Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Sự Báo Thù Của Tang Thi Hoàng
  3. Chương 73
Trước /140 Sau

Sự Báo Thù Của Tang Thi Hoàng

Chương 73

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Edit + Beta: Zombie cưỡi Lợn079cf74ed55aa660653d6b3cd7244ae86cd732ee1ec6a-YVixth_fw658

“Mộ Lê Thần lại là ngoại lệ, hắn là tang thi hoàng, hắn chính là thứ tối cao độc nhất vô nhị.”

Mộ Lê Thần vừa nghe, sắc mặt lại càng không tốt, ngữ khí có chút hận chỉ rèn sắt không thành thép: “Anh hoàn toàn không nhận ra một chút khác thường sao?”

An Dương nghĩ nghĩ, sau đó sửng sốt một chút: “Ý em là…… thời gian bên trong không gian trôi nhanh hơn……”

Mộ Lê Thần lạnh lùng ngắt lời: “Không sai, thời gian bên trong không gian trôi nhanh hơn so với bên ngoài, anh cứ ngốc ngốc ở bên trong không gian càng lâu, thọ mệnh sẽ càng ngắn.”

Mà thật ra cũng không phải là bị rút ngắn tuổi thọ, mà là khi An Dương ở bên ngoài một ngày, thọ mệnh sẽ giảm bớt một ngày là chuyện thường, nhưng trong không gian một ngày, tương đương với ở bên ngoài qua hai ngày, như vậy thọ mệnh của hắn giảm bớt hai ngày.

Dòng chảy của thời gian trong không gian vẫn sẽ tác dụng trên người hắn.

An Dương cũng nghĩ đến điểm này, hắn đột nhiên cảm giác tay chân lạnh đi.

Nếu hắn tiếp tục đề cao thực lực, dòng chảy thời gian bên trong không gian sẽ càng lúc càng nhanh, hắn đối với không gian ỷ lại càng ngày càng nhiều, phải chăng……

An Dương đột nhiên nghĩ đến vật tư mình thu thập, lại kỳ quái: “Nhưng mà vật tư anh thu thập được đâu có bị hư thối đâu?”

Mộ Lê Thần liền giải thích: “Nguyên nhân rất đơn giản, bởi vì bên trong không gian không có vi khuẩn gây hư thối thức ăn. Vì vậy thức ăn được giữ tươi, bảo đảm chất lượng, đây là thủ đoạn rất đơn giản của tu chân giả.”

An Dương gật đầu, hắn lúc này mới hiểu được. Thức ăn có thể thông qua một cách khác để tăng hạn sử dụng, nhưng thọ mệnh lại chỉ có thể theo thời gian trôi qua.

Mộ Lê Thần thấy An Dương rốt cuộc cũng minh bạch, ngữ khí liền chậm lại, an ủi nói: “Anh cũng đừng quá lo lắng, đừng quên, anh hiện tại đã là tu chân giả.”

Tu chân giả thọ mệnh so với phàm nhân dài hơn, cho nên chỉ cần An Dương cố gắng tu luyện, cũng không bị không gian ảnh hưởng nhiều.

Chung quy, không gian linh bảo này có khả năng được một đại năng giả nào đó luyện ra, dòng chảy thời gian bên trong không gian so với thế giới bên ngoài nhanh hơn, cũng là vì tiết kiệm thời gian, đại năng giả kia chắc cũng không để ý tới điểm này khiến cho thọ mệnh nhân loại ngắn đi.

Có thể so với người khác thời gian tu luyện ngắn hơn một ít, có thể so với người khác thực lực mạnh hơn một ít, đây mới điều mà vị đại năng giả luyện ra linh bảo này muốn.

Sớm xói mòn thọ mệnh, chỉ cần có thể kéo dài tuổi thọ, đan dược có thể bù lại.

Bất quá, tại mạt thế, loại đan dược có thể gia tăng thọ mệnh này lại vô cùng trân quý, không biết nơi nào có mà tìm.

Mộ Lê Thần dặn dò hắn: “Anh trước khi đạt đến Trúc Cơ thì ít vào không gian một chút, biết chưa?”

Sau khi đạt đến Trúc Cơ liền có ba trăm năm thọ mệnh, cho dù thời gian bên trong không gian nhanh hơn mười lần, cũng không có gì đáng lo lắng.

Bất quá An Dương tu luyện so với Mộ Lê Thần lại chậm hơn nhiều, chung quy hắn không giống Mộ Lê Thần, tu luyện luôn luôn lấy tốc độ của ma công mà áp dụng, chỉ cần hấp thu khí huyết sát, hoàn toàn có thể bình thản tiến cấp.

An Dương nghe Mộ Lê Thần an ủi quan tâm, trong lòng thập phần dễ chịu, tâm tình vốn hoảng sợ cũng yên ổn xuống.

Hắn giương môi nở nụ cười: “Ừ, anh đều nghe lời em.”

Mộ Lê Thần vừa lòng gật đầu, nhưng thấy hắn sau một lúc lâu vẫn không có động tĩnh, liền trầm mặt: “Nói nghe lời tôi sao còn không mau đi ra ngoài?!”

An Dương vô tội nhìn hắn: “Em không phải nói muốn ở trong không gian đạt đến Trúc Cơ sao? Anh ở cùng em.”

Giảm bớt một ít thọ mệnh thì tính cái gì, vẫn là A Thần của hắn quan trọng hơn, vạn nhất khi hắn không ở bên cạnh A Thần, lúc luyện Trúc Cơ xảy ra sai lầm gì, hắn thế nào cũng sẽ hối hận đến chết.

Mộ Lê Thần vô lực bóp trán: “Anh lo lắng cái gì? Anh quên chúng ta đến đây để làm gì sao?”

An Dương được Mộ Lê Thần nhắc nhở, lúc này mới nghĩ đến, bọn họ là đi tìm phòng ở, sau đó trở về xây dựng cứ điểm lâm thời.

~ ○ ~ ○ ~ ○ ~

Hai người ra khỏi không gian, dọc theo toà núi nhỏ là cứ điểm lâm thời kia chạy đi.

Thời điểm hai người đi ngang đại lộ, liền bị một nữ nhân trên tay ôm một đứa bé chặn đường.

Bộ dáng nữ nhân kia có một chút tư sắc, quần áo rách rưới, lộ ra vài phần cảnh xuân, một bộ thật điềm đạm đáng yêu.

Đứa nhỏ trong lòng cô khoảng một hai tuổi, bị cô ta dùng từng tầng vải rách bao lấy chỉ lộ ra một cái đầu.

Đứa nhỏ hai mắt gắt gao nhắm tịt, tựa hồ như đang ngủ.

Nữ nhân ôm đứa nhỏ quỳ trước mặt bọn họ đau khổ cầu xin: “Van cầu các anh, cho tôi một ít thức ăn đi, đứa nhỏ này đã đói đến sắp chết rồi……”

An Dương lúc này lại đi ở phía trước, nói cách khác, nữ nhân vừa lúc quỳ trước mặt An Dương.

Mộ Lê Thần lo lắng An Dương sẽ mềm lòng cứu thêm một cái tai họa về, liền chuẩn bị khuyên nhủ, nhưng chưa kịp đã phải ngạc nhiên nhìn An Dương phóng ra một đạo băng tiễn dứt khoát ghim vào ngực trái nữ nhân.

Mộ Lê Thần nhìn thi thể nữ nhân ngã xuống đất chết không nhắm mắt, có chút tò mò hỏi: “A Dương, anh như thế nào……” Đột nhiên từ một người tốt dễ dàng mềm lòng biến thành đao phủ, tốc độ này quả thực khiến hắn rất kinh ngạc a.

An Dương mặt không đổi sắc nói: “Nữ nhân này phỏng chừng là cướp đường phái tới làm mồi nhử.”

Mộ Lê Thần nói: “Vậy nếu không phải thì sao? Vạn nhất cô ta thật sự đến xin giúp đỡ.”

An Dương bình tĩnh hờ hững nói: “Vậy cô ta chết cũng tốt.” Hắn liếc mắt nhìn thi thể nữ nhân dưới đất cùng đứa nhỏ cô ta ôm trong ngực, nói tiếp: “Huống chi đứa nhỏ này đã chết rồi, thân thể đều cương ngạnh, bất quá là bị lấy đi làm đạo cụ tranh thủ tình thương của người khác mà thôi.”

Mộ Lê Thần nắm tay lại che miệng, cúi đầu cười ra tiếng.

An Dương mạc danh kỳ diệu nhìn hắn: “Sao lại cười?”

Mộ Lê Thần buông tay, thu liễm lại một chút: “Tôi chỉ là thấy rất vui……” Vui vì anh rốt cuộc cũng được mạt thế tàn khốc rèn luyện.

Hắn không nói hết, An Dương cũng rõ ràng.

An Dương nhớ tới khi vừa bắt đầu mạt thế, chính mình vì cứu người mà sinh ra tranh chấp với Mộ Lê Thần…… Vội vàng ngượng ngùng nói sang chuyện khác: “Phụ cận có khả năng bị người mai phục, chúng ta nên giải quyết đi.”

Mộ Lê Thần đối với cách An Dương vụng về nói sang chuyện khác chỉ cười mà không nói, cũng không vạch trần, đi theo hắn: “Người ở bên kia, chúng ta đi.”

Mùi vị máu thịt tươi sống kia, đối với Mộ Lê Thần mà nói chính là ngọn hải đăng trong đêm tối, rất dễ khiến người khác chú ý.

An Dương cùng Mộ Lê Thần hai người tốc độ cực nhanh truy đến đám cướp đường đang cướp bóc kia.

Đạo cụ đi ăn cướp còn rất đầy đủ, kính viễn vọng cũng có, khi nữ nhân kia vừa bị An Dương giết chết, bọn chúng liền biết.

Chỉ là bọn chúng cho rằng Mộ Lê Thần cùng An Dương không biết hành tung của mình, mới không chạy trốn.

Chung quy cự ly của bọn chúng với Mộ Lê Thần cùng An Dương thật sự rất xa.

Không nghĩ tới Mộ Lê Thần lại là tang thi hoàng, rất dễ dàng tìm được phương hướng của bọn chúng.

Nhóm cướp bóc nhìn thấy Mộ Lê Thần cùng An Dương hướng nơi ẩn náu của mình mà phóng tới nhanh chóng, mới biết được hóa ra hành tung của mình đã bại lộ, hoảng hốt không ngừng trốn chạy.

Chỉ là bọn chúng làm sao trốn được dưới sự truy sát của hai người Mộ Lê Thần và An Dương?

Sau một phút đã chết sạch sẽ.

Giết sạch bọn cướp xong, Mộ Lê Thần liền cùng An Dương trở về, tiếp tục dựa theo lộ tuyến ban đầu đi đến cứ điểm lâm thời.

Hôm nay, nhóm cướp đường lần này, đối An Dương mà nói, chỉ là một nốt nhạc đệm, bé nhỏ không đáng kể.

Nhưng đối Mộ Lê Thần mà nói, lại là một tin tức tốt — An Dương của kiếp trước rốt cuộc đã trở lại.

~ ○ ~ ○ ~ ○ ~

Thời điểm hai người trở lại cứ điểm lâm thời, đều cẩn thận lưu ý hành tung của mình, tránh cho người trong lúc vô tình thấy được, bại lộ vị trí cứ điểm, đưa tới không ít người của căn cứ B thị bao vây diệt trừ.

Mộ Lê Thần lựa chọn địa phương này thành lập cứ điểm có cự ly cách căn cứ B thị khá gần, chính là vì thời điểm An Dương tiến vào căn cứ có thể bị mai phục, sẽ liên hệ được với hắn, và tất nhiên là phải nơi nơi cẩn thận.

Sau khi trở về, liền thấy hai người Mục Nhiên cùng Ân Phùng đang tụ lại một khối không biết nói cái gì.

Mộ Lê Thần tới cạnh Ân Phùng, nói: “Ngươi có thể thiết trí một trận thuật dùng để che dấu biệt thự hay không?”

Ân Phùng kinh ngạc nhìn thoáng qua Mộ Lê Thần, nghiêm túc nghĩ nghĩ, nói: “Tôi phải xem xem biệt thự lớn cỡ nào cái đã.”

Chung quy biệt thự có lớn có nhỏ, trận thuật thiết trí cũng cần suy xét theo độ lớn nhỏ mà làm.

Mộ Lê Thần hướng An Dương hơi gật đầu, An Dương cũng hiểu rõ, sau đó đem cái tên Hà Kỳ Tranh đang cùng Tiểu Hắc lăn lộn trên bãi đất trống đến vui vẻ đuổi sang một bên.

An Dương vung tay lên, một đống biệt thự thật lớn liền xuất hiện trên bãi đất trống.

Mộ Lê Thần cũng khống chế quang mang của Thổ hệ dị năng bao xung quanh biệt thự dần dần cùng phiến đất bên dưới dung hợp thành một.

Sau đó đống biệt thự thoạt nhìn liền giống như được xây nên tại nơi này.

Ân Phùng cùng Mục Nhiên còn có Hà Kỳ Tranh đều trợn mắt há mồm, cực kỳ kinh ngạc.

Mộ Lê Thần lại hỏi Ân Phùng: “Thế nào? Có thể làm hay không?”

Hiếm khi mới có thể hữu ích, Ân Phùng đương nhiên sẽ không nói mình không làm được, hơn nữa sự thật hắn cũng có thể làm.

Ân Phùng ôn nhã cười, cam đoan nói: “Yên tâm, tuyệt đối cho ngài một kết quả vừa lòng.”

Sau đó hắn liền kéo Mục Nhiên rời khỏi.

Hắn làm mắt trận còn cần cái tên đạo phù sư Mục Nhiên này hỗ trợ vẽ bùa.

Mộ Lê Thần sau khi xác định Ân Phùng có thể hoàn thành nhiệm vụ liền không để ý tới nữa, hắn đem ánh mắt ném về phía Tiểu Hắc còn cùng Hà Kỳ Tranh ở trên người mình hai đứa hài hòa ở chung.

“Hà Kỳ Tranh, ngươi có thể khống chế biến dị thú cấp thấp hơn so với ngươi trên lục địa không?”

Hà Kỳ Tranh tuy rằng đơn thuần, nhưng không ngốc, đối với lời Mộ Lê Thần nói đương nhiên hiểu được, hắn lắc lắc đầu: “Tôi chỉ có thể khống chế biến dị thú của Thuỷ tộc, cho dù là cấp cao hơn tôi cũng có thể khống chế.”

Sau khi hắn biến hóa, tinh thần lực so với biến dị thú cấp tám còn muốn cao hơn, miễn cưỡng có thể khống chế biến dị thú của Thuỷ tộc so với hắn cao hơn một hai bậc.

Tuy rằng hắn là biến dị thú, nhưng cũng chỉ có tý xíu tâm hư vinh, năm phần thực lực muốn thổi thành mười phần, từ trong miệng hắn nói ra, liền thành mọi biến dị thú cấp cao của Thuỷ tộc hắn đều có thể khống chế.

Hà Kỳ Tranh chung quy không giống Mộ Lê Thần mạnh đến biến thái, hắn có thể khống chế nhiều Thuỷ tộc biến dị thú như vậy, đã xem như không tồi rồi.

Biến dị thú là chủng tộc phi thường có quan điểm, loại chủng tộc này chủ yếu phân thành ba loại lớn.

Loại có thể bay trên trời: Phi cầm loại.

Loại có thể chạy trên đất: Tẩu thú loại.

Loại có thể bơi lội trong nước: Thủy tộc loại.

Về phần biến dị thú lưỡng cư tạm thời chưa phân rõ.

Phi cầm loại tuyệt đối sẽ không cho phép bất kỳ tẩu thú loại hoặc Thuỷ tộc loại xâm đến địa bàn của chúng nó, hai loại còn lại cũng không muốn tộc khác động đến nơi ở của mình, chẳng cần biết thực lực chênh lệch như thế nào.

Mộ Lê Thần lại là ngoại lệ, hắn là tang thi hoàng, có thể coi là người sở hữu mọi loại tang thi từ động vật đến thực vật, cấp bậc của hắn không quan trọng, nói cách khác hắn chính là thứ tối cao độc nhất vô nhị.

Ra lệnh một tiếng, mọi tang thi động thực vật đều vô điều kiện nghe theo mệnh lệnh của hắn

Quảng cáo
Trước /140 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Hộ Người Bình An

Copyright © 2022 - MTruyện.net