Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Song Quy Xuân - Ngã Giai Phong Nguyệt
  3. Chương 1
Trước /22 Sau

Song Quy Xuân - Ngã Giai Phong Nguyệt

Chương 1

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Bánh ngọt của lầu Phù Dung cực kỳ khó mua.

Ta phải dậy sớm xếp hàng, vất vả lắm mới mua được, liền vội vàng nhét bánh mới ra lò vào trong ngực.

Lại bị nóng đến mức phải hít vào một hơi.

Nhưng nhớ đến lần trước Bùi Tiện nhỏ giọng than phiền bánh nguội ăn rất khó nuốt, Ta vẫn cố nhịn xuống. Dù sao ta vốn quen chịu đựng rồi.

 

Trên đường về, ta ghé lấy món quà sinh thần đã chuẩn bị cho Bùi Tiện. Đó là một chiếc nỏ tay áo nhỏ nhắn, tinh xảo. Thứ này rất hợp với một công tử yếu ớt, chẳng biết võ công như Bùi Tiện. Chỉ có điều, nó đắt vô cùng.

 

Cuối cùng, ta đành phải đem cầm miếng ngọc bội đã đeo từ nhỏ, lại sớm hôm bôn ba làm việc, mới đủ tiền mua nó. Nghĩ đến vẻ mặt vui mừng của Bùi Tiện khi nhận được quà, ta liền rảo bước quay về.

 

Nào ngờ, chưa đi được bao xa, đã bị người ta chặn đường. Hắn khom người thi lễ: "Tiểu thư có lời mời."

 

Toàn thân ta lập tức căng cứng. Ta biết, trở về kinh thành rồi, sớm muộn gì cũng gặp lại bọn họ, nhưng không ngờ lại nhanh đến thế. Tay ta lặng lẽ nắm lấy nỏ giấu trong áo, nhưng ngay sau đó, mọi ý chí phản kháng đều tan biến. Bởi vì hắn đã đưa ra một cây trâm gỗ. Ta nhận ra nó. Đã có biết bao đêm, Bùi Tiện chong đèn tỉ mỉ, mài giũa cây trâm ấy.

 

Có lần, ta mất kiên nhẫn, tức giận ném nó đi. Nhưng cuối cùng, ta lại chạy đi nhặt về, rồi lại gần hắn, giơ bàn tay tội nghiệp ra, mếu máo: "Tay ta bị trầy xước hết rồi. Tất cả đều là vì làm trâm cho nàng mà... A Hòa, ta đối xử với nàng tốt chứ?"

 

Những ngón tay thon dài của hắn vẫn còn chi chít vết thương do gai gỗ đ.â.m phải. Công tử bột như hắn, nào đã từng phải làm những việc nặng nhọc thế này?

 

Ta vừa thoa thuốc cho hắn, vừa ngoan ngoãn gật đầu: "A Tiện đối xử với ta rất tốt."

 

Bùi Tiện nghe vậy liền vui vẻ ra mặt. Nhưng cây trâm gỗ trơn nhẵn, trông chẳng đẹp mắt chút nào. Hắn nhìn nó một hồi, rồi ngập ngừng: "Hay là khắc một bông sen nhỏ nhé? Trước giờ, ta vẽ hoa sen giỏi lắm! Chẳng biết khắc lên gỗ thì thế nào... Nếu xấu, nàng cũng không được chê đâu đấy!"

 

Hắn giả vờ hung dữ. Dĩ nhiên là ta không chê rồi. Suy cho cùng, đây là lần đầu tiên có người tự tay làm quà tặng ta. Ta còn chưa hết vui mừng ấy chứ.

 

Vậy mà giờ đây, cây trâm ta ngày đêm mong ngóng lại xuất hiện trong tay kẻ thù. Ta nắm chặt hai tay, cố kìm nén nỗi bất an trong lòng, khàn giọng hỏi: "Đi đâu?"

 

Hắn dẫn ta đến một tửu lâu.

 

Trước mặt ta là cả một bàn tiệc thịnh soạn, sắc hương vị có đủ. Bọn họ nói đã được dặn dò phải tiếp đãi ta chu đáo. Ta chẳng buồn nhìn, chỉ lo lắng hỏi: "Các ngươi đưa hắn đi đâu rồi?"

 

A Tiện vốn nhút nhát. Bên cạnh hắn, dù chỉ có thêm một người lạ, hắn cũng phải cảnh giác rất lâu. Hắn lúc nào cũng bồn chồn, không yên, cứ muốn ta phải ở bên cạnh.

 

Nhưng tên canh giữ lại cứ như khúc gỗ, chẳng nói chẳng rằng. Ta nhíu mày: "Ngươi..”

 

“Sao muội lại đột nhiên muốn gặp ta?"

 

Giọng nói quen thuộc ấy vang lên từ phòng bên cạnh. Tuy cố tỏ ra thờ ơ, nhưng giọng điệu vẫn lộ ra vài phần vui mừng. Lời nói đến bên miệng, ta bỗng nghẹn lại. Ta mở to mắt, theo bản năng muốn đứng dậy.

 

Là A Tiện!

 

Nhưng ta vừa cử động đã bị ngăn lại. Cuộc trò chuyện bên phòng kế tiếp vẫn tiếp tục.

 

"Ta nghe nói điện hạ hiện giờ và tỷ tỷ của ta rất thân thiết?"

 

Giọng Khương Ngôn Hà hơi khàn, không nghe ra chút cảm xúc nào. Ta siết chặt cây trâm trong tay, đầu óc rối bời. Sao... lại có cảm giác hai người này rất quen thuộc nhau? Mà điện hạ là sao? A Tiện nói hắn chưa từng đến kinh thành cơ mà. Ta bỗng ngừng giãy giụa, im lặng lắng nghe.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");

Quảng cáo
Trước /22 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Bới Ra Một Vị Vương Gia Bệnh Tật Triền Miên

Copyright © 2022 - MTruyện.net