Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Tôi cố gắng nhịn xuống, cũng khen cô ta: “Nếu không phải nhận ra đôi mắt của em, chị còn tưởng là chú Lưu dẫn một cô bé đôi mươi đến đấy chứ! Em nhìn da em này, càng ngày càng bóng mượt.”
Nịnh bợ nhau vài câu, cuối cùng cũng vào chủ đề chính.
Chồng tôi nâng ly mời Lưu Húc: “Người anh em, gần đây vợ anh với cô Trần xảy ra mâu thuẫn nhỏ, chúng ta là hàng xóm, không cần thiết để cho quan hệ trở nên khó xử như vậy. Hôm anh anh mời cô chú qua đây ăn bữa cơm, một là vì lâu rồi không gặp, muốn hỏi thăm sức khỏe, cuộc sống, hai là muốn gửi lời xin lỗi cô Trần giúp anh.”
Lưu Húc vẫy vẫy tay: “Đấy là chuyện giữa chị dâu và mẹ em, anh xin lỗi em cũng không có tác dụng gì”.
Câu này nghĩa là muốn tôi tự mình đến xin lỗi.
Tôi kìm nén nỗi hận muốn xé Lưu Húc thành trăm mảnh, cười cười đứng dậy.
Vẫn chưa kịp nói lời xin lỗi, vợ Lưu Húc đã giữ lấy tay tôi: “Chị dâu, chị đừng nghe Lưu Húc nói linh tinh, anh ấy đùa với chị thôi! Tính tình mẹ anh ấy em cũng biết, bà ấy ở với ai cũng không hợp.”
Cảnh này đến đây là chấm dứt, chồng tôi uống hết một ly rượu, lại rót thêm ly mới.
“Chú này, hôm nay mời chú đi ăn cơm, ngoài việc xin lỗi, anh còn muốn nhờ chú một việc.”
“Nhà mới của anh dọn dẹp xong cả rồi, hai hôm nay sẽ chuyển đến ở. Tình trạng nhà cũ không ổn lắm, không bán ra được. Bọn anh lại không có thời gian về dọn dẹp thường xuyên.”
“Chuyện nhà cửa không thể xem nhẹ, chỉ cần không có người ở sẽ bị đóng bụi. Anh thấy cô Trần ở đối diện, anh muốn gửi chìa khoá nhà cho cô, nếu như rảnh rỗi thì qua mở cửa thông gió giúp anh.”
Thấy Lưu Húc định chen lời, chồng tôi lập tức nói tiếp: “Tất nhiên anh cũng không để cô làm việc không công. Căn nhà kia anh cũng để không, nếu như cô muốn ở, hoặc là đặt đồ đạc ở đó đều được.”
Lưu Húc cau mày, vợ anh ta nhanh nhảu đá vào chân.
“Tiện chứ, anh cứ nói một câu là được, mời chúng em ăn cơm khách sáo quá.”
“Nhưng mà nếu anh đã không ở căn nhà này, chẳng bằng để ba mẹ em chuyển đến. Ba mẹ em cũng già rồi, ở quê không tiện lắm, ở nhà anh còn có thể qua lại với mẹ chồng em. Ba người già cùng nhau chăm sóc Thần Huy, em và ba Thần Huy làm việc bên ngoài cũng yên tâm hơn chút.”
Tôi và chồng đối mặt với nhau, những lời vợ Lưu Húc nói hơi vượt ngoài suy đoán của chúng tôi.
Chẳng qua là nhà sắp không còn rồi, vẽ cái bánh lớn thì sao chứ.
Chồng tôi giả vờ do dự một lúc, cuối cùng đồng ý với vợ Lưu Húc.
Sau khi chiếm được lợi ích từ vợ chồng tôi, Lưu Húc không còn làm khó chúng tôi nữa, ngược lại còn chủ động mời rượu.
Chồng tôi vốn còn định ép rượu, giờ chỉ cần qua lại vài ly là say tí bỉ.
Chồng tôi và Lưu Húc khoác vai nhau: “Anh đối xử với em tốt quá, anh là anh trai ruột của em, thật đấy!”
“Gần đây em sắp bị ba mẹ vợ ép c.h.ế.t rồi. Họ muốn em mua nhà cho em trai của vợ em. Đúng là em có tiền, nhưng đó là tiền em kiếm được, sao phải mua nhà cho nó?”
“Anh, hay là anh làm người tốt đến cùng, bán căn nhà cũ kia cho em đi. Nhà cũ thì cũ thật, nhưng ai bảo anh là anh ruột của em cơ, em trả năm vạn.”
Không biết xấu hổ quả nhiên thiên hạ vô địch.
Căn nhà đó của chúng tôi tuy cũ nhưng nằm ở trung tâm thành phố, đi đến đâu cũng tiện.
Cho dù có cũ nát thì ít nhất cũng phải bán được ba mươi vạn.
Lưu Húc này mở mồm ra là năm vạn, còn trưng ra vẻ hời cho vợ chồng tôi.
Chồng tôi chiều theo anh ta, đồng ý rồi.
Còn tôi thì lời qua tiếng lại với vợ anh ta.
Thời gian cũng hòm hòm rồi.
13.
Tôi ra hiệu bằng mắt với chồng, chồng tôi biết cách xử lí, đi vệ sinh trước.
Đến lúc trở lại, anh ấy nói là nhà có việc gấp, đã thanh toán, sau đó đặt xe cho vợ chồng Lưu Húc.
Thời gian chầm chậm trôi qua.
Tôi và chồng ngồi đối diện nhau ở bàn trà ngoài ban công, ánh mắt mỗi người đều hiện rõ vẻ lo lắng.
“Liệu có chuyện gì ngoài ý muốn xảy ra không? Đằng nào thì cũng có quá nhiều chi tiết thay đổi.” Tôi không chắc chắn lắm.
“Đợi tiếp đi.”
Đột nhiên, màn hình điện thoại của chồng tôi sáng lên, cảnh sát gọi đến.
Chuông reo lên bốn lần tôi mới nghe điện thoại.
“Alo, chào chị.”
“Xin hỏi chị có phải là chủ nhà 601, toà 25, khu dân cư Hạnh Phúc?” Nhà chị vừa xảy ra hoả hoạn, xin hỏi có ai ở nhà không?”
Giọng nói tôi run rẩy, không phải sợ hãi, mà là kích động.
“Không…không có ai. Nhà tôi sao vậy, đám cháy lớn không, sao lại cháy?”
“Chị đừng căng thẳng, hiện tại lực lượng cứu hỏa đang tiếp cận đám cháy, nhưng do khu dân cư quá hẹp, xe cứu hoả không thể vào trong, giải cứu có thể hơi khó khăn.”
“Vâng, vất vả rồi, vất vả rồi!”
Sau khi cúp điện thoại, tôi và chồng nhìn nhau mỉm cười, chuẩn bị đến hiện trường.
Con gái khóc lóc đòi đi cùng, tôi nghĩ ngợi một lúc cũng dẫn con bé đi theo.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");