Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Ba năm, quãng thời nói dài thì không dài, mà nói ngắn thì không ngắn nhưng cũng đủ làm thay đổi một con người.
Thời gian không chờ đợi bất cứ ai cả, cứ vậy mà dòng dã trôi đi. Đồng hồ quay hai mươi tư giờ thì hết một ngày, bốn mùa Xuân – Hạ – Thu – Đông đều thay phiên nhau tiếp diễn.
Ngôi mộ Cố gia hiện tại là một mảng thành tĩnh, cỏ dại mọc tươi tốt hoà cùng nguồn không khí trong lành.
Nữ nhân với khuôn mặt diễm lệ, bộ váy dài trắng, tay cầm một bó hoa Phù Dung lẳng lặng từng bước đi tới.
Trước mặt liền hiện lên mội cái mộ lớn, cỏ dại đã được nhổ lên sạch sẽ, bên cạnh lại có cái cây xà cừ cổ thụ. Nhìn tấm ảnh đặt trên bia mộ thì không ai không biết tới người này, một bộ dáng tiêu sái, điển trai.
Nữ nhân đặt bó hoa xuống, quỳ gối, giang tay chạm vào bức ảnh, nước mắt trực chờ chảy ra.
" Thần, em rất nhớ anh! "
Chu Hiểu Lam không thể cảm nhận được quãng thời gian trong ba năm nay mình sống thế nào.
Là buồn bã, bị thương, túng quẫn hay tuyệt vọng?
Thật đáng cười làm sao. Lúc trước Cố Thần là người chăm lo cho bia mộ của cô khi cô "mất", mà hiện giờ tình thế lại đổi ngược, cô thường xuyên thăm mộ Cố Thần.
Sẽ có điều kì diệu sảy ra không nhỉ? Cố Thần sẽ giống như cô lúc trước bỗng nhiên không chết mà quay trở về không?
Nghĩ đến điều này làm Chu Hiểu Lam kì vọng. Bất quá cô chính là tưởng bở quá rồi! Chính mắt mình nhìn thấy nhà kho nổ tung, mà Cố Thần không có rời khỏi, hắn chẳng phải đã...
" Hic... hic, Anh là tên đại ngốc, đại lừa đảo! Hic... Trước đó đã hứa cùng người ta sống hạnh phúc mà giờ dám thất hứa. Đồ xấu xa! "
Chu Hiểu Lam hai tay ôm lấy mặt, khóc nấc lên, nghen ngào buông lời trách móc, trong lòng đau khổ.
Bỗng nhiên, điện thoại trong túi kêu, màn hình hiển thị hai chữ Ma ma, cô nhấn nút nghe.
" Hiểu Lam, tối nay không có việc gì thì về nhà đi! Cả nhà ta lâu rồi không cùng nhau ăn một bữa, cha và mẹ nhớ con lắm "
" Dạ vâng, con biết rồi! "
" Con lại đi thăm mộ nó à? "
Thấy giọng con gái khàn khàn, Chu phụ nhân chẳng cần xuy nghĩ cũng biết hiện tại Chu Hiểu Lam đang ở đâu. Bà rất lo cho con gái, ba năm nay nó sống cứ như người mất hồn.
"Dạ, đúng vậy. Mỗi giây phút con đều bất giác nhớ đến anh ấy, muốn gặp anh ấy"
"Hiểu Lam ngoan, đừng khóc nữa! Mẹ tin rằng Cố Thần nó trên trời linh thiêng, chắc chắn cũng biết được tình cảm con giành cho nó rất sâu đậm"
"Con biết rồi mẹ"
Cúp điện thoại, thở dài một hơi, Chu Hiểu Lam nói "Thần, ngày kia lại tới thăm anh, tạm biệt"
.....
Bảy giờ tối tại biêt thự Chu gia, bàn ăn đầy ắp sơn hào hải vị, một bữa tối giành cho quý tộc.
Chu lão gia ngồi an vị trên ghế, bên trái là Chu phu nhân, bên phải là Chu Hiểu Lam.
Chu Hiểu Lam liếc mắt nhìn nam nhân nữa đối diện mình. Bộ quần áo tây trang hàng hiệu, khuôn mặt góc cạnh, đôi mắt dịu dàng, ôn nhu như nước.
Chu Hiểu Lam đánh giá hắn đồng thời hắn cũng đánh giá cô, đạo ánh mắt hai người chạm vào nhau làm cô cảm thấy hơi khó chịu, mất tự nhiên liền đảo mắt ra chỗ khác.
Từ lúc bước vào nhìn thấy nam nhân này, thấy ba mẹ rôn rả đẩy cô ngồi gần hắn thì Chu Hiểu Lam sớm đã biết được bọn họ định làm gì rồi.
Quả nhiên, đúng như cô đoán. Chu Lão gia mở lời nói
" Hiểu Lam, cha rõ con đối với Cố Thần là một mảng thâm tình, dù cho ba năm nay đã qua cũng không đổi. Nhưng con gái à, người đã mất thì không sống lại được nữa. Con xem, cuộc đời nãy vẫn còn rất dài, không nên vì cố nhân mà rời bỏ cuộc sống phía trước, nếu có thể Ba mẹ rất muốn con cùng vị Hồ thiếu gia – Hồ Liễu này kết hôn, gia đình nhà bên cũng xem là môn đăng hộ đối với chúng ta, con cùng cậu ấy kết hôn cha mẹ sẽ yên tâm hơn nhiều! "
Bỗng chốc không khí căn phòng chìm xuống, chỉ còn nghe thấy tiếng thở của mọi người.
Chu Hiểu Lam trầm mặc, tay buông xuống hai chiếc đũa, sau đó lau miệng, đứng dậy nói
" Cha, mẹ, Hồ thiếu mọi người cứ tiếp tục dùng cơm, còn hiện tại có chút mệt mỏi muốn lên phòng nghi ngơi "
Chu lão gia nhìn con gái bước lên cầu thăng thì thở dài, nhưng nhanh chóng phục hồi lại tình thần quay sang hướng Hồ Liễu thỉnh lỗi
"Hồ thiếu gia, còn bé nó chắc là mệt nên không thể tiếp cậu được nữa, mong cậu thông cảm cho nó!"
"A, Chu Lão gia ngài đứng bận tâm tôi, Chu tiểu thư mệt vậy cứ để cô ấy nghỉ ngơi, chúng ta tiếp tục dùng bữa a"
Nghe Hồ Liễu khách sáo, Chu Lão gia mỉm cười gật đầu, lại quay sang Chu phu nhân, nhắc bà ấy lên xem con gái như thế nào.
Chu phu nhân đáp " Được " rồi đi đến phòng Chu Hiểu Lam, đứng ngoài cửa phòng bà có nghe thấy tiếng khóc thút thít của cô. Bà liền cảm thấy tâm can như bị ai bóp chặt vậy. Vợ chồng bà chỉ có một đứa con gái duy nhất này còn không thể lo cho nó có một cuộc sống hạnh phúc, không biết nó còn phải chịu bao nhiêu khổ cực nữa đâu!