Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Ta đột nhiên ngẩng đầu, im lặng lắng nghe. Trong lòng nghĩ khó trách hôm đó phu nhân nghe Khương Yến Hạc để ta ở Hàm Đạm viện lại tức giận như vậy. Lại đột nhiên nhớ tới quyển sách mà hắn luôn mang theo bên người, thì ra đó không phải di vật của sư phụ, mà là của ta. Hốc mắt đột nhiên cay xè.
Thế nhưng ta không biết nên nói gì, chỉ có thể liên tục nhỏ giọng "Xin lỗi".
"Bất quá cũng may không phải hoàn toàn đều là chuyện xấu. Ít nhất nó đã hiểu rõ chính mình muốn cái gì, liền nên đi tranh đi đoạt."
Khóe miệng phu nhân nở nụ cười kỳ quái: "Nó trưởng thành rất nhanh, ta rất vui mừng. Nhưng ta vẫn không thích ngươi, Khương Hoà."
Bà ấy đi tới bên cạnh ta, nhìn xuống: "Ngươi không xứng với nhi tử ta. Nếu chỉ là làm đồ chơi ở bên cạnh nó, cũng tạm được."
"Ta đã trả hết ân tình của Tướng phủ rồi."
Ta bình tĩnh nhìn phu nhân. Ta sẽ không ở lại làm một món đồ chơi. Ở Tướng phủ mấy năm đó, ta đã thay Khương Yến Hạc đỡ rất nhiều lần ám sát, mà hắn cũng vĩnh viễn sẽ không biết.
Lần giả ám sát hắn sắp xếp kia lại lẫn vào người thật. Là ta liều c.h.ế.t ngăn cản những người đó, thậm chí bị cắt đứt gân tay. Ta cũng biết trong đó có sự nhúng tay của phu nhân. Bà ấy xưa nay ở những chuyện lớn này đều cực kỳ tàn nhẫn.
"Ta liền biết ngươi không giống như vẻ ngoài thành thật như vậy!"
Bà ấy cười lạnh: "Thật nên để bọn họ cũng đến xem thử bộ mặt thật của ngươi."
Ta cụp mắt không nói. Người đều là kẻ tham sống sợ chết, ta cũng không ngoại lệ. Những lời nên nói đều đã nói xong, chỉ là lúc sắp đi, ta vẫn nhịn không được: "Vì sao hắn lại sợ tiếng sấm?"
Phu nhân không để ý. Bà ấy lại quỳ lên bồ đoàn, trên tay lần tràng hạt. Ngay lúc ta tưởng rằng bà ấy sẽ không trả lời, giọng nói cực kỳ lạnh nhạt truyền đến: "Tối hôm ngươi chết, sấm sét rất lớn."
Khương Yến Hạc không biết chuyện ta bị phu nhân tìm đến. Cho đến khi ta tự nhiên rút quyển sách kia ra, tùy ý lật vài cái sau đó dứt khoát khép lại, không nhịn được đỏ mặt: "Sư phụ sao, sao lại đưa ngươi quyển này!"
Tuy rằng cũng là thoại bản kể về thư sinh và hồ ly, nhưng mà quyển này lại lớn mật hơn một chút. Ánh mắt Khương Yến Hạc theo động tác của ta mà tối đi,ại cười: "Có lẽ Mạc sư phụ cũng chỉ là thuận tay lấy một quyển."
Hắn lại tự nhiên nói đến cách trang điểm và son phấn gần đây đang thịnh hành trong kinh thành.
"Ta đã sai người mua một ít về," hắn khẽ móc ngón tay ta, lông mày cong cong: "Tối nay ta sẽ trang điểm cho tỷ tỷ."
"Được ——"
"Các ngươi đang làm gì!"
Còn chưa đợi ta nói hết lời, một tiếng quát phẫn nộ liền mạnh mẽ cắt ngang. Ta sững sờ, quay đầu lại chạm vào một đôi mắt quen thuộc. Ta theo bản năng chớp mắt. Sao lại là... Bùi Tiện?
Cả đầu óc Bùi Tiện đều rối bời. Hắn không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Hắn thậm chí hoài nghi mình bị thương, hoặc là phát sốt đến mức đầu óc cũng mơ hồ. Nếu không thì sao có người nói cho hắn biết, biểu muội mà hắn ái mộ bấy lâu nay kỳ thật là biểu đệ, và người đó thậm chí còn yêu thích Khương Hòa đã lâu!
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");