: “Này! Hây? Có thể dừng một chút không?”

“Nhị Bảo, nguy hiểm!” Đại Bảo vừa nói xong, chiếc xe ô tô phía trước liền dừng lại.

Một nam sinh mười sáu mười bảy tuổi, khí chất sạch sẽ từ ghế phụ đi xuống, sải bước đi tới bên cạnh Nhị Bảo: “Bạn nhỏ, sao em đứng giữa đường? Nguy hiểm quá, mau tránh ra.”

“Anh!” Miệng của Đại Bảo vô cùng dẻo, nắm lấy tay nam sinh: “Anh có thể lái xe đưa em và anh trai em đi tìm cha mẹ chúng em không?”

“Tìm cha mẹ?” Nam sinh sững ra.

“Đúng vậy đúng vậy.” Nhị Bảo tức giận nói: “Cha mẹ em bỏ em với anh trai, còn có em trai tới nhà bà ngoại rồi, chúng em muốn đi tìm họ.”

Nam sinh: “...”

“Tiểu Hiên, sao vậy?” Lúc này, một người phụ nữ trung niên ăn mặc sạch sẽ, nhưng khó che đậy khí chất từ ghế sau đi xuống.

“Dì.” Nhị Bảo cười ngọt ngào, lại lặp lại lần nữa: “Dì có thể lái xe ô tô của dì đưa con với anh trai đi tìm cha mẹ con không?”

Người phụ nữ trung niên sững ra, mỉm cười: “Bạn nhỏ, cái miệng nhỏ của con thật ngọt, tuổi của ta đã có thể làm bà nội của con rồi!”

Nhị Bảo cười hi hi: “Nhưng trông dì còn rất trẻ, rất xinh đẹp! Anh, anh nói có phải không?”

Đại Bảo ít nói, nhưng nói chuyện lại rất chân thành: “Phải.”

Người phụ nữ trung niên cười không khép được miệng.

Thẩm Vũ Hiên không nhìn được nữa, cạn lời nhắc nhở một câu: “Mẹ, chúng muốn chúng ta lái xe đưa chúng đi tìm cha mẹ chúng!”

“...” Phá phong cảnh, mẹ Thẩm trợn mắt với anh ấy, ngồi xổm xuống khó xử nói với Đại Bảo và Nhị Bảo: “Bạn nhỏ, cha mẹ đến nhà bà ngoại sao? Nhà bà ngoại ở đâu?”

“Ở thủ đô!” Đại Bảo và Nhị Bảo đồng thanh nói.

Thủ đô? Cũng quá xa rồi. Mẹ Thẩm ngừng một chút, lại nói: “Vậy cha mẹ có nói muốn dẫn các con đi cùng không?”

Đại Bảo và Nhị Bảo cắn môi dưới, thất vọng nói: “Không có…”

Mẹ Thẩm khuyên bảo nói: “Nếu không có, vậy thì không thể đi đâu. Bắc Kinh rất xa, trên đường còn có rất nhiều nguy hiểm, cha mẹ các con không cho các con đi, chắc chắn là vì tốt cho các con. Nếu các con đuổi theo, lỡ như không đuổi kịp cha mẹ thì phải làm sao? Gặp phải người xấu, bắt các con đi thì phải làm sao?”

Mẹ Thẩm cố ý hoảng sợ nói: “Dì nghe nói có một số kẻ buôn người, sẽ ăn thịt bạn nhỏ.”

?

Đại Bảo và Nhị Bảo hoảng hốt nhìn bà ấy.

Mẹ Thẩm lại chậm rãi nói: “Tới lúc đó, các con cũng không còn nhìn thấy cha mẹ của các con nữa rồi, tới khi đó, cha mẹ của các con chắc chắn sẽ rất đau lòng, cho dù như vậy, các con vẫn muốn đi ư?”

Đại Bảo và Nhị Bảo điên cuồng lắc đầu: “Không muốn đi!”

Mẹ Thẩm nói, trong mắt mang theo ý cười, chúng quá ngoan: “Vậy các con ngoan ngoãn về nhà đợi cha mẹ về…”

“Đại Bảo! Nhị Bảo!”

Mẹ Thẩm còn chưa dứt lời, một tiếng nói cao vút gấp gáp truyền tới.

Mẹ Lý ôm Tiểu Bảo vội vã chạy tới.

“Bà, bà chậm thôi.” Đại Bảo hô lên.

Quảng cáo
Trước /463 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Túi Khóc Nhỏ Của Tổng Giám Đốc

Copyright © 2022 - MTruyện.net