Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Sau ngày hôm đó, Ngung Tịch không đến trường học nữa.
Ông nội cho hắn ở nhà, thời gian biểu cũng đã dễ thở hơn rất nhiều, xung quanh có rất nhiều quà thăm bệnh, dưới kia là một đống người đến thăm hắn.
Nhưng hắn không vui nổi.
Hắn giống như cây non thiếu ánh sáng, chết dần chết mòn nơi thung lũng vực sâu, không có cách nào thoát ra khỏi cơn mệt mỏi từ tinh thần đến thể chất.
Hắn bị suy nhược cơ thể, tinh thần lúc ổn lúc không. Tóm lại thì, trên người hắn chỗ nào cũng không ổn, chỗ nào cũng đã bị hỏng.
Mẹ hắn chửi rủa hắn là đứa trẻ của quỷ dữ, hàng xóm nhìn hắn bằng ánh mắt ghê tởm, bạn bè luôn cố gắng tránh xa hắn, ai cũng đều ghét bỏ hắn. Tuổi thơ của hắn chính là một địa ngục sống, nơi con người không còn giữ được chút nhân tính nào, nơi bẩn thỉu đến phát sợ, nơi mà không ai muốn đặt chân đến một lần nào.
Vậy mà Lục Doãn Chương lại dám đến, dám làm bạn với quỷ, dám che chở cho hắn.
Hắn đã cảm thấy vui vẻ lẫn lo sợ như thế nào, cuộc sống của hắn đã dần thay đổi như thế nào, hắn nhớ.
Dẫu hiện tại, hắn được về nơi mình thuộc về, không còn phải chịu đựng những thứ kia nữa, nhưng đổi lại, thứ áp lực vô hình ngày càng lớn cứ như đang thiêu đốt sự sống ít ỏi của hắn.
Hắn bám víu vào người bạn duy nhất của mình để nỗ lực, để sống.
Hắn biết mình không thể mãi như thế này, mỗi người có một cuộc sống riêng, ai cũng đều phải trải qua khó khăn mới nếm được trái ngọt.
Thế nhưng, sao cuộc đời của hắn lại khó để vượt qua thế?
Hắn vượt qua cuộc sống lầm than dưới địa ngục, tiếp tục được làm bạn với Lục Doãn Chương, nhưng thứ tiếp theo mà hắn phải vượt qua lại đang quá sức với hắn.
Hắn có thể ăn ít đi, có thể không cần chỗ ngủ êm, có thể đi ngặt ve chai, làm mọi việc để sống như hồi đó.
Thứ cuộc sống bên ngoài hào nhoáng bên trong lại mục rữa thối nát thế này, hắn không cần.
Nhưng nếu buông bỏ nó, hắn không thể làm bạn với Lục Doãn Chương được nữa.
Cho nên hắn phải sống sót giữa guồng quay vô tận do người khác sắp xếp.
Tương lai ấy, hiện tại hắn không thể tưởng tượng ra được nữa. Nó mờ mịt, nó nặng nề, nó sắc nhọn, nó khiến hắn chênh vênh lạc lõng.
Ngung Tịch ngồi ngẩn người ở bàn học cả ngày dài, dường như mất đi nhận thức, hệt như một cái máy làm theo lịch trình ông nội soạn sẵn.
Cứ như vậy, tựa như nó sẽ không bao giờ kết thúc.
Đảo mắt đã tới ngày thi cuối kỳ, Ngung Tịch tiều tụy đi rất nhiều, hắn đến lớp rất sớm, nhưng Lục Doãn Chương còn đến sớm hơn.
Cửa lớp vừa mở, Lục Doãn Chương trông thấy hắn đã nhào đến ôm lấy, không nói lời nào.
Không nói lời nào, nhưng trong lòng cả hai đều muốn nói nhớ đối phương.
Ngung Tịch cảm thấy lâng lâng, cảm giác như một nửa linh hồn thiếu sót kia cuối cùng cũng quay trở về vị trí cũ.
Thi xong đã là đầu tháng năm, thời tiết nóng nực ngày hè oi bức ập đến càng thêm dữ dội.
Đảo mắt đã tới sinh nhật của Ngung Tịch, hắn vốn chẳng quan tâm đến nó, nhưng ánh mắt lại âm thầm nhìn về phía Lục Doãn Chương.
Thời gian hạnh phúc chưa bao giờ là dài hạn.
...
Ngày sinh nhật của Ngung Tịch, trời sầm, mây đen giăng kín, không khí ẩm ướt khiến da thịt trở nên mát lạnh.
Lục Doãn Chương đến lớp sớm, cậu trông thấy bàn học của hắn đã có mấy món quà, dưới ngăn bàn cũng có, toàn là của nữ sinh khác lén đặt vào.
Toàn là những món đồ được gói cẩn thận, đẹp đẽ vô cùng. Lục Doãn Chương vô thức nhìn xuống chuỗi chuông gió của mình cùng một chiếc bình nhỏ đựng hạc, cậu thấy tự tin vô cùng.
Bên ngoài phòng học, Ngung Tịch chậm rãi đi về phía trước. Hắn định đến muộn hơn, nhưng không thể ngừng tò mò mà muốn tới lớp học. Cả người hắn rạo rực, niềm vui ngày sinh nhật là thứ lần đầu tiên mà hắn cảm nhận được.
Vừa mở cửa lớp, hắn đã thấy Lục Doãn Chương bị một đứa trẻ khác nằm đè lên, đang liên tục đấm cậu.
Hệt như chỉ trong một cái nháy mắt, thế giới của hắn bị vỡ làm đôi.
Trong lớp toàn là các bạn nữ, không ai dám ngăn cản, nhất là khi đây là học sinh khối trên, chỉ có thể đứng một bên khuyên can.
Ngung Tịch giống như nổi khùng lên, xông lên thật mạnh kéo cổ thằng kia ra sau, đè thằng nhóc lớp chín đó trên mặt đất, giống như con dã thú bị chọc giận, điên cuồng đấm vào mặt vào đầu.
Tất cả mọi người không ngờ tới có một màn này, có bạn nữ hét toáng lên, sợ hãi.
Lục Doãn Chương bị đấm chảy máu mũi, đầu óc mơ màng ngồi dậy, tận mắt trông thấy Ngung Tịch đánh người.
Rất hung dữ.
Mất lý trí rồi.
Như muốn giết người trước mắt.
"Dừng, dừng lại."
Cậu loạng choạng bò đến giữ hắn lại, cổ họng nghẹn lời. Dẫu thế, sức lực của Lục Doãn Chương không đủ để khiến hắn dừng lại, đến khi khuôn mặt của người nằm dưới đất đã hoàn toàn biến dạng, máu mũi chảy đầy, dính cả vào tay, hắn mới ngừng.
Lúc này ở lớp đã có nhiều bạn nam đến.
Lục Doãn Chương kéo hắn đứng dậy, người khác đỡ đàn anh kia lên, nhìn thấy bộ dáng thê thảm đó, một nỗi sợ vô hình dần hình thành.
Ngung Tịch lan man chìm trong u tối cuối cùng cũng dần tỉnh táo.
Hắn nhận ra mình đang được Lục Doãn Chương run rẩy rửa tay, thanh âm cũng run rẩy theo đó gọi tên hắn:
"Ngung Tịch."
Rất lâu rồi, Lục Doãn Chương mới gọi hẳn họ tên hắn như thế. Ngung Tịch chậm chạp phát ra một tiếng "A".
Nhìn thấy đôi mắt của cậu đỏ hoe, cả người hắn như rơi vào hầm băng, cúi đầu thật sâu.
Để Lục Doãn Chương thấy hắn đánh người, còn đánh rất dữ tợn.
Nhưng hắn chỉ muốn bảo vệ cậu mà thôi.
Không ai được phép đánh Lục Doãn Chương, hắn nâng niu trân trọng cậu đến thế, một ngón tay cũng không nỡ để cậu bị thương... Vậy mà tại sao, thằng khác lại không biết điều dám tổn thương cậu ấy?
Đều chết hết đi.
Tất cả những ai làm Chương Chương của hắn đau, đều chết hết đi.
Lục Doãn Chương bỗng nhiên lao vào lòng hắn, ôm chặt lấy hắn, nước mắt tuôn rơi như dòng suối nhỏ, nghèn nghẹn.
"Tớ sai rồi, tớ xin lỗi... Đừng khóc..."
Cái gì cũng nghe cậu hết. Cho nên đừng khóc... Tớ đau lắm... Đau đến không thở nổi...
Bàn tay của hắn run run, do dự muốn chạm vào Lục Doãn Chương, lại sợ bàn tay dính máu người của mình mà dừng lại giữa không trung.
Chương Chương của hắn lớn lên sạch sẽ thế này, hắn không thể làm bẩn cậu được. Hắn sợ, hắn sợ cậu sẽ chán ghét hắn.
Có phải tiếp theo sẽ nói lời tuyệt giao với hắn không? Có phải đây là cái ôm cuối cùng đúng không? Có phải sau này, hắn sẽ không được ở bên cạnh cậu?
Đầu óc Ngung Tịch xoay mòng mòng, như mất đi khả năng suy nghĩ, hắn đờ đẫn đứng một chỗ.
Lục Doãn Chương nghẹn ngào:
"Cảm, cảm ơn cậu... Nhưng mà, đừng bao giờ làm như thế nữa. Tớ sợ..."
Trong lòng Ngung Tịch lộp bộp, đôi mắt xanh âm u trầm xuống, cảm thấy trái tim mình bị bóp nghẹt, âm thanh ở bên tai hóa thành vô thanh, hắn mắt điếc tai ngơ, không còn thấy gì nữa.
Hắn chỉ thấy đau đớn không thôi.
Sợ hắn rồi.
Lục Doãn Chương sợ hắn rồi.
Đừng sợ hắn mà.
Hắn tuyệt đối sẽ không làm như thế nữa. Nên, nên đừng sợ hắn, cũng đừng ghét bỏ hắn.
Cuộc đời của hắn, thế giới của hắn chỉ còn lại một mình Lục Doãn Chương, hắn tồn tại là để xoay quanh cậu.
Nếu đánh mất đi trục quay, hắn sẽ lầm đường lạc lối, hắn sẽ không sống nổi, thực sự sẽ phát điên lên mất.
Lục Doãn Chương túm chặt lấy áo trắng đồng phục của Ngung Tịch, ngấp ngứ:
"Tớ, tớ sợ, cậu bị thương, còn có, đánh nhau là không tốt, sẽ, sẽ bị phạt..."
Càng sợ cậu sẽ trở nên hung hăng khát máu.
Ngung Tịch dùng giọng nói khàn khàn, cực kỳ cẩn thận nói:
"Xin lỗi, xin lỗi, tớ hứa với cậu, sẽ không có lần sau..."
Bởi vì tớ sẽ giết nó trước khi để cậu biết.
Đứng trong nhà vệ sinh mãi không ổn, có mấy bạn học đi qua đã nhìn hai người bằng ánh mắt khó hiểu làm Lục Doãn Chương thấy không thoải mái, cậu dẫn Ngung Tịch rời đi, trở về lớp.
Trên đường đi, Ngung Tịch không nói lời nào, chỉ ngoan ngoãn đi theo sau Lục Doãn Chương.
Về đến lớp, đúng lúc này, chuông vào học vang lên.
Hai người thong dong ngồi về chỗ, các bạn học khác đều tò mò hóng chuyện. Vết máu chói mắt vẫn còn ở trên sàn nhà như một bằng chứng rõ nét về hành động điên dại của hắn vừa nãy.
Lục Doãn Chương nhìn chuông gió của mình bị méo ở dưới ngăn bàn, cảm thấy tồi tệ vô cùng, không hề giận hắn vì vừa nãy đã dánh tên kia, mà giận hắn vì hắn đánh người tàn bạo.
Cậu thở dài, nói với hắn:
"Tên kia đánh tớ vi tớ từ chối giúp em gái nó mai mối với cậu. Em gái nó khóc lóc về kể với nó, không biết có thêm mắm dặm muối gì mà để nó đến đây trả thù."
Ngung Tịch siết chặt nắm đấm trong tay, hắn thất vọng.
Hóa ra, nguồn cơn lại đến từ phía hắn.
Là hắn đã gián tiếp khiến Lục Doãn Chương thành ra thế này.
Ngung Tịch liếc nhìn vết bầm tím trên mặt cậu, trong lòng ngũ vị tạp trần.
Lục Doãn Chương khó khăn nói thật lòng:
"Nó làm hỏng quà tôi tặng cho cậu rồi."
Khóe mắt Lục Doãn Chương đỏ lên, viền mắt ươn ướt.
Ngung Tịch sững sờ, đưa tay vuốt nhẹ gò má của cậu, nói:
"Không sao cả, hỏng cũng không sao, chỉ cần là Chương Chương tặng, tớ đều thích."
Tớ cũng hỏng mất rồi... Cậu vẫn sẽ thích tớ chứ?
Vẻ mặt Lục Doãn Chương căng thẳng:
"Không, không được. Đã méo rồi."
Ngung Tịch cố chấp nói:
"Không sao."
Vừa nói vừa nắm lấy tay cậu, tựa như an ủi.
Lục Doãn Chương do dự lấy chuỗi chuông gió đưa cho hắn.
"Sinh nhật vui vẻ, hi vọng rằng mỗi đêm cậu đều ngủ ngon, mơ đẹp."
Ngung Tịch nhìn được, nghe được, trái tim đập liên hồi. Hắn sờ hai cái chuông gió méo méo, bật cười.
Lục Doãn Chương nghĩ hắn cười mình, vội giật đồ lại, có chút giận:
"Thấy chưa, nó hỏng rồi mà."
Ngung Tịch chỉ chỉ vào cái chuông gió, cười đến rạng rỡ.
"Nhìn này, vẫn còn một cái lành lặn. Với lại, tớ không phải đang cười món quà của cậu, tớ cười vì hạnh phúc."
Đôi mắt xanh dương sáng lên rực rỡ, tựa như đại dương lấp lánh dưới ánh sáng mặt trời, tràn ngập hi vọng cùng hạnh phúc nhìn cậu, chỉ có hình bóng cậu mới xuất hiện trong đôi mắt tuyệt diệu đó.
Lục Doãn Chương ngẩn người.
Bỗng nhiên đỏ mặt.
"Xin lỗi, tớ, tớ,..."
Nói chưa xong, nước mắt liền rơi xuống từ trong hốc mắt của cậu, giống như thác lũ, dừng cũng không dừng được.
Ngung Tịch xót xa lau nước mắt cho cậu, hắn kìm nén nước mắt, kìm nén nỗi lòng cuồn cuộn của mình, dịu dàng an ủi Lục Doãn Chương.
"Chương Chương ngoan nào, không khóc nữa, cũng không cần xin lỗi..."
Lục Doãn Chương siết chặt chuông gió trong tay, lại thả lỏng ra, dúi vào người hắn, sụt sịt:
"Đợi tớ lớn lên, sẽ kiếm thật nhiều tiền, tặng cậu những gì tốt nhất."
Nước mắt của Ngung Tịch lăn dài, ánh mắt càng trở nên sáng hơn, tràn ngập tình yêu và hi vọng, đăm đăm nhìn Lục Doãn Chương.
Tựa như ngắm nhìn bảo vật vô giá của mình. Tựa như ngắm nhìn người mình yêu thương... Tựa như, ngắm nhìn thế giới của mình.
Hắn vốn dĩ chỉ mong nhận được lời chúc của cậu là đủ, hoặc một cái ôm, hoặc con hạc giấy, hoặc những viên kẹo ngọt ngào của cậu mà thôi. Lục Doãn Chương luôn tạo bất ngờ cho hắn, cố gắng làm hắn vui vẻ.
Ngay từ đầu Lục Doãn Chương đã không hề ôm tâm tư xấu xa với hắn, dù hiện tại có ôm tâm tư xấu xa kia, hắn cũng không thể chán ghét cậu được nữa.
Cậu ấy đã nói sẽ tặng hắn những gì tốt nhất, nhưng cậu ấy không biết, sự xuất hiện của cậu ấy trong cuộc đời của hắn đã là điều tốt nhất.
Nếu được, hắn muốn, cực kì muốn...
Lục Doãn Chương hãy tặng mình cho hắn.
Cậu là quý giá nhất, là đặc biệt nhất, là người quan trọng nhất.
Hắn chỉ muốn người này.
Không phải là Lục Doãn Chương thì không được.