Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Truyện: Song Liêm Đoạt Mệnh (Bọ Ngựa Du Ký)
***
Một ngày hôm đó, săn được gần một trăm viên yêu hạch yêu thú cua. Cũng gần đủ để chia cho mọi người ở đây rồi. Chỉ còn ba người là chưa được phân chia yêu hạch. Linh nói ba người đó an tâm hôm sau lại nhờ bọ ngựa hỗ trợ bọn họ lấy yêu hạch nên bọn họ cũng an tâm.
Mà qua ngày hôm nay, ai cũng vô cùng kính nể và sùng bái nhìn bọ ngựa, kể cả Linh cũng vậy. Hai cô gái được bọ ngựa cứu ban trưa tên là Liên và Đào. Hai cô bây giờ đeo bám lấy bọ ngựa như keo da chó bám riết không buông.
Tối hôm đó, nhân lúc đám cua biến mất, những người lẩn trốn trong rừng khác cũng lần lượt tìm về căn cứ của mình bên trên cây hoặc như đám người bọ ngựa tìm một cành cây mới để tá túc.
Sau đó, ban ngày thì đám người ở trên cây nghỉ ngơi, ban đêm thì bọn họ cử người đi xuống sông bắt cá và đi hái rau dại.
Những người có thực lực mạnh mẽ thì được người có dị năng có thể bay lượn mang đi ra ngoài săn bắt đám cua lạc đàn.
Bọ ngựa và Lam từ lúc lên đây thì đào ra một cái hang rồi bế quan ở bên trong đó không đi ra ngoài. Lam thì thi thoảng ra ngoài ăn uống và hỗ trợ mọi người. Còn bọ ngựa thì như là đã biến mất không còn dấu vết vậy.
Cứ thế cuộc sống nhàm chán trôi qua hơn sáu tháng sau.
Trong sáu tháng này, bọ ngựa hấp thu mười viên yêu hạch bậc C của yêu thú cua khổng lồ cùng tu luyện công pháp mới Sát Thần Đoạt Mệnh làm nó đạt đến Tinh Nguyên cảnh cấp bốn đỉnh điểm. Ngoài ra thì nó cũng suy diễn Song Trảm Phá Thiên Quân cùng với không gian pháp tắc vô số lần đạt đến tiểu thành.
Bình thường một Tinh Nguyên cảnh nhỏ nhoi là không thể làm được một bước này, nhưng nhờ có huyết mạch thượng cổ nên nó mới có thể đi đến một bước này.
Khoảng cách Dịch Chuyển Hư Không của nó bây giờ vào khoảng dưới hai mươi mét và một phút chỉ sử dụng được ba lần mà thôi. Nhưng như vậy cũng đã trở thành đòn sát thủ bảo mệnh của nó rồi.
Ngày hôm nay, cửa hang của bọ ngựa được mở ra. Cơ thể của nó bây giờ như một khối kim loại đúc thành, nhìn rất cứng cáp và sắc bén.
Hai cái tay cũng biến thành giống như hai cái liềm bằng kim loại màu bạc vô cùng chói mắt và bén nhọn. Cảm giác như có thể dùng cặp song liêm này bổ đôi bất cứ vật gì cản đường nó vậy.
Giờ phút này, bên trên những cành cây to khổng lồ này xuất hiện từng căn phòng ốc nhỏ khắp nơi. Từng người dị năng bay lượn chở người và vật bay tới bay lui. Có người còn chế tạo ra cả dụng cụ bay cá nhân để tự mình có thể bay trên bầu trời. Mà thứ đồ chơi này lại không cần sử dụng năng lượng bên ngoài như xăng dầu mà sử dụng chính là năng lượng dị năng bên trong cơ thể người sử dụng. Nếu có thể mang công trình nghiện cứu này đi ra ngoài thì phải nói được là đây là phát minh mang tính lịch sử.
Mặc dù hiện tại tiêu hao năng lượng dị năng có chút nhiều, nhưng một người dị năng bậc D cũng có thể sử dụng nó tự do bay lượn một tiếng đồng hồ. Như vậy cũng không phải là khoảng thời gian ngắn, chưa nói đến về sau còn có thể cải tiến hơn không chừng.
Hứng thú nhìn ngó xung quanh một chút thì nó phát hiện Lam đang ở trong một căn phòng gần đó chỉ dạy mấy người rèn luyện thể chất cho nên liền tiến đến.
- A... Bọ ngựa! Rốt cuộc ngươi cũng đi ra rồi. Ta có chuyện cần tìm ngươi đây.
Nó nghiên đầu nhìn Lam. Những người khác thấy bọ ngựa đến thì chào hỏi vài câu rồi rời đi.
- Do lần trước có ba người còn chưa được phân chia cho yêu hạch bậc C đã đem chuyện chúng ta giết chết tên Long nói với bên Thiên Hoàng. Mặc dù là ông ta e ngại chị Linh nên không dám quy mô lớn tấn công nhưng nếu có người của chúng ta ra bên ngoài săn yêu hạch hoặc là ban đêm đi bắt cá và hái rau quả đều bị người của ông ta phục kích đánh giết. Mà Băng Tâm thì vẫn còn ở bên đó nên ta rất lo cho con bé.
Thấy bọ ngựa nghe xong thì loay hoay định tìm gì đó. Biết được nó phải tìm nơi để viết chữ, không biết Lam từ đâu lấy ra một cái điện thoại di động màn hình còn đang sáng đến trước mặt nó.
“Bây giờ ta đi qua dẫn con bé trở về. Nếu hắn không biết điều thì giết luôn hắn là xong”
Một hàng chữ nhỏ hiện lên trên điện thoại. Biết được tên này thế nào cũng sẽ nói như vậy nên chuẩn bị từ trước Lam nói:
- Dù gì ta cùng với Băng Tâm và cô bé Thiên Thanh cũng ở cùng nhau một thời gian dài. Cô bé cũng rất ngoan, cho nên... cho nên nếu được thì ngươi chỉ cần giáo huấn bọn họ rồi tha cho bọn họ một lần có được không?
“Xem tình hình thế nào rồi tính. Đi thôi”.
Bọ ngựa có thể tự mình bay đi, nhưng mà nó không biết vị trí cụ thể của đám người Thiên Hoàng cùng với không thể tự mình mở miệng nói chuyện đòi người cho nên mới phải dẫn theo Lam. Bọn họ từ từ di chuyển đi đến cành cây nơi đám người Thiên Hoàng tạm trú.
Từ đầu cành cây có hai người đang đứng canh gác thấy Lam đến liền ngăn cản lại. Một người trong đó nhận ra cô liền hét to lên:
- Cô ta và con bọ ngựa là kẻ đã giết con của thủ lĩnh.
Sau đó hắn nhìn tên còn lại nói:
- Mau đi gọi thủ lĩnh và mọi người đến đây.
Còn hắn thì cầm lấy thanh đao phòng bị Lam và bọ ngựa tấn công. Dù rất sợ hãi nhưng mà tên này khá trung thành với Thiên Hoàng cho nên không dám nhút nhít mà đứng ở đó. Lam và bọ ngựa cũng không tấn công mà yên lặng đứng ở đó chờ đợi.
Một lúc sau, gần ba mươi người xuất hiện trước mặt Lam và bọ ngựa. Đi đầu không ai khác chính là Thiên Hoàng.
Đứng cách Lam năm mét, Thiên Hoàng dùng ánh mắt như muốn giết người của hắn nhìn cô và bọ ngựa. Thấy vậy Lam mở miệng nói trước.
- Chú Hoàng à, con của chú là loại người nào chắc chú cũng biết. Hắn tự làm tự chịu chết chưa hết tội. Nếu như chú và người của chú vẫn còn tiếp tục phục kích đánh giết người của con và chị Linh nữa thì đừng có trách tụi con không nể mặt.
- Haha. Mày nói con tao chết còn không hết tội. Nực cười, con của ta u tú như vậy, muốn đám đàn bà tụi mày đó là phúc của tụi mày. Vậy mà tụi mày lại độc ác ra tay chặt đầu nó. Nếu hôm nay mày đã tự dẫn xác đến thì đừng mong có thể rời đi. Còn có con súc sinh kia là kẻ ra tay đúng không? Hôm nay tao sẽ băm mày và con ả kia thành ngàn mảnh để tế con tao trên trời.
Sau khi bức xúc phẫn nộ quát to, Thiên Hoàng nhìn đám thủ hạ cùng với thủ lĩnh thứ hai nói:
- Tụi bây động thủ giết chết tụi nó cho tao.
Thấy vậy Lam vừa lui lại hét to:
- Tôi khuyên ông không nên ép người quá đáng. Nếu không hậu quả tôi không có chịu trách nhiệm đâu đó.
Mà đám người Thiên Hoàng thì cười to nhào lên tấn công mà không thèm quan tâm đến lời cảnh báo của Lam.