Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Song Quy Xuân - Ngã Giai Phong Nguyệt
  3. Chương 11
Trước /22 Sau

Song Quy Xuân - Ngã Giai Phong Nguyệt

Chương 11

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); ức giận, Bùi Tiện ngay lập tức chọc vào đầu nàng mà mắng. Nhưng trên thực tế, đợi nàng ngủ rồi, hắn lại lén lút đứng dậy, vừa lẩm bẩm vừa dùng loại cao thuốc tốt nhất bôi lên vết thương của nàng, trên mặt còn mang theo nụ cười ngốc nghếch. Chỉ là vị trí vết thương đó thật sự không đúng lắm.

 

Bôi tới bôi lui... cuối cùng cao thuốc vẫn cứ bôi vô ích. Nhưng nàng chưa bao giờ giận hắn. Bùi Tiện nghĩ, có lẽ mình đã bị chiều hư như thế này rồi. Nhưng trong lòng lại ngọt ngào như uống mật. Vì vậy, Bùi Tiện với tâm trạng ngọt ngào như uống mật, liền ở trong sân chờ đợi. Chờ đến khi quản gia dẫn theo mấy tên hộ vệ bị đánh cho mũi tím mặt mày đi vào, rồi nói với hắn, nàng đã rời đi.

Rời đi?

Phản ứng đầu tiên của Bùi Tiện chính là không thể nào. Khương Hòa thích hắn như vậy, làm sao có thể không từ mà biệt được chứ? Huống hồ rời khỏi hắn, Khương Hòa còn có thể đi nơi nào nữa?

 

Nàng ở Tiểu Điền thôn, căn nhà kia đều bị thiêu hủy rồi! Bùi Tiện không tin. Hắn sai người lăn đi tìm Khương Hòa, không tìm được thì đừng quay về.

 

Kết quả người không tìm được, ngược lại dẫn về một tên học đồ. Tên học đồ kia nói hắn từng thấy Khương Hòa cùng người tiến vào tửu lâu lớn nhất kinh thành.

 

"Ra, ra ngoài sau, vị cô nương kia liền một bộ dạng tâm sự nặng nề, ngay cả túi tiền rớt cũng không hề chú ý tới."

 

Ngay cả túi tiền cũng có thể đánh rơi, xem ra là tâm sự lớn lắm rồi. Bùi Tiện kéo kéo khóe môi muốn cười nhạo, lại phát hiện căn bản cười không nổi. Trong lòng ẩn ẩn có một đạo thanh âm đang nói cho hắn biết: Khương Hòa nghe được rồi, nàng nghe được những lời hắn nói kia rồi, nàng biết quan hệ của hắn và Khương Ngôn Hà rồi.

 

"Tiếp tục tìm." Một lúc lâu sau, Bùi Tiện nghe thấy thanh âm vô cùng khàn khàn của mình vang lên. Hắn nói một cách tàn nhẫn: "Lật tung cả kinh thành cũng phải đem người cho ta tìm ra!"

 

Bùi Tiện không hề phát giác lúc nói câu này, cả người hắn đều run rẩy lợi hại. Thế nhưng Khương Hòa lại giống như chưa từng tới kinh thành, dù sống c.h.ế.t cũng không tìm thấy. Bùi Tiện phiền não cực kỳ, nhưng hắn căn bản không hề nghĩ tới chỗ Khương Ngôn Hà.

 

Suy cho cùng Khương Ngôn Hà từ trước đến nay không nhiều lời hỏi chuyện Khương Hòa, vừa nhìn chính là không có hứng thú gì. Hắn chỉ cảm thấy có lẽ lại là những vị hảo hoàng huynh kia của hắn trước khi c.h.ế.t làm ra sự giãy dụa vô dụng.

 

Có lẽ là hắn tìm người động tĩnh quá lớn, ngay cả Khương Ngôn Hà cũng đến hỏi hắn làm sao vậy.

 

 "Không có việc gì."

 

Bùi Tiện theo bản năng không muốn nói cho Khương Ngôn Hà biết chuyện liên quan đến Khương Hòa, chỉ nói: "Chỉ là có một tên thuộc hạ không nghe lời, thật sự là khiến người ta phiền lòng."

 

Đúng vậy. Hắn đối với Khương Hòa định vị chính là một thanh đao cực kỳ dễ dùng. Thỉnh thoảng hắn cũng sẽ đến chỗ nàng tìm chút an tâm, nhưng chỉ có thế mà thôi. Hắn những ngày này phiền não và bất an, chỉ là bởi vì, chỉ bởi vì một khi Khương Hòa rơi vào tay người khác, có lẽ sẽ ảnh hưởng đến kế hoạch sắp xếp tiếp theo của hắn.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");

Quảng cáo
Trước /22 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Có Lẽ Tớ Ngốc! Nhưng Tớ Biết Yêu Cậu

Copyright © 2022 - MTruyện.net