Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Soul Eyes
Tác giả: Triệu Long
©©©©©©©©©©©©©©©©©©
Tóm tắt tập trước: Hoa,một oan hồn oán khí ngút trời do bị người yêu chính tay sát hại, phong ấn linh hồn cô vào một chiếc hũ. Do đôi mắt bị hắn ta bán để thu lợi, nên cô đành cam chịu số phận.Tưởng rằng như tuyệt vọng, nhưng may mắn đã mỉm cười khi đôi mắt của cô đã được cáy ghép vào một vị pháp sư trẻ tuổi, nhờ đó cô lời kêu cứu của cô đã được đáp lại.
Sau một thời gian, cuối cùng Nam và Ân cũng giải cứu được linh hồn của cô. Việc cuối cùng là bắt tên sát nhân phải trả giá, nhưng thật trớ trêu do một phút bất cẩn Tuấn đã bị Tử Ô chiếm thân xác và làm những việc vô cùng tàn nhẫn. Khi đang thu hồi Âm Lệnh,Nam bị tập kích nên rơi vào tình thế nguy hiểm.Ân cũng vì cứu cậu mà mất mạng.Biết Tử Ô và mình là một thể,phút quan trọng Tuấn làm chủ được thân xác và hi sinh mình dưới lưỡi kiếm của Nam để giết Tử Ô. Cuối cùng sự thật cũng đã sáng tỏ, mọi thù hận cũng tan biến,Tuấn và Hoa lại ở bên nhau. Quan trọng hơn, Nam đã bỏ được gánh nặng che giấu thân phận với người bạn thân của mình.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Tại nhà Ân
Từ trong bếp mẹ của Ân bưng ra một nồi cari gà nóng hổi, vàng óng ánh và còn nghi ngút khói
- Hôm nay có món cari con thích đây!
-Woo~!Nhìn ngon ta, lâu lắm rồi con mới được ăn lại món này.
Cậu xới một bát cơm trắng, đặt đũa lên trên ngay ngắn rồi đặt qua chiếc ghế còn trống kế bên, đựơc chiếu sáng bởi ánh đèn vàng nhạt, Ân mỉm cười và thủ thỉ
-Ba cũng thích món này nữa tiếc là...
Ân không được may mắn như Nam, ba đã cậu hi sinh trong cuộc càng quét tàn dư của ma tộc cách đây 10 năm về trước. Sau đó cậu theo ông và bà của mình học thuật trừ tà để kế thừa truyền thống.
Tuy không khí có vẻ buồn,nhưng sau đó hai mẹ con họ vừa ăn vừa nói chuyện với nhau, về những chuyện đời thường.Ăn xong, Ân cầm giẻ lau bàn. Mẹ cậu thì rửa bát đũa bà bảo
-Thôi con ngủ sớm đi, mai còn đi học sớm nữa.
- Vâng! Mẹ cũng ngủ sớm.
Lên phòng Ân mở cửa sổ, nhìn ra xa xăm với khuôn mặt lo lắng.
*Lúc đang dùng bữa tối
Đang định gấp phần thịt nóng hỏi trông nồi cari Ân sựng lại khi nghe thấy tiếng hoảng hốt trong đầu
- Thiếu gia... Thiếu gia...
Ân nói trong đầu
- Tiểu tinh linh sao ngươi bị thuơng nặng thế kia?
-Là hắn!
Lúc này trong đầu Ân hiện ra một hình ảnh không thể ngờ...
- Hơ~!
Khuôn mặt xơ xác, tóc tai bù xù, đứng trước gương Nam cầm típ kem nặng vào bàn chải
- Thứ hai! Tao ghét mày!
Đang đánh răng, chiếc điện thoại Nam để trên bồn rửa mặt rung lên, cầm điện thoại lên Nam mệt mỏi.
- Ha hô! Hao he.
Ân cười
- Mày dùm ơn nhả hết đốn kem trong mồm ra rồi nói tiếp!
KHỌT...KHỌT....KHỌT... PHỤT
Nam lấy khăn lau mặt
- Rồi ok xong! Tao nghe
- Hôm nay thánh Nam nhà ta thức sớm bây!
-Phải vậy thôi! Mày biết chị hai tao rồi đấy.
-Mày ăn gì chưa? Đi ra ăn sáng. Tao có chuyện muốn nói.
- Ok đợi tí thay đồ đã!
Khoác chiếc áo sơ mi trắng, đóng thùn gọn gàng, không quên xịt tí dầu thơm Nam đeo balo và khỏi phòng.
-Hôm nay con thức sớm thế!
Nam lúi cúi buộc giày
-Con cũng phải lớn chứ mẹ!
- Hà hà! Cái thằng này. Ăn cơm rồi hẳn đi!
- Dạ.Con hẹn với thằng Ân đi ăn sáng rồi nên cả nhà ăn đi ạ!
Ba Nam bảo
- Đi học về sớm nha con trai! Hôm nay nhà mình có việc.
- Việc gì ạ!?
Để cốc sữa xuống chị My bảo
- Em quên hôm nay chúng ta sẽ chuyển nhà à?
- Ờ ha! Em quên mất, được rồi con sẽ về sớm. Con đi nha!
- Đi học vui vẻ nha!
Nam hẹn Ân ở quán cô Kim, cái quán mà trước kia mà cả nhà Nam thường lui tới. Dừng xe ở phía trước, Nam tháo chiếc mũ bảo hiểm xuống và đặt trên xe. Đẩy chiếc cửa bằng kính vào, cậu nhìn xung quanh, Ân giơ tay
-Đây này!
Nam tiến lại gần, kéo chiếc ghế ra ngồi xuống và đặt chiếc ba lô trên một chiếc ghế khác kế bên
- Kêu gì chưa?
-Chưa! Mày biết ở đây có gì ngon thì kêu đi.
Nam nói với anh bồi
- Anh cho em hai phần cơm gà nha!
Anh bồi quay đi, Ân bảo
- Hôm nay nghe nói mày phải chuyển nhà à?
-Đúng rồi, nhưng tao thấy lo lo
- Lo chuyện gì? À... Chuyện vợ sắp cưới ấy à! Hà hà
- Ừ! Vừa lo vừa hồi hộp không biết cô ấy ra sao.
-Lo gì mày ơi! Phượng Hoàng Tộc ai mà chả biết toàn là mỹ nhân, ở đó mà lo với lắng.
- Hên xui lỡ có ngoại lệ! Nhưng dù cô ấy ra sao tao cũng sẽ thuơng cô ấy.
Người phục vụ bưng hai đĩa cơm gà ra. Đặt nhẹ từng chiếc xuống
- Quý khách dùng ngon miệng!
Ân nói
-Cảm ơn anh!
Vừa lau chiếc nĩa bằng khăn giấy Ân bảo
- Đêm hôm qua ở khu rừng phía đông xảy ra một chuyện lạ. Tao đã đi điều ra rồi nhưng không có manh mối.
-Là chuyện gì?
- Mày cũng biết đấy, tộc Kỳ Lân có thể tâm ý tương thông với cây cỏ. Hôm qua, một tinh linh sống dưới gốc đại thụ đã cho tao biết nó thấy một cái xác khô đi lại trong rừng, hình như là một người đàn ông. Cánh tay trái thoát ra một luồng hắc khí cực mạnh, cánh tay thì luôn đưa thẳng về phía trước giống như đang điều khiển cái xác vậy. Cái xác đó đi tới đâu thì hút sinh khí tới đó khiến hoa cỏ héo úa, con tinh linh bị nó hút sinh khí khiến chỉ còn nữa cái mạng.
Lúc này mặt Nam tái đi, mồ hôi trên trán lăn xuống từng giọt
- Không thể nào! Không lẽ là hắn...
- Hắn ta là ai?
- Mày có nghe người của Kỳ Lân Tộc kể về cuộc chiến lớn nhất từ trước giờ của tam giới chưa?
-Ý mày là... Huyết Vũ!?
-Đúng vậy! Trong trận chiến đó ông nội tao đã giao đấu với Ma Vương mấy ngày mấy đêm. Sau cùng cũng giết được hắn, nhưng đến khi đem thiêu hủy thân xác của hắn thì phát hiện ra bị mất một cánh tay phải.
-Vậy ý mày là....
-Tao mong rằng nó không như tao nghĩ.
Không khí trở nên nặng nề, mọi âm thanh trong quán như chết lặng đi. Sau khi dùng bữa, Nam đi ra xe mở chiếc cóp lấy ra một lá bùa, xếp thành hình một con hạc giấy, nói những lời của Ân kể lại,rồi thả bay đến chỗ của bà mình. Hai người mang trong người cùng một tâm trạng đến trường.
Đến lớp, Nam đan bàn tay trước mặt ngồi suy nghĩ. Ân thì ngồi bàn trên liên lạc với những linh hồn hoa cỏ để rõ tình hình hoạt động của cái xác khô tối qua. Cậu cầm bút vẽ lên giấy những đường cong, thẳng xem cái xác khô ấy muốn đi đến đâu. Lúc này, bên ngoài lớp học có vẻ ồn ào. Vẫn như thường lệ với chiếc váy ngắn caro, chiếc áo sơ mi viền đỏ Liên Nhi vui vẻ đến trường, nhiều anh trong đoàn đi theo xin nick facebook và nói chuyện. Vô đến lớp, cô nhìn thấy Nam đang ngồi chầm ngâm, cô tiến lại gần thì tay hiện lên một vệt ánh sáng màu cam đỏ. Nhưng có vẻ Nam không để ý mọi thứ xung quanh
- Nam ơi! Nam!
Thấy Liên Nhi gọi mãi Nam có phản hồi một cậu học sinh cá biệt tức giận, bỏ tay vào túi quần đi lên. Đập nhẹ vào vai Nam. Lúc này Nam giật nhẹ người quay qua.
- Ê! Bộ mày bị điếc hay sao mà không nghe bạn gái tao nói hả?
Nam cũng tức giận vì có kẻ vừa hống hách vừa làm cho Nam mất đi sự tập trung
-Gì? Bạn gái?
-Đúng vậy! Bộ mày điếc à?
Liên Nhi nhanh chống biện minh
- Không phải đâu, bạn ấy nói đùa đấy?
Có vẻ Nam không quan tâm lắm về lời nói của Liên Nhi, mà chỉ tập trung vào tên Cường, tên được coi là đầu gấu nhiều đàn em nhất trường.
Nam nhìn chầm chầm vào hắn lạnh lùng nói
- Tao cho mày ba giây để bỏ cái tay dơ bẩn của mày ra khỏi vai tao.
Lúc này Ân, cũng mới vừa kết thúc việc theo dõi. Trong lúc làm việc cậu cũng đã nghe được hết sự việc bên dưới. Ân không quay xuống, cậu chỉ cười và nói
- Bỏ tay mày ra đi trước khi mày ân hận. Nếu không tới đó phải vừa quỳ, vừa van xin đấy.
Tên Cường nói với giọng kinh bỉ
- Tao sợ tụi mày quá à! Rồi tụi mày làm gì bố?
Liên Nhi sợ có đánh nhau, cô bảo
- Thôi mà Cường mình học chung lớp mà đừng kiếm chuyện với Nam nữa!
Cường nhìn Nam nói
- Mày nhìn cái gì? Tao nể Liên Nhi thôi nghe không mậy!
Nam cười nhếch môi lạnh lùng quay mặt đi
Liên Nhi ngồi xuống cạnh Nam.
- Làm gì mà thấy mất hồn vậy Nam?
- Không có gì!
Tiếng chuông vào học, cô chủ nhiệm với chiếc áo dài lam thước tha, bên trên được thêu hai đóa hoa tường vy nở rộ. Cô bước vào đặt chiếc cặp lên bàn điểm danh, sau đó cô bảo
- Trước khi vào tiết học, cô muốn lớp cúng ta đề cử một bạn làm lớp trưởng mới.Bạn Lam lớp trưởng cũ của chúng ta, vì lí do riêng của gia đình nên đã chuyển trường, nên giờ cô muốn lớp chúng ta biểu quyết!
Hai người được cả lớp bầu cử là Tiến và Liên Nhi, nhưng kì lạ là số phiếu lại bằng nhau. Trong khi lớp với sỉ số là 41. Cuối cùng cô chủ nhiệm phát hiện ra phiếu cuối cùng là Nam, cậu đang ngồi thẩn ra và như đang suy nghĩ việc gì đó. Cô gọi Nam nhiều lần,sau đó Liên Nhi kéo nhẹ tay áo của cậu
-Nam à! Cô Linh kêu kìa.
Lúc này, Nam mới để ý mọi âm thanh xung quanh. Cô Linh bảo
- Nam sao em không giơ tay hay em không đồng ý hai bạn làm lớp trưởng.
Nam gãi đầu, rồi giơ tay
-À không! Em giơ tay đây.
- Em giơ tay cho bạn nào?
Nam do dự ít phút rồi bảo
- Ờm... Em bầu cho Liên Nhi thưa cô!
-Vậy từ nay Liên Nhi sẽ làm lớp trưởng mới của lớp ta. Các em mở sách trang 30 chúng ta học bài mới.
Trong giờ Nam không ghi bài, mà vẽ vài đường trên giấy và vài câu văn kì lạ như một nghi thức vậy. Liên Nhi nhìn sang chỉ biết che miệng cười. Bỗng dưng Cường đứng sực dậy la lớn.
- Thằng nào chửi tao!
Cả lớp quay sang nhìn cậu ta, ai cũng ngạc nhiên, có vài người thì cười che miệng vì sợ nó thấy sẽ bị ăn đòn. Giáo viên nhắc nhở cậu ta
- Em Cường! Em bị gì vậy?Ai chửi em chứ, một lần nữa cô đuổi em ra ngoài đấy!
Cường ngồi xuống ít phút, cẩn thận để ý nhìn xung quanh thì thấy không thấy ai mở miệng cả. Chỉ thấy Liên Nhi lâu lâu quay sang Nam cười mỉm rồi lắc đầu nhẹ. Đột nhiên,cậu bịt hai tay lại được vài giây mang cặp nhanh chóng xin phép rồi ra về.
Sau vài tiếng trống, đến giờ ra chơi Nam lại ra ngoài nơi được gọi là " căn cứ bí mật " của mình. Vẫn dưới gốc long não đó, vẫn cảnh biển mênh mông đó. Tiếng gió nhẹ nhàng làm Nam như chút đi được một thứ gì đó trong lòng. Liên Nhi lại ra đó với Nam. Vẫn không quên mua cho Nam chai nước Nutri Boot mà cậu thích.
- Lại ngồi ở đây hôm nay còn như mất hồn nữa chứ thiệt là.
Nam bảo
- Do một số chuyện thôi, nhưng ra đây là thấy yên bình rồi.
-Uống nước đi!
-Cảm ơn nha.
Liên Nhi hỏi
- Nghe nói hôm nay ông phải chuyển nhà?
Vừa vặn chiếc nắp chai Nam trả lời
-Ừ đúng rồi! Sao Nhi biết?
-Thì Ân nói đó!
- Cái thằng nhiều chuyện này!
-Hihi! Rồi đến nhà ba mẹ vợ tương luôn hả?
Uống xong ngụm nước Nam nói
- Có lẽ vậy!
- Sao khi nãy ông không dùng bạo lực với cùng mà im lặng vậy? Tui thấy đa số con trai mà bị ép thế là có phản xạ lại ngay dù ít hay nhiều!
-Đây phải chuyện gì cũng lôi bạo lực ra giải quyết!
- Ông tốt bụng đấy và hài hước nữa!
-Hài hước hả? Tui không thấy vậy!
- Đôi khi đối với bản thân mình không thấy vậy, nhưng người khác lại cảm nhận được đấy!
Sau giờ tan học, Nam cùng Ân lên xe trở về vừa đi đến cổng họ thấy cường chạy đến chặn trước mặt với khuôn mặt hoảng sợ. Ân nói nhỏ với Nam
- Đúng kịch bản nè coi đi. Quỳ xuống.
Quả nhiên Cường quỳ xuống
Ân lại nói nhỏ với Nam
-Vang xin!
Lúc này Cường nhìn Nam bảo
-Cậu tha cho tôi đi! Tôi biết lỗi rồi, nếu cứ như thế này thì tôi điên mất. Cậu tha cho tôi đi!
Mọi chuyện là như thế này, lúc Cường đặt tay lên vai Nam.Nam đã chuyển phần cảm xúc tiêu cực thành uế khí truyền sang cơ thể Cường. Sau đó Nam triệu hồi một ma quỷ và sai khiến chúng quấy nhiễu Cường, trong lúc ngồi học Cường nghe thấy tiếng ai đó chửi mình liên tục và không ngừng nghỉ, nhưng không thấy ai cả, vì lúc đó uế khí chỉ mới lan đến thính giác,nhưng khi uế khí đã lan truyền ra khắp cơ thể thì cậu có thể, thì cậu có thể nhìn thấy chúng. Dù cho ra đường, về nhà, cậu cũng thấy những thứ đáng sợ. Cường nhớ lại lời cảnh báo của Ân và nhận ra mình đã đụng đến một người không nên đụng vào nên cậu cấp tốc đến trường và van xin Nam hóa giải.
Ân cười khoái chí, mọi người trong trường và cả những người bị Cường bắt nạt cũng vừa ngạc nhiên vừa hả hê, đàn em của Cường thì há hốc mồm không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Nam gập cái mui của chiếc nón bảo hiểm xuống lạnh lùng bảo
-Một thao nước muối, vài lác rừng và 9 củ tỏi.
Sau đó cậu nổ máy chạy xe về nhà.