Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
“Hiểu Huệ! Cậu cứ nói cho anh ta biết thì đã làm sao?”, một cô gái trang điểm đậm đi lên trước nói: “Nhân vật chính ngày hôm nay là Phương Thủy Y, bữa tiệc này cũng tổ chức vì cô ấy.
Còn kẻ nào mà làm ảnh hưởng đến tâm trạng thì tất nhiên phải đuổi đi rồi”.
“Nặng mùi quá đi”, Trương Trần vừa dùng tay phe phẩy quạt vừa nói.
Mọi người không kìm nổi mà bật cười nhưng ý thức được mọi người đều là bạn học, sau đó ai nấy đều ôm miệng cố chịu.
“Anh…”, cô gái đó tức giận, rõ ràng là không ngờ rằng Trương Trần lại nói toạc ra như vậy trước mặt bao nhiêu người.
Trong lúc tức giận cô ta giơ tay lên tát Trương Trần một cái.
“Bình thường tôi không đánh con gái, cô thật sự muốn thử sao?”, ánh mắt Trương Trần lạnh băng nhìn về phía cô gái, lúc này cô ta chỉ cảm thấy toàn thân run rẩy.
Cô ta sống trên đời gần ba mươi năm rồi nhưng đây là lần đầu tiên cô ta nhìn thấy ánh mắt lạnh băng đến vậy nên lúc này có chút chột dạ.
Nhưng vì sĩ diện nên cô ta hừ lạnh một tiếng nói: “Nếu anh không đi thì lúc hối hận tôi xem anh khóc thế nào”.
Ở phía bên kia, Phương Thủy Y lo lắng nhìn Tô Hiểu Huệ.
Cô cảm thấy sự việc có gì đó không ổn nên hỏi: “Hiểu Huệ! Rốt cuộc chuyện này là sao? Tại sao lại nói bữa tiệc tổ chức vì tớ, chúng ta chỉ là đến bàn chuyện làm ăn thôi, không đến mức được vinh dự như vậy chứ?”
“Người khác thì thật sự không có nhưng cậu lại ngoại lệ”, Tô Hiểu Huệ cười hì hì rồi nói với vẻ bí ẩn: “Cậu sẽ biết ngay thôi, cứ ngoan ngoãn đứng ở đây đi, đừng làm gì cả”.
Nói xong, Tô Hiểu Huệ chạy lên phía trên cùng, sau đó cầm micro giơ tay lên rồi nói lớn: “Âm nhạc nổi lên…”.
Ngay lập tức, âm nhạc du dương vang lên.
Sắc mặt Trương Trần không thay đổi nhưng trong lòng lại thấy nặng trĩu.
Nếu như anh nghe không nhầm thì đây là nhạc tổ chức hôn lễ.
Thông thường chỉ trong hôn lễ hoặc những lúc cầu hôn mới có bài nhạc này.
Trương Trần ở đây, đầu tiên là khổ sở với cô gái trang điểm đậm kia, còn những người khác cũng đùa đủ rồi nên cũng không có ai để ý gì đến anh nữa.
Anh không rời đi, có lẽ lát nữa còn được xem một màn kịch khác.
Ở đây không phải là sân chơi của bọn họ, cớ sao lại không làm chứ?
……………………
Tầng năm của khách sạn mặc dù diện tích không lớn bằng tầng hai nhưng ở đây, bất luận về trang trí thiết kế hay phong cách đều hơn hẳn tầng hai.
Một người đàn ông mặc đồ âu bưng ly rượu nở nụ cười với những người đang trên bàn ăn và những người đang ngồi trên ghế sô pha và nói: “Mọi người ăn uống no say nha, tôi còn phải tiếp đón bạn gái nữa nên không làm phiền mọi người nữa”.
“Ha ha! Anh Lý định cầu hôn đấy à? Người Long Quốc các anh cũng lãng mạn thế sao?”, một người nước ngoài hỏi với vẻ trêu đùa.
Người đàn ông mặc đồ âu gật đầu rồi cười nói hài hòa: “Cũng coi là thế đi! À phải rồi, cô Nhược Tuyết đâu rồi, sao cô ấy vẫn chưa đến, có phải là chê quy mô ở đây kém quá không?”
“No no! Nhược Tuyết đi đón bạn rồi, lát nữa sẽ đến.
Anh cứ bận việc của mình đi, cứ kệ chúng tôi”, một người đàn ông mũi khoằm đứng dậy nói.
Nếu như Trương Trần ở đây thì nhất định sẽ nhận ra, người này chính là thành viên của Hiệp hội y học mà được anh cứu sống trong bệnh viện thành phố.
“Vậy được, tôi đi trước nha”, người đàn ông kia gật đầu, uống cạn chén rượu vang, sau đó đi ra khỏi phòng và ấn thang máy tầng hai.
………………………
Phương Thủy Y nghe thấy âm nhạc trong phòng thì cũng cảm thấy có gì không ổn.
Mặc dù cô ấy không phải người đa tài nhưng cũng hiểu chút ít về đàn piano.
Bài nhạc này… Hình như không hợp hoàn cảnh lắm thì phải.
“Hiểu Huệ! Mau nói cho tớ biết rốt cuộc là chuyện gì đây?”, Phương Thủy Y sốt sắng hỏi.
Nếu như không phải cô thật sự cần mối làm ăn lần này thì cô đã sớm rời khỏi đây rồi.
“Xuỵt! Đến rồi đấy”, Tô Hiểu Huệ hếch hếch cằm, Phương Thủy Y đưa mắt nhìn, sau đó cô liền chau mày lại.
Chỉ cảm thấy người đang bước lại vô cùng quen thuộc.
Quần áo rất giống với quần áo của Trương Trần, đồ âu màu trắng nhưng giá cả thì đúng là một trời một vực.
Ý cười nhẹ nhàng trên mặt cùng với khuôn mặt anh tuấn khiến người ta cảm thấy vẻ lịch thiệp vô cùng.
Còn sự xuất hiện của anh ta càng khiến những cô gái khác không khỏi reo hò la hét.
Cuối cùng thì Phương Thủy Y cũng nhớ ra, cô kinh ngạc hô lên: “Anh ta, anh ta là Lý Thiên Hoa?”
“Cậu có lòng thật đấy, người ta lúc nào cũng nhớ đến cậu, cậu thì hay rồi, quên người ta từ đời nào không biết”, Tô Hiểu Huệ nói.
Phương Thủy Y ngại ngùng cười.
Năm đó cô là hoa khôi của trường, những người theo đuổi cô không thể đếm xuể.
Tên Lý Thiên Hoa kia lúc đó cũng là một người trong số đó.
Cách mấy năm không gặp, chẳng trách mà nhất thời cô không nhớ ra.
Lý Thiên Hoa xuất hiện nên mọi ánh nhìn đều dồn về phía hắn.
Có người thì ngưỡng mộ, có người thì đố kỵ, phần lớn đều là những cô gái lộ ra vẻ mặt ái mộ hơn.
Nhưng Lý Thiên Hoa lại đi đến trước mặt Phương Thủy Y rồi như ảo thuật gia lấy ra một bông hoa hồng và nói giọng nhẹ nhàng: “Thủy Y! Anh thích em lâu lắm rồi, em có thể đón nhận anh không?”
Mặc dù mọi người sớm biết sẽ như vậy rồi nhưng lúc này vẫn lộ ra nụ cười xúc động.
Còn lúc này, những người con trai ở xung quanh thấy thế cũng hô lớn: “Lấy anh ấy đi, lấy anh ấy đi…”.
Phương Thủy Y bị cảnh tượng đột ngột này làm cho khó xử không biết nên thế nào.
Cô lùi về sau một bước rồi nói với vẻ căng thẳng: “Tôi, tôi chỉ đến đây bàn chuyện kinh doanh thôi, xin lỗi…”.
“Thủy Y! Cậu luôn thông minh lắm mà, sao tự nhiên ngốc thế.
Đến giờ mà cậu vẫn không hiểu sao, ông chủ đầu tư cho cậu chính là Lý Thiên Hoa đấy.
Người ta nhớ nhung cậu thời gian dài như vậy mà cậu vẫn không đồng ý sao?”, Tô Hiểu Huệ và cô gái tên Thiến Thiến ở bên cạnh nói hùa vào.
“Là anh ta sao?”, lúc này Phương Thủy Y càng kinh ngạc hơn.
“Lại còn không?”, Tô Hiểu Huệ nói tiếp: “Nếu không thì ai lại vô duyên vô cớ đi đầu tư cho cậu nhiều tiền thế chứ?”
“Thật ngại quá! Tôi đã kết hôn rồi, tôi có chồng rồi”, Phương Thủy Y thần sắc khác lạ lùi về sau một bước nữa và nói với giọng khách khí.
“Thủy Y! Anh không để ý đâu, anh biết em và tên vô dụng đó chỉ là hữu danh vô thực, anh cũng không bận tâm.
Anh chỉ cần em thôi, lẽ nào em không biết được tâm tư của anh sao.
Ở bên anh, anh có thể cho em cuộc sống tốt hơn, anh sẽ trân trọng em, cả đời này chỉ nâng niu cưng chiều một mình em thôi”.
Lý Thiên Hoa nói với giọng nhẹ nhàng, hoa hồng trong tay vẫn dâng tặng cho Phương Thủy Y khiến mọi người ngưỡng mộ không ngớt.
Lý Thiên Hoa có thể nói là Bạch Mã Hoàng Tử chính hiệu.
Hắn có thể đáp ứng được ước mơ của phần lớn các cô gái.
Đẹp trai lại nhiều tiền, phía sau còn có bối cảnh.
Nếu không phải vì một vài lý do thì mấy năm trước hắn đã đến tìm Phương Thủy Y rồi.
Mọi người thấy màn cầu hôn cảm động này, cộng với tiếng âm nhạc của đàn piano nên liền hô hào lớn hơn, dường như bọn họ mới là Phương Thủy Y nên cứ ở đó không ngừng gật đầu.
Còn lúc này, ánh đèn thay đổi sang màu tím.
Ánh đèn dịu nhẹ chiếu lên người Phương Thủy Y và Lý Thiên Hoa, một người trẻ tuổi tài năng, một người nhan sắc khuynh thành, dường như đúng là trời sinh một cặp.
Tất cả mọi người đều đang đợi Phương Thủy Y gật đầu, bọn họ cũng nghĩ rằng Phương Thủy Y sẽ đồng ý.
Chuyện mà Phương Thủy Y lấy một tên vô dụng sớm đã truyền khắp nhóm bạn học rồi.
Một tên vô dụng so với một anh tài như này, hơn nữa người này còn không chê cô đã từng kết hôn, kết cục không nói cũng rõ, chỉ cần là người đầu óc bình thường thì đều sẽ chọn người như Lý Thiên Hoa.
“Thủy Y! Anh biết chuyện này hơi đột ngột chút nhưng không sao, chỉ cần em đón nhận anh thì chúng ta có thể dần dần xây đắp tình cảm.
Em muốn làm gì, anh đều dốc sức ủng hộ em, vấn đề đầu tư em cũng không phải bận tâm, tất cả anh sẽ gánh cho em”, Lý Thiên Hoa lại nói tiếp.
Phương Thủy Y không thể không thừa nhận, lúc này cô cũng có chút rung động.
Cô không biết được thân phận của Lý Thiên Hoa nhưng từ thực tế trước đó thì không khó đoán, gia thế của hắn chắc chắn thuộc hàng gia tộc lớn.
Còn tất cả các phương diện của Lý Thiên Hoa, bất luận là ngoại hình, học lực hay bối cảnh thì đều vô cùng ưu tú.
Nhưng Phương Thủy Y đã kết hôn rồi, hiện giờ cô là vợ của Trương Trần, vậy thì cô phải làm tròn chức trách của một người vợ.
Chưa ly hôn thì cô không thể làm chuyện gì có lỗi với Trương Trần được.
Phương Thủy Y lại một lần nữa lắc đầu, nói với giọng uyển chuyển: “Xin lỗi, tôi không xứng với anh đâu”.
Nghe thấy Phương Thủy Y cự tuyệt hết lần này đến lần khác, Lý Thiên Hoa có vẻ sốt sắng nên vội nói: “Thủy Y! Tên vô dụng đó có gì tốt, hắn có đáng để em phải làm như vậy không? Em như này là tự tay hủy hoại tương lai của mình đấy…”.
Nói xong, Lý Thiên Hoa kích động nắm chặt tay Phương Thủy Y.
Lúc này, đột nhiên có một bàn tay nắm chặt cánh tay của Lý Thiên Hoa khiến hắn cảm thấy nặng nề.
Lý Thiên Hoa ngẩng đầu nhìn thì chỉ thấy một người đàn ông với ánh mắt lạnh lùng nhìn hắn với vẻ cười như không cười.
“Cậu là ai?”, Lý Thiên Hoa chau mày hỏi.
Hôm nay hắn mời đến đây mấy người quen, cốt là để tiếp sức cho hắn khiến Phương Thủy Y thấy cảm động.
Nhưng người đàn ông nắm tay hắn lúc này, hắn chưa từng gặp.
“Ha ha”, Trương Trần cười nói: “Anh ‘đánh đồn có địch’ mà vẫn còn hỏi tôi là ai sao? Tôi chính là tên vô dụng mà anh nói đấy”.
“Anh Lý! Cũng không thể trách chúng tôi được, chúng tôi cũng không biết sao hắn đến được đây, ban đầu chúng tôi cũng đuổi hắn về rồi.
Nhưng hắn mà dám ra tay đánh người thì…”, cô gái bị Trương Trần nói là nặng mùi ban nãy, lúc này nói với vẻ õng ẹo.
Những người khác cũng liên tục gật đầu, bọn họ bảo Trương Trần cút đi nhưng Trương Trần không nghe.
Bọn họ là khách nên cũng không thể ra tay đánh người được, vì thế đành phải để mặc Trương Trần.
Mọi người nhìn Trương Trần với vẻ thương hại.
Cái tên này nếu như là con rùa rụt cổ thì đã đành, không ai để ý đến hắn nhưng hắn lại cứ nhảy dựng lên.
Lý Thiên Hoa bất luận với thân phận gì thì đều có thể dễ dàng chèn ép Trương Trần.
Trương Trần dựa vào gì mà đấu với Lý Thiên Hoa được, lần này thì có cái để xem rồi đây.
“Cậu chính là Trương Trần! Chính là Trương Trần chỉ biết ăn bám đây sao?”, Lý Thiên Hoa lúc này sắc mặt cũng trầm xuống, thu bông hoa hồng lại rồi hỏi.
“Anh chính là Lý Thiên Hoa… Người chuyên đi ‘đập chậu cướp hoa’ và làm mấy trò tán tỉnh vớ vẩn đấy hả?”, Trương Trần hỏi ngược lại.
“Trò vớ vẩn?”, Lý Thiên Hoa bật cười.
Chưa đợi hắn lên tiếng thì những người khác đều nói với giọng lạnh lùng: “Trương Trần! Giữ cái mồm của mình đấy, tên vô dụng như anh thì có mặt mũi gì mà dám nói người ta dùng mấy trò vớ vẩn?”
“Đúng vậy! Ban đầu anh nói chúng tôi rồi còn định ra tay nữa, chúng tôi đã không nói gì rồi.
Nhưng đây là khách sạn mà anh Lý đã bao trọn rồi, anh nói chủ nhà như thế, lẽ nào bản thân anh không biết suy nghĩ chút nào sao?”.