Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Edit: Hừa; Beta: Pate.
Cảnh báo: có H vụn. ⁄(⁄ ⁄•⁄-⁄•⁄ ⁄)⁄
Ngụy Minh gọi cho An Minh Tri để nói về kịch bản mới của đạo diễn Nghê Hồng Diệu, cũng chính là bộ phim mà Trịnh Trinh Trinh đã nhắc đến.
“Bộ《Tổ chim》đã chọn Phong Trì làm nam một rồi, đạo diễn Nghê bảo cậu đi thử vai lại một lần nữa xem.” Anh không đoán ý của Trịnh Dụ Chương được, nhưng lần thử vai trước, anh thấy An Minh Tri có vẻ muốn đóng bộ phim này.
Là một người quản lý, tất nhiên anh cũng muốn An Minh Tri được diễn bộ phim này, xét về mọi mặt, lần diễn phim này có thể nói là bước ngoặt trong sự nghiệp diễn xuất của An Minh Tri.
Đầu tiên là bởi vì Nghê Hồng Diệu là một đạo diễn tiếng tăm lẫy lừng trong giới giải trí, ánh mắt rất sắc bén, kịch bản vào tay y chắc chắn không thể tệ được, dĩ nhiên đòi hỏi ở diễn viên rất nhiều, nghe nói lần thử vai nam hai này có tới tận hai mươi mấy người đến.
An Minh Tri không kìm được hưng phấn, hỏi: “Khi nào diễn?”
Ngụy Minh trả lời: “Chủ nhật tuần này.”
“Vâng, có kịch bản diễn thử không cho tôi xem với.”
Ngụy Minh ngừng lại, nói; “Đạo diễn Nghê không cho chúng ta kịch bản cụ thể, chắc là muốn các cậu tự cảm nhận nhân vật.
Mà khoảng đầu mùa xuân sang năm mới có thể khai máy, đoàn phim đang chờ Phong Trì.”
Chuyện này lại càng khó rồi, thử vai nhưng lại không có kịch bản, An Minh Tri nhíu mày, tỏ ý đã biết.
Ngụy Minh còn tạo thêm áp lực cho cậu, nói: “Chúng ta còn hai kịch bản phim điện ảnh, một kịch bản phim truyền hình, có muốn anh cho cậu xem luôn không?”.
Đam Mỹ H Văn
Anh biết có rất nhiều người đang tranh nhau bể đầu để được diễn phim của Nghê Hồng Diệu, khí chất của An Minh Tri cũng phù hợp với nhân vật này nhưng không ai dám đảm bảo cậu sẽ được nhận.
Hơn nữa đây là thể loại trinh thám, sẽ không tránh khỏi phải đóng những cảnh hành động, mà Nghê Hồng Diệu còn nổi tiếng là một người nghiêm khắc, Ngụy Minh sợ cậu không chịu nổi cực khổ này.
Mắt Trịnh Dụ Chương còn đang nhìn anh chằm chằm đó.
Hai năm qua Trịnh Dụ Chương không có tìm anh chất vấn là vì An Minh Tri vẫn bình an, không gặp phải chuyện lớn gì.
Nếu An Minh Tri xảy ra chuyện dù chỉ một chút, chắc chắn Trịnh Dụ Chương sẽ vác đao đến gặp Ngụy Minh anh đầu tiên để hỏi tội.
Anh nghĩ là An Minh Tri sẽ không có hứng thú với mấy kịch bản này, không ngờ lại nghe cậu hỏi: “Thể loại gì vậy anh?”
“Thanh xuân vườn trường, công sở và tình yêu.” Ngụy Minh nói.
Cứ cho là chỉ nhìn mặt An Minh Tri thì sẽ không đoán được tuổi thật của cậu, đã hai mươi bảy tuổi vẫn có thể đi diễn mấy kịch bản thanh xuân vườn trường, nhưng anh cũng khó mà cho cậu nhận được.
Vấn đề không phải nằm ở kỹ năng diễn xuất, mà là vấn đề tâm lý, nếu trở về năm năm trước, cậu vẫn còn tâm trạng để tìm về cảm giác yêu đương trong sân trường, nhưng bây giờ thì lại rất khó.
Tuy rằng đóng phim thì đều diễn hết thôi, nhưng cũng không thể chỉ dựa vào mỗi diễn xuất được, mà cậu còn đang trong thời điểm khó tập trung vào tình cảm nhân vật, diễn thế nào cũng gượng gạo.
An Minh Tri suy nghĩ một lúc, nói: “Cứ gửi kịch bản vào mail tôi đi.”
Cúp điện thoại, cậu đứng bên cửa sổ, lúc này trời đã về chiều, bầu trời phủ kín mây làm cho khung cảnh trở nên mờ mịt.
Còn vài ngày nữa là đến Tết Âm lịch rồi, là ngày truyền thống quan trọng của cả nước, nhưng đối với An Minh Tri thì nó cũng không khác mọi ngày cho lắm.
Cậu là con gia đình đơn thân, cha mẹ đã ly dị hồi cậu còn học tiểu học, tới giờ cậu không có liên lạc nhiều với cha, mẹ cậu tới giá rồi qua Mỹ sống, đã nhiều năm rồi không về nước, An Minh Tri mỗi năm đều sẽ nghỉ phép đến thăm bà.
Còn ba người Trịnh gia này tất nhiên sẽ về lại nhà chính của Trịnh gia đón Tết, đến ngày hai mươi bảy cuối năm người giúp việc cũng sẽ về nhà họ hết, nơi đây chỉ còn là một biệt thự trống trơn.
Trước đây không cảm thấy có vấn đề gì, thậm chí An Minh Tri đã quen với việc ăn Tết dài dài ở đoàn phim, đến nơi này cũng đã được hai năm, tự dưng lúc này cậu thấy rất cô đơn.
Đang nghĩ ngợi thì thấy Trịnh Dư Dương vui vẻ chạy tới, bàn tay nhỏ ướt nhẹp nắm lấy ngón tay anh, tay còn lại cầm đồ chơi vung vẩy, muốn cậu chơi cùng nó.
An Minh Tri nhìn động tác của cậu nhóc, những rối rắm trong lòng trở nên bình tĩnh hơn, cậu kh khỏi nghĩ tới viễn cảnh, nếu mình rời khỏi Trịnh Dụ Chương rồi thì Tiểu Dư Dương sẽ làm sao?
Cậu không nỡ rời xa thằng bé.
Có lúc An Minh Tri cảm thấy bản thân mình cực kỳ đê hèn, muốn chiếm lấy người đàn ông kia cùng với những đứa trẻ vốn không thuộc về cậu, nhưng nếu phải buông tay, cậu lại không đành lòng.
Lúc vú nuôi đuổi theo đến nơi, Tiểu Dư Dương đã dựa sát vào lồng ngực của An Minh Tri.
Vú nuôi cầm bình sữa trong tay, nói: “Dì đứng pha sữa mà đảo mắt một cái đã không thấy tăm hơi đâu, cuối cùng cũng lớn, chạy nhanh hơn trước rồi đó.”
Trịnh Dư Dương ôm cổ An Minh Tri bật cười khanh khách, An Minh Tri hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn một cái của cậu nhóc, nói: “Đúng rồi nhỉ, sang năm phải đi nhà trẻ rồi.”
Thực ra ba tuổi đã đi nhà trẻ được rồi, nhưng ngày sinh của thằng bé lại ở ngay dưới tuổi nhập học, nhờ quan hệ thì cũng có thể vào học sớm, nhưng mà trẻ con đứa nào cũng không thích đi học, Trịnh lão gia lại thương cháu trai, không ép thằng bé phải đi nhà trẻ sớm làm gì.
Vú nuôi tinh ý khép cửa sổ lại, sợ gió thổi vào làm hai người bị cảm, nói: “Năm nay lạnh hơn mọi năm nhiều đấy, không biết tuyết có rơi không nữa”
Trịnh Dư Dương nghe thấy hai từ “tuyết rơi”, mở to đôi mắt tràn ngập tò mò.
Mấy năm đầu cậu mới quen Trịnh Dụ Chương, gần như năm nào bọn họ cũng đi trượt tuyết với nhau, mùa đông ở thành phố H ít khi có tuyết rơi, bãi trượt tuyết cũng rất nhỏ, toàn là tuyết nhân tạo, những năm đó An Minh Tri muốn đi thì cũng là Trịnh Dụ Chương xin nghỉ phép mang cậu đến Thụy Sĩ.
Khi cậu muốn đi trượt tuyết thật ra chỉ là nhất thời trỗi dậy mà thôi, ngay cả trượt ván đôi cũng không thành thạo, vẫn mãi vật lộn với nó, Trịnh Dụ Chương cực kỳ nhẫn nại trong vai trò huấn luyện viên, dạy cậu từng bước một.
Mấy năm gần đây bọn họ rất ít đi du lịch cùng nhau, An Minh Tri thường xuyên tự mình nhớ lại những kỷ niệm trước kia của hai người.
Buổi tối, Trịnh Dụ Chương trở về nhà.
An Minh Tri đắp một tấm thảm len kín mít, nằm trên ghế salon xem tivi một chút liền ngủ mất.
Thằng nhóc con này khỏe thật, hồi chiều cậu chơi với Trịnh Dư Dương một lúc thôi mà mệt muốn chết rồi.
Trịnh Dụ Chương thay giày, tắt tivi, bế cậu về phòng ngủ.
An Minh Tri chỉ ngủ thiếp đi, cậu tỉnh lại thấy mình đang nằm trong lồng ngực Trịnh Dụ Chương.
Hắn nhìn cậu, hỏi: “Thằng nhãi con kia làm em mệt à?”
“Em chơi xây nhà gỗ với con một lát ấy mà.” An Minh Tri đáp.
Thân thể cậu không khỏe, không chịu được mệt mỏi, chuyện này Trịnh Dụ Chương còn biết rõ ràng hơn cả cậu, vẫn luôn sợ cậu mệt: “Tại sao cái gì em cũng làm hết vậy, tôi trả lương cao cho mấy người giúp việc kia làm gì?”
An Minh Tri không đồng ý, đẩy lồng ngực hắn: “Sao mà giống nhau được!”
Cậu muốn hắn thân thiết hơn với Trịnh Dư Dương, phải làm bạn với con mình: “Anh cũng nên chơi với con nhiều hơn, anh là cha nó mà.”
Đây là nỗi đau lớn nhất của An Minh Tri.
Trịnh Dụ Chương không tỏ rõ ý kiến, cũng không nói gì.
Trịnh Trinh Trinh nửa đêm tỉnh dậy muốn đi uống ly nước thì bắt gặp cha mình bế An Minh Tri đi vào phòng ngủ cuối hành lang.
Cô nàng tỉnh ngủ tức thì, mang ly nước đã uống hết chạy nhanh xuống dưới tầng, giả bộ như mình chưa thấy gì.
An Minh Tri ngồi chờ Trịnh Dụ Chương về nhà là có lý do cả, nhưng cũng vì nguyên nhân này mà làm cho cậu thấp thỏm không yên.
Đến lúc Trịnh Dụ Chương tắm xong đi ra, cậu vẫn chưa nghĩ ra cách nào để nói chuyện cậu muốn đóng phim mới của Nghê Hồng Diệu.
“Không buồn ngủ nữa à?”
“Vâng.”
Trịnh Dụ Chương lại gần hôn lên môi cậu, chút râu mọc ra từ cằm hắn cọ lên da cậu hơi rát, An Minh Tri cũng không muốn chỉ dừng lại ở nụ hôn này, trong miệng Trịnh Dụ Chương vẫn còn mùi nước súc miệng thơm ngát, tay phải An Minh Tri ôm lấy vai hắn, thật hiếm khi thấy cậu nhiệt tình như vậy.
Ngoại trừ cơ thể này ra, chắc cậu chẳng còn nơi nào có thể làm Trịnh Dụ Chương mê muội.
Cậu chủ động như vậy làm Trịnh Dụ Chương bất ngờ, hắn có chút không quen, đem người ôm vào trong vòng tay mình: “Em muốn à?”
An Minh Tri dùng giọng mũi ngọt ngào nặng nề trả lời hắn một tiếng.
Cậu rất ít khi chủ động muốn làm tình, nhất là mấy năm gần đây, Trịnh Dụ Chương thì có cả một thân tinh lực luôn sẵn sàng dày vò cậu, nhưng An Minh Tri có trốn cũng không kịp.
Chỉ cần cậu lộ ra chút nhiệt tình, Trịnh Dụ Chương có thể dằn vặt cậu đến hơn nửa đêm.
Đã quen nhau tám năm rồi, hai người đối với thân thể của nhau không thể quen thuộc hơn được nữa, An Minh Tri biết rõ làm thế nào để Trịnh Dụ Chương hưng phấn hơn so với bất kỳ ai khác, tuy đã lâu rồi dùng mánh lới này, nhưng cậu vẫn biết.
Đối với việc cậu chủ động, Trịnh Dụ Chương nôn nóng khó mà nhịn được, định rời môi cậu để chuẩn bị “kéo quân ra trận”, bây giờ y như một con thú hoang hung mãnh không thể chờ đợi thêm mà chỉ muốn xông tới nuốt lấy con mồi.
An Minh Tri nhẹ nhàng lùi về phía sau trốn, lấy ngón tay chặn lại đôi môi của hắn.
Lão già thuận thế ngậm luôn ngón tay của cậu, suýt nữa thì làm cho cậu rơi xuống giường luôn rồi.
Trịnh Dụ Chương ở trên giường chính là như vậy, mạnh mẽ áp đảo khiến người ta khó có thể chống đỡ được.
An Minh Tri bị ném lại lên giường, nằm đè xuống tấm chăn mềm mại, lấy chân đạp vai hắn chặn lại, không cho tới gần, vừa giận dữ vừa xấu hổ nói: “Sao ngài phải gấp như vậy…”
“Em tính thử xem, em bắt tôi nhịn mấy ngày rồi hả?” Trịnh Dụ Chương nói.
An Minh Tri bấm ngón tay tính thử, vì vết thương trên eo cậu nên Trịnh Dụ Chương thực sự đã chịu đựng rất nhiều, thậm chí còn không dám chạm vào người cậu.
Cái tên Trịnh Dụ Chương này, về chuyện giường chiếu hắn chưa bao giờ để bản thân phải thiệt thòi, đã qua nhiều năm như thế mà vọng cũng không giảm đi dù chỉ một chút.
Vừa rồi An Minh Tri đã đi đóng phim ở thành phố biển, đi hết hai tháng trời hắn đã không thể đụng, khó lắm người mới về đến nhà, thế mà eo còn bị thương, hắn lại không được “ăn” thoải mái.
Nhân cơ hội cậu đang nhẩm tính nghiêm túc, Trịnh Dụ Chương nắm chân cậu tách ra, áp sát lên người cậu: “Mấy ngày?”
“Chỉ một tuần thôi mà.” An Minh Tri bị ép nhìn thẳng vào mắt hắn.
“Cộng thêm hai tháng trước vào nữa.”
An Minh Tri cảm nhận được khát vọng của hắn, lấy tay xoa khuôn mắt hắn, động tác dịu dàng như đang an ủi hắn: “Cái đó không tính.”
Trịnh Dụ Chương nhướng mày.
An Minh Tri nằm dưới thân hắn, cậu trượt xuống một chút, ngậm lên yết hầu của Trịnh Dụ Chương, đầu lưỡi liếm qua lại.
Đối với cậu, đây là nơi khiêu gợi nhất trên thân thể quyến rũ chết người của Trịnh Dụ Chương, cậu nhớ lúc trước cậu cũng rất thích chỗ này, sau đó tạo một dấu hôn nho nhỏ ở đó.
Trịnh Dụ Chương không thích mặc áo sơ mi mà phải cài đến cúc áo trên cùng, như vậy thứ hai đầu tuần hắn đến công ty, mọi người sẽ biết ở đó có quả dâu tây.
Đây là cách mà An Minh Tri còn trẻ thể hiện sự chiếm hữu của mình, mà ngay lúc này cậu muốn dùng lại cách này để lấy lòng Trịnh Dụ Chương.
…
Trịnh Dụ Chương dùng ngón tay lau đi tinh dịch dính trên khóe miệng An Minh Tri, nói: “Sao hôm nay em lại ngoan quá vậy?”
Cơ hội tốt nhất đến rồi, cậu bị đụng đến tận cổ họng nên có hơi đau, giọng khàn khàn nói: “Phim mới của đạo diễn Nghê ấy ạ, em muốn diễn.”
“Em làm thế vì chuyện này sao?”
Giọng nói Trịnh Dụ Chương vẫn bình thường, nhưng trên mặt đã lộ vẻ tức giận, hắn tưởng hôm nay An Minh Tri ngồi đợi hắn về vì nhớ hắn, cuối cùng lại là vì chuyện đóng phim.
Nghĩ đến đó, ánh mắt Trịnh Dụ Chương cũng đỏ lên, hơi đau lòng nói: “Thực sự muốn diễn à?”
An Minh Tri nói: “Vâng.”
Trịnh Dụ Chương lại tìm đến môi cậu, dù có đau lòng nhưng hắn bất chấp, muốn giáo huấn cậu một trận: “Vậy tôi phải làm phía sau của em nữa.”.