Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
“Tiểu thư…” Hổ Phách cắn môi, nước mắt rơi xuống như mưa.
“Đi thôi, nhanh lên.” Ta lau nước mắt cho nàng ấy, thúc giục.
Hổ Phách mím môi, bất đắc dĩ im lặng, cắn răng dẫn hài tử rời đi.
Người ở đây đều rất khôn ngoan không hỏi bọn họ sẽ đi đâu.
Ta quay đầu lại, nhìn đám người bên trong y quán, cố gắng mỉm cười, nói: “Mọi người, động thủ thôi.”
Vị trí của y quán nằm ngay giữa thành, người dân Bắc Tân Cương đều có trình độ quân sự cao, sau khi bàn bạc với một số binh sĩ có kinh nghiệm, chúng ta đưa ra một kế hoạch đơn giản, nhưng thời gian quá eo hẹp, cũng không làm được chuyện gì.
Ta biết mọi người đã hạ quyết tâm tử chiến, hành động lần này chỉ là để g.i.ế.c thêm vài tên lính Hung Nô mà thôi.
Ta cũng biết rõ ràng.
Ta cũng phải chết.
Quân Hung Nô tới rất nhanh, có lẽ bởi vì nơi này chỉ là y quán, không có gì quan trọng, quân đội phái tới cũng không nhiều.
Binh sĩ Tiêu Thiên vốn là trinh sát, bị thương ở cánh tay phải lui về phía sau, xung phong nhận nhiệm vụ đi thám thính, sau khi phát hiện ra có người đến, lập tức ra hiệu.
Đầu tiên là một đợt thuốc gây mê do Hồng y sư đặc biệt chuẩn bị, sau đó mỗi người đều đơn độc xông ra c.h.é.m giết.
Đây là lần đầu tiên ta g.i.ế.c người.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/song-nhu-luc-binh-yeu-nhu-gio-bao/chuong-25.html.]
Mặc dù đối thủ đã hít phải thuốc choáng, tay chân như nhũn ra, nhưng kiếm đầu tiên ta c.h.é.m xuống vẫn không chính xác, nhắm vào cổ, cuối cùng lại rơi xuống vai.
Có lẽ bị đau đớn kích thích khiến người kia tỉnh táo, ta nhìn thấy đôi mắt xanh của người Hung Nô vốn rất khác với đôi mắt của người Trung Nguyên bỗng nhiên sáng lên, đầy hung tợn, hắn ta giơ đao lên c.h.é.m về phía ta.
Chính A Nhạc đã giúp tôi, dùng đao c.ắ.t c.ổ tên Hùng Nô kia, m.á.u b.ắ.n tung tóe trên mặt ta.
A Nhạc không nói gì, lại quay đi đối phó với một tên khác.
Hóa ra m.á.u của người Hung Nô cũng nóng.
Ta nhìn người ngã xuống, trong lòng thầm nghĩ như vậy.
Giữa lúc giao tranh, xung quanh vang lên những tiếng gào thét, không kịp cho người ta sững sờ, ta nghiến răng nghiến lợi, tê dại vung đao, hoàn toàn không cảm giác trên người mình đã nhận bao nhiêu vết thương.
Chỉ là dù sao ta cũng là nữ nhân, ở nhà được nuông chiều nhiều năm, người dần dần yếu đi, mắt thấy một tên Hung Nô mắt đỏ vung đao c.h.é.m xuống người ta, nhưng toàn thân không còn sức lực né tránh.
Biết mình sắp c.h.ế.t là cảm giác như thế nào.
Câu trả lời là không có cảm giác, trong nháy mắt đó đầu óc ta trống rỗng, chỉ có thể ngơ ngác nhìn thanh đao đang bổ xuống.
Đột nhiên một mũi tên từ phía sau b.ắ.n tới, trúng ngay giữa tim tên Hung Nô.
Khoảnh khắc tiếp theo ta nhìn thấy người cùng hung cực ác đó chậm rãi đổ ập xuống trước mặt ta.
Nhìn qua vai hắn ta, ta trông thấy một bộ áo giáp màu trắng bạc chói lóa dưới ánh mặt trời, ngước mắt nhìn lên chính là Nhiếp Hàn Sơn vẫn đang trong tư thế kéo dây cung.
Khoảnh khắc đó, hắn đứng trong ánh sáng, giống như một vị thần.