Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Đa Bảo và anh ta thực sự tiến triển hơn là vào nghỉ hè sau thi tốt nghiệp trung học.
Mối tình đầu của cô quả thật là một người hài hước thú vị, có một ngày hai người tán gẫu trên QQ vô ý hỏi hình mẫu lý tưởng của cô, Đa Bảo liệt kê từng chi tiết một, lúc đó ở trên QQ lần anh gõ một câu như này ——
【 Ồ~ đây không phải là anh sao? 】
【 Đúng vậy...... Chính là anh 】
Đại não của Đa Bảo giống như một sinh vật đơn bào, nhất thời không kịp phản ứng cứ đáp lại như vậy, chờ lấy lại tinh thần thì tin nhắn đã chuyển đi rồi, lúc ấy Đa Bảo thực muốn phun ra một ngụm máu.
【 vậy thì ở chung một chỗ đi..... 】
Thế nhưng khi tiếng “Ting ting ting” trên QQ vang lên lần nữa Đa Bảo thấy được hàng chữ này, lúc ấy tâm tình Đa Bảo, còn kích động hơn so với cầm thông báo trúng tuyển đại học! Ở trong phòng mình vui mừng cả một ngày.
Có lúc hồ đồ cũng chưa hẳn là chuyện xấu!
Đần độn u mê lại lừa gạt được mối tình đầu, nhưng đáng tiếc là hai người không thể học cùng một trường đại học, cũng chính lúc ấy rất nhiều cặp đôi yêu sớm phải đối mặt với một vấn đề khó khăn không nhỏ —— Yêu xa.
Yêu xa hai chữ này tưởng chừng như đơn giản, đọc thấy đơn giản, lại nói cũng thấy đơn giản, nhưng chỉ có những người thực sự trải qua mới có thể biết cái gì gọi khó khăn.
Khi đó Đa Bảo đã hiểu cái gì gọi là cự ly sinh ra ngăn cách, sinh ra...... Tiểu Tam.
Bao nhiêu người trước khi chia tay đi học đại học đều lập lời thề son sắt cùng thề non hẹn biển rằng thời gian và khoảng cách sẽ phai mờ cuối cùng tan rã trong đau khổ? Lại có bao nhiêu người có thể thật sự kiên trì đến cuối cùng đồng cam cộng khổ vượt qua cuộc sống trong bốn năm? Trước khi đi học đại học Đa Bảo vẫn cho là mình là tuýp người sau, nhưng cô thật sự đã sai lầm, cô là...... cũng không có nghĩa anh cũng thế......
Cô còn nhớ rõ lúc ấy cô vừa rồi vào năm thứ hai đại học, ngày đó anh đang ở thành phố có tuyết rơi, cô vì muốn cho anh một niềm vui bất ngờ nên không tiết lộ một chút xíu tin tức gì len lén mua vé xe lửa đi tới trường anh học.
Ở phía dưới ký túc xá của anh cô mang chụp tai hà ra hơi sưởi ấm đợi anh xuất hiện, mặc dù tay chân rất lạnh, nhưng trong lòng Đa Bảo lại thấy ấm áp, lòng cô tràn đầy vui vẻ đang mong đợi anh nhìn thấy cô sẽ mừng rỡ không nhịn được cười hạnh phúc.
Nhưng cuối cùng khi cô đợi đến lúc gặp được anh thì cô không thể cười nổi nữa......
Anh che dù từ từ xuất hiện, trong ngực ôm một bóng dáng nhỏ nhắn, hình như muốn tách ra, sau đó cái ô ở giữa anh nhẹ nhàng cúi người hôn chủ nhân của cái bóng dáng nhỏ bé đó......
Đa Bảo cứ ngơ ngác nhìn như vậy, thất thần đứng đó......
Cho đến khi anh nhìn cô gái ấy rời đi thì mới chậm rãi bước trên tuyết trở về ký túc xá lúc ấy anh mới nhìn thấy Đa Bảo đứng ngây ngốc một chỗ... ...
Hai người giằng co cực kỳ lâu...... Lâu đến mức Đa Bảo bị lạnh mất hết tri giác.
“Đa Bảo......” Cô nghe được anh gọi cô như vậy.
“Em và cô ấy anh chọn một người thôi......” Đa Bảo mở miệng nói như vậy, cô còn nguyện ý cho anh một cơ hội, đối diện với sự thật trước mắt cô cũng cho chính mình một cơ hội.
Anh vẫn đứng tại nguyên chỗ nhìn cô, hồi lâu sau, anh mới chậm rãi mở miệng, “Đa Bảo...... Thật xin lỗi...... Em không thể ở bên cạnh anh......”
Lúc Đa Bảo nghe câu đó cảm thấy cực kỳ châm chọc, nhưng lúc ấy cô không khóc, cô nhẹ nhàng cười, nhưng là cười đến đau thương.
“Tốt, rất tốt.” Cô tự giễu.
“Đa Bảo, anh là một người đàn ông bình thường, anh nhìn những cô gái xinh đẹp thùy mị tất nhiên sẽ động lòng, hơn nữa em vẫn bảo thủ như vậy khiến anh thấy rất khó chịu, bây giờ là thời đại gì, em muốn tình yêu thuần khiết như trong chuyện cổ tích anh không thể cho em, nhưng mà anh cũng muốn có tình yêu, nếu em không thể cho anh những gì anh muốn thì anh chỉ còn cách tự mình theo đuổi......”
“......” Khi nghe anh nói cả tràng ra như vậy Đa Bảo chỉ cảm thấy anh rất xa lạ.
Chỉ một năm cuộc sống đại học, anh đã thay đổi khiến cô thành một người xa lạ như thế, bọn họ đã càng chạy càng xa, chỉ là cô quá ngu ngốc nên mãi vẫn không phát hiện ra.
“Cô ấy xinh đẹp hơn cô lại cởi mở hơn cô, còn cô chừng nào mới có thể xem lại chính mình, giống như cách ăn mặc của cô bây giờ sẽ không có người đàn ông nào bằng lòng bên cạnh cô mãi đâu, điều cơ bản nhất khi muốn lấy lòng đàn ông cô còn không học được, siêng năng bù cho vụng về, vóc người tướng mạo không bằng người khác cô cũng không muốn thay đổi, đừng bảo là bây giờ chúng ta xa cách, cho dù là có ở cạnh nhau đi chăng nữa tôi cũng sợ rằng chúng ta cũng khó mà tiếp tục.” Anh tuôn ra một tràng lý lẽ hợp tình hợp lý, nói chắc như đinh đóng cột, giống như trái tim thuần khiết của Đa Bảo làm ô bẩn trái tim anh. Thật nực cười.
Đôi tay Đa Bảo nắm thật chặt thành quả đấm, giờ khắc này cô cảm thấy mình đã quá ngu ngốc không biết nhìn người, gặp phải một ngụy quân tử ra vẻ đạo mạo như vậy!
“Cám ơn sự xuất hiện của cô ấy khiến cho Hứa Đa Bảo tôi không vì một tên cặn bã như anh làm trễ nải tiền đồ, hi vọng hai người cuối cùng có thể đi vào lễ đường, đến lúc đó tôi nhất định sẽ gửi đến một vòng hoa phúng viếng thật to chúc các ngươi ‘bách niên hảo hợp’!” Đa Bảo nói xong bước một bước tránh qua anh chuẩn bị rời đi.
“Cẩn thận phóng túng quá độ rồi được AIDS!” cuối cùng Đa Bảo vứt lại một câu như vậy không quay đầu lại bước đi.
Bây giờ nhớ lại câu nói độc địa này khiến cô thấy hả giận!
Đây chính là mối tình đầu của Đa Bảo với tên cặn bãn, vì yêu nhầm phải tên cặn bã như vậy Đa Bảo không còn tin tưởng vào tình yêu nữa, cô chỉ nhìn thấy dục vọng và sự phản bội, cho nên cô không tài nào thoát ra khỏi chứng sợ hãi này.
Kinh nghiệm một lần như vậy là đủ rồi, cô không muốn lại phải trải qua một lần nữa, nói cô nhát gan cũng được nói cô bước lùi cũng được, dù sao cô thật sự đã phải chịu tổn thương rất lớn, người như cô, nhìn như có sức mạnh vô địch, nhưng một khi bị tổn thương sẽ thu lại để bảo vệ chính mình, có lẽ chính là nghiệm chứng câu nói này ——một lần bị rắn cắn, ba năm sợ dây thừng.
Đa Bảo chính là một con đà điểu thích trốn tránh.
Cô biết theo tuổi tác trưởng thành cô phải tìm người kết hôn, nhưng cô đã từng nghe qua một câu nói như vậy.
Đôi khi, kết hôn cũng không cần tình yêu.
Cô rất tán thành với những lời này, không lâu nữa, cô không thể mãi núp sau lưng mẹ được đến một lúc nào đó cô vẫn bị kéo đi xem mắt, sau đó cùng một người vừa mắt, mẹ cũng vừa mắt tiến tới lễ đường, kết hôn sinh con.
Thật ra thì như vậy không tồi, ít nhất mẹ đại nhân cũng hài lòng, bọn họ có thể vui vẻ thỏa mãn đời này cô cũng không cầu gì hơn nữa.
Còn đối với cô mà nói tình yêu thực sự có lẽ là sẽ không bao giờ có được nữa, bởi vì bây giờ cô vô cùng nhạy cảm sau khi bị tổn thương bất luận cái khí cũng khó có thể rỡ được bức tường này trong cô.
Chỉ là có lúc không có chuyện gì làm Đa Bảo cũng thất thần tò mò muốn biết hình dáng của người về sau sẽ kết hôn cùng mình.
Không biết tên xui xẻo ngàn năm nào gặp cô rồi cưới cô nhưng là dù sao cũng là người sống cả đời với cô, Đa Bảo sẽ thay anh thương xót một chút.
Người anh em, đi theo ta đây khiến anh phải chịu khổ rồi! Ha ha......
Nhưng sự thật chứng minh người về sau phải chịu khổ không phải người đó mà lại là Đa Bảo cô......