Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Sư Huynh Là Nam Thần
  3. Chương 22: Thẳng thắn
Trước /73 Sau

Sư Huynh Là Nam Thần

Chương 22: Thẳng thắn

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Không có gì để làm, An Vũ Hàng liền chạy vào trong rừng cây lấy sâu, săn thịt vụn, để dành nuôi thú cưng. Không bao lâu, sư phụ gửi đến lời mời gia nhập đội, An Vũ Hàng thuận tay chọn đồng ý.

『 Tiểu đội 』[ Lạc Hoa Độc Lập ]: Luận bàn với sư huynh em thế nào?

『 Tiểu đội 』[ Phượng Cô Ngâm ]: Làm sao anh biết?

『 Tiểu đội 』[ Lạc Hoa Độc Lập ]: Lúc em tìm cậu ấy luận bàn, tôi ở ngay bên cạnh ghép đá cho cậu ấy.

『 Tiểu đội 』[ Phượng Cô Ngâm ]: À. Thua rồi.

『 Tiểu đội 』[ Lạc Hoa Độc Lập ]: Tôi biết, tôi là hỏi em có thu hoạch gì hay không.

『 Tiểu đội 』[ Phượng Cô Ngâm ]: Cũng được…

Kỳ thật khi cậu vừa định thảo luận về chiêu thức và đấu pháp với sư huynh, sư huynh liền đi tìm Yến ca. Thu hoạch của cậu có lẽ chỉ là thua và sư huynh không xuất hết toàn lực.

『 Tiểu đội 』[ Lạc Hoa Độc Lập ]: Độc Tiên giáo đánh Phệ Hồn cốc rất khó. Phệ Hồn cốc có Buff hóa giải kỹ năng, tuy rằng thời gian CD hơi dài, nhưng cổ độc của em một khi bị hóa giả, tất cả kỹ năng đánh ra đều mất hiệu quả khống chế, thành tấn công đơn thuần.

『 Tiểu đội 』[ Phượng Cô Ngâm ]: Vâng, tôi biết. Sư huynh không dính Debuff của tôi.

An Vũ Hàng có chút tinh thần không cao, cái gì cũng không muốn làm, cũng không muốn tiếp tục thảo luận chuyện luận bàn với sư huynh nữa.

『 Tiểu đội 』[ Lạc Hoa Độc Lập ]: Sao tôi lại có cảm giác hôm nay cảm xúc em không cao nhỉ? Bị đánh nhiều quá?

Đối với trực giác của sư phụ, An Vũ Hàng ngược lại có chút bội phục, cách màn hình máy tính mà cũng có thể cảm giác được. Chẳng qua cậu dĩ nhiên sẽ không nói ra là vì cái gì, bởi vì bản than cậu cũng cảm thấy nguyên nhân kia thật sự buồn cười, hơn nữa không hề có đạo lý.

『 Tiểu đội 』[ Phượng Cô Ngâm ]: Không có, chỉ hơi mệt một chút.

『 Tiểu đội 』[ Lạc Hoa Độc Lập ]: À, vậy kêu bọn La Y vào đội đi, bọn tôi đi đánh chiến trường, còn em thì đi ngủ đi.

『 Tiểu đội 』[ Phượng Cô Ngâm ]: Được…

Sư phụ chuyển quyền đội trưởng cho cậu, An Vũ Hàng kéo Địch Tư Húc, Viên Gia và Thời Nhiễm vào đội. Trong khoảng thời gian này bọn họ thường xuyên cùng nhau đi đánh chiến trường, đám Địch Tư Húc đều là người mới, có mấy quý danh dẫn đi đánh nhau có thể dễ dàng hơn một chút.

Không bao lâu sau khi ba người vào đội, Sương Thiên Quyết và Vi Vũ Yến Phi cũng vào đội.

『 Đoàn đội 』[ Lạc Hoa Độc Lập ]: Lấy được trang bị rồi?

『 Đoàn đội 』[ Vi Vũ Yến Phi ]: Ừ, 45 vạn kim.

『 Đoàn đội 』[ Ức Tương Tư ]: Trang bị gì?

『 Đoàn đội 』[ Vi Vũ Yến Phi ]: Tiêu tạo nên trị liệu đặc hiệu do Gác Chuông rơi ra.

An Vũ Hàng trước kia dù sao cũng là đảng chơi phó bản, đối với toàn bộ phó bản đều có hiểu biết nhất đinh. Gác Chuông là một trong những phó bản chính của , rơi rat rang bị cũng là loại phẩm cấp cao nhất hiện tại. Nhất là vũ khí đặc hiệu, lập tức được tôn sùng là thần binh, giá tiền cũng vẫ luôn cao ngất ngưỡng. 45 vạn kim lấy một cây Tiêu đặc hiệu đã xem là giá tầm trung.

An Vũ Hàng lúc trước tuy rằng cũng rất muốn mua một cái đàn cổ đặc hiệu, nhưng ngặt nỗi tỉ lệ rơi ra rất thấp, hơn nữa cho dù có, cậu cũng chưa chắc lấy được.

『 Đoàn đội 』[ Ức Tương Tư ]: Vũ khí đặc hiệu kia thật sự không tệ, chúc mừng.

『 Đoàn đội 』[ Vi Vũ Yến Phi ]: Ừm, tôi cũng đợi thật lâu.

『 Đoàn đội 』[ Lạc Hoa Độc Lập ]: Chỉ cần là cậu muốn, đồ có quý hơn nữa Thiên Quyết cũng sẽ thu vào tay cho cậu, đây cũng là thiên kim đổi nụ cười mà.

An Vũ Hàng mím môi, nhìn những lời sư phụ nói, cũng không gia nhập đề tài. Chỉ là cảm thấy sư huynh đối với Yến ca thật sự rất tốt.

『 Đoàn đội 』[ Vi Vũ Yến Phi ]: Thiên Quyết cũng đã từng mua cho cậu.

『 Đoàn đội 』[ Lạc Hoa Độc Lập ]: Chỉ một lần…

『 Đoàn đội 』[ Vi Vũ Yến Phi ]: Đó là vì từ khi cậu chơi game đến giờ chỉnh đánh phó bản có một lần…

『 Đoàn đội 』[ Lạc Hoa Độc Lập ]: …

An Vũ Hàng có thể cảm giác được, sư huynh đối với người bên cạnh đều rất tốt, tận trong đáy lòng cậu cũng cám ơn sư huynh chiếu cố mình trước giờ, tuy rằng cậu đối với sư huynh mà nói không phải người quan trọng nhất, nhưng sư huynh đối với cậu cũng có thể nói là tận tâm. Nghĩ như vậy, An Vũ Hàng đột nhiên cảm thấy có chút áy náy —— Cậu vẫn luôn không nói cho sư huynh biết chuyện mình là nam. Ngay từ đầu bởi vì cậu không để ý mấy chuyện gì, dù sao chỉ là một trò chơi, cho dù cậu là nam hay nữ, cũng sẽ không ảnh hưởng đến chuyện trong game. Huống hồ cậu cũng không có ý tưởng muốn lừa gạt tình cảm của người khác, cho nên đến nay cậu vẫn không đặc biệt đi giải thích với anh.

Nhưng hiện tại, An Vũ Hàng cảm thấy bản thân hẳn nên thẳng thắn với sư huynh. Có lẽ sau khi thẳng thắn sư huynh sẽ tức giận, sẽ bất hòa với cậu, thậm chí từ nay về sau không để ý đến cậu, nhưng ít ra cậu không có gì giấu diếm anh nữa. Nếu sư huynh cũng không thèm để ý, vậy cậu có thể thản nhiên mà tiếp nhận sư huynh đối tốt với mình, nếu sư huynh phản cảm việc cậu giấu diếm, không muốn để ý đến cậu, cậu cũng sẽ yên lặng rời xa, không quấy rầy đến anh nữa.

『 Đoàn đội 』[ Vi Vũ Yến Phi ]: Đúng rồi, Thiên Quyết, còn chưa giới thiệu với cậu. La Y, đồ đệ tôi mới nhận, thủ pháp không tồi, người cũng thông minh. Cậu có rảnh đánh mấy chiêu với cậu ấy đi.

『 Đoàn đội 』[ Sương Thiên Quyết ]: Chuyện khi nào?

『 Đoàn đội 』[ Vi Vũ Yến Phi ]: Lúc cậu đi công tác.

『 Đoàn đội 』[ Sương Thiên Quyết ]: Ừ. Theo vai vế thì phải gọi thế nào?

『 Đoàn đội 』[ Vi Vũ Yến Phi ]: … Không biết…

『 Đoàn đội 』[ Lạc Hoa Độc Lập ]: Hẳn là gọi sư cha?

Cỏ: Giải thích chỗ này xíu, vợ của nam sư phụ thì gọi là sư mẫu, nhưng Yến Phi là acc nữ, sư huynh đang nhận mình là tình duyên của Yến Phi nên La Y phải gọi là sư cha =))))

『 Đoàn đội 』[ Sương Thiên Quyết ]: Vậy gọi đi.

『 Đoàn đội 』[ La Y ]: …

Dấu chấm lửng của Địch Tư Húc khiến không khí có vẻ có chút xấu hổ. Sau vài giây trầm mặc, Vi Vũ Yến Phi giúp Địch Tư Húc giải vây.

『 Đoàn đội 』[ Vi Vũ Yến Phi ]: Đừng làm rộn, thoạt nghe rất kỳ quái. La Y còn nhỏ, mọi người đừng khi dễ cậu ấy.

『 Đoàn đội 』[ La Y ]: Tôi không nhỏ…

『 Đoàn đội 』[ Sương Thiên Quyết ]: Vậy gọi đi.

『 Đoàn đội 』[ La Y ]: …

Trong trí nhớ của An Vũ Hàng, Địch Tư Húc tuy rằng mặt than, nhưng không phải người không hòa hợp với mọi người. Sư huynh bảo cậu gọi một tiếng sư cha, tựa hồ cũng không có gì không hợp lý. Nhưng Địch Tư Húc vẫn không chịu gọi, cũng không nói nhiều, khiến không khí vốn có chút xấu hổ vừa rồi càng có vẻ vi diệu…

“Tư Húc làm sao vậy?” An Vũ Hàng quay đầu lại hỏi Thời Nhiễm.

Thời Nhiễm tựa hồ cũng thấy có chuyện kỳ lạ, lắc lắc đầu, nói: “Không biết. Hôm nay khi lên lớp thấy tâm tình của cậu ấy vẫn rất tốt mà.”

Đoán không ra nguyên nhân, An Vũ Hàng cũng lười suy nghĩ, trầm mặc một hồi, mới mở miệng nói: “Có chuyện muốn nói với ông.”

“Sao, chuyện gì?” Hai tay Thời Nhiễm rời khỏi bàn phím, xoay đầu lại nghiêm túc nhìn An Vũ Hàng.

“Tui muốn nói cho sư huynh biết tui là nam.” An Vũ Hàng nói.

Thời Nhiễm sửng sốt một chút, suy xét trong chốc lát, mới nói: “Đúng là nên nói, chuyện này cũng không nên tiếp tục giấu diếm. Mấy người sư huynh của ông đối với ông cũng không tệ, ông ăn ngay nói thật, bọn họ hẳn sẽ không để ý.”

“Ừ, tui biết.” An Vũ Hàng gật gật đầu. Kỳ thật cậu đã ra quyết định, chỉ là muốn tìm chút ủng hộ từ Thời Nhiễm thôi.

Ngay tại thời điểm An Vũ Hàng và Thời Nhiễm nói chuyện, kênh bang hội lại có người trồi lên.

『 Bang hội 』[ Cẩm Thư Linh Loạn ]: Phó bang có đây không?

『 Bang hội 』[ Lạc Hoa Độc Lập ]: Có, chuyện gì?

『 Bang hội 』[ Cẩm Thư Linh Loạn ]: Đánh chiến trường không? Trong đoàn có vị trí trống.

『 Bang hội 』[ Lạc Hoa Độc Lập ]: Bên tôi đã có tổ rồi, các cậu nếu không nhiều người, vậy vào tổ của tôi đi.

『 Bang hội 』[ Cẩm Thư Linh Loạn ]: Cũng được.

Chuyển lực chú ý quay lại máy tính, An Vũ Hàng nhìn thấy trao đổi trên kênh bang hội, liền trả vị trí đội trưởng lại cho sư phụ, thuận tiện cho anh thêm người vào tổ.

Không bao lâu, đoàn đội liền đủ quân số.

『 Đoàn đội 』[ Cẩm Thư Linh Loạn ]: Yến Phi cũng ở đây?

『 Đoàn đội 』[ Vi Vũ Yến Phi ]: Ừ.

An Vũ Hàng cảm thấy thái độ của Yến ca hình như có chút lãnh đạm, chẳng qua cũng có thể là đang mật tán gẫu với sư huynh, không rảnh nhiều lời.

『 Đoàn đội 』[ Cẩm Thư Linh Loạn ]: Phó bang, sư phụ tôi gần đây bận cái gì? Thật lâu rồi không thấy anh ấy.

『 Đoàn đội 』[ Lạc Hoa Độc Lập ]: Bận công việc.

『 Đoàn đội 』[ Cẩm Thư Linh Loạn ]: À, Yến Phi, anh cũng thật lâu không thấy sư phụ tôi phải không?

『 Đoàn đội 』[ Vi Vũ Yến Phi ]: Có gọi điện thoại.

『 Đoàn đội 』[ Cẩm Thư Linh Loạn ]: Thật không…

Không rõ vì cái gì, An Vũ Hàng cứ cảm thấy Cẩm Thư Linh Loạn này tựa hồ cố ý lôi kéo Yến ca nói chuyện, hơn nữa thái đội lại không thấy đặc biệt thân mật. Chẳng qua chuyện của Yến ca cậu cũng không tiện can thiệp, mọi chuyện đều có sư huynh ở đây, không đến phiên cậu quan tâm.

Sau khi tổ đội đầy đủ, Lạc Hoa Độc Lập đến chỗ NPC xếp hàng, rất nhanh cả đoàn người đã tiến vào bản đồ.

Bản đồ chiến trường hôm nay là cổ thành biên cảnh, mô tả về nó là một cổ thành của tiền triều, là vùng biên cảnh tận cùng của đất nước. Sau đó bởi vì triều đại thay đổi, thế cục bất ổn, các bộ tộc xung quanh lại thập phần dũng mãnh hung hãn, cho nên để tránh cho hỗn loạn và chiến sự không cần thiết, mọi người không hẹ mà cùng lấy cổ thành này làm ranh giới, phân chia thành biên cảnh từng bộ tộc. Mà tòa thành này không thuộc về bất kỳ bên nào, chỉ là một nơi không có ai quản lý.

Bởi vì tới gần sa mạc, cho nên nơi này bão cát đặc biệt lớn, game thủ phải chú ý thêm cho mình một Buff ‘Thông khí’, có Buff này, mới có thể lấy tốc đồ bình thường di chuyển trong cổ thành, nếu như không có Buff này, sẽ bị giảm tốc độ, nếu Debuff giảm tốc độ bị chồng lên đến 30 tầng, sẽ bị khóa định thân trong 10 giây. Cho nên trước khi Buff này biến mất, game thủ phải chạy đến địa điểm chỉ định, một lần nữa nhận Buff.

Trước khi mở màn, Lạc Hoa Độc Lập đơn giản phân phối nhiệm vụ một chút, An Vũ Hàng không được phân công, cũng không hỏi nhiều, ý của Lạc Hoa Độc Lập là để An Vũ Hàng đi theo mình.

Sau khi thời gian đếm ngược kết thúc, chiến trường chính thức bắt đầu. An Vũ Hàng đi theo sự phụ đến điểm bên phải bản đồ, vị trí này bởi vì gần điểm sống lại của phe Chính nghe, cho nên tương đối mà nói thì khá nguy hiểm. Lạc Hoa Độc Lập cần phải dẫn thêm một trị liệu đến đây, Cẩm Thư Linh Loạn chơi Bách Dược môn cũng không tệ, vừa lúc có thể giảm bớt áp lực trị liệu của Vi Vũ Yến Phi.

Trước khi lá cờ xuất hiện, tất cả mọi người theo thói quen mà đánh về phía trung tâm bản đồ, ngược lại không có ai đến khu vực ở góc phải bản đồ này, đứng ở đây cũng thoải mái.

『 Đoàn đội 』[ Cẩm Thư Linh Loạn ]: Phượng Cô Ngâm, cô đứng ở đây làm gì? Đi đánh đi.

An Vũ Hàng không còn lời gì để nói, với kỹ năng PVP của cậu, không có khả năng chỉ vì một câu của Cẩm Thư Linh Loạn mà chạy vào giữa tìm đánh.

『 Đoàn đội 』[ Lạc Hoa Độc Lập ]: Trang bị của Tiểu Ngâm không tốt, đi theo tôi và A Yến tương đối an toàn.

『 Đoàn đội 』[ Cẩm Thư Linh Loạn ]: Cô ta vào trận doanh cũng được một thời gian rồi phải không? Sao còn chưa chuẩn bị trang bị cho tốt?

『 Đoàn đội 』[ Lạc Hoa Độc Lập ]: Sắp rồi.

Khi nói chuyện, vài người bên phía Chính nghĩa chạy tới, Lạc Hoa Độc Lập mở ẩn thân, chuẩn bị tiến lên đánh một trận. Vi Vũ Yến Phi đứng ở vị trí tương đối gần cuối, cho Lạc Hoa Độc Lập một chiêu liên tục hồi máu.

『 Đoàn đội 』[ Sương Thiên Quyết ]: Tiểu Ngâm, đi theo đứng chung với A Yến đi.

An Vũ Hàng lập tức chạy đến bên cạnh Vi Vũ Yến Phi, triệu hồi con cóc của mình. Sương Thiên Quyết thì đứng ở phía trước Vi Vũ Yến Phi, cùng An Vũ Hàng đồng thời hình thành một phòng tuyến bảo hộ Vi Vũ Yến Phi.

Vài người phe Chính nghĩ rất nhanh đã giết tới nơi, Lạc Hoa Độc Lập liền cho đám người kia một chiêu tước vũ khí, sau đó mở kỹ năng hút máu của mình bắt đầu triển khai công kích. Sương Thiên Quyết cũng không có ý định đi lên cướp đầu người, mà đứng tại chỗ giúp Lạc Hoa Độc Lập khống chế toàn bộ những người kia. Nếu muốn khống chế được nhiều người mà không bị gián đoạn, một là phải tính toán kỹ thời gian Debuff của mỗi người, trước khi khống chế biến mất phải bổ sung Debuff mới, hai là phải phân phối hợp lý kỹ năng của mình, nắm chặt thời gian mà phóng thích kỹ năng. Nếu không phải cao thủ, thật lòng rất khó làm được điều này, nhưng Sương Thiên Quyết lại làm đến vô cùng hoàn mỹ, ngay cả An Vũ Hàng là bán nghiệp dư nhìn mà còn cảm thấy đặc biệt sắc bén.

『 Đoàn đội 』[ Sương Thiên Quyết ]: Tiểu Ngâm, giúp sư phụ bổ đao.

『 Đoàn đội 』[ Phượng Cô Ngâm ]: Được.

Luận về khống chế, cậu khẳng định không bằng sư huynh, nhưng luận về năng lực bổ đao, Độc Tiên giáo tuyệt đối là môn phái cầm cờ đi trước. Hơn nữa An Vũ Hàng cũng đã quen chuyện đứng ở sau lưng sư huynh bổ đao, đánh ra không chút bối rối.

(*) Bổ đao: bồi thêm một nhát để kết liễu đối phương.

Rất nhanh, mấy người phe Chính nghĩa đều ngủm, hơn nữa ngay cả góc áo của Vi Vũ Yến Phi còn chưa đụng tới, đã bị đánh chết. Con cóc An Vũ Hàng thả ra vốn dĩ muốn dùng để bảo hộ Vi Vũ Yên Phi cũng chưa dùng đến, đi ra chỉ để bán manh…

Người phe Chính nghĩa không chạy sang đây nữa, cả đám cũng yên tĩnh lại, Lạc Hoa Độc Lập lần thứ hai ẩn thân, chuẩn bị lần tấn công tiếp theo của đối phương.

『 Đoàn đội 』[ Cẩm Thư Linh Loạn ]: Mỗi lần sư phụ dẫn tôi đi đánh chiến trường, tôi cũng đều đứng phía sau anh ấy, đặc biệt an toàn.

『 Đoàn đội 』[ Vi Vũ Yến Phi ]: Cậu hiện tại cũng rất an toàn. Nếu cậu có thể thêm máu cho bọn họ, sẽ càng an toàn.

Một vòng công kích vừa rồi, Cẩm Thư Linh Loạn là một ngụm máu cũng chẳng thèm thêm. Đương nhiên, An Vũ Hàng và Sương Thiên Quyết cũng không muốn bảo vệ cậu ta.

『 Đoàn đội 』[ Cẩm Thư Linh Loạn ]: Phó bang tuy rằng lợi hại, nhưng tôi chơi chung với sư phụ lâu rồi, vẫn cảm thấy đi theo phía sau anh ấy mới có cảm giác an toàn. Chẳng lẽ anh không cảm thấy như vậy ?

『 Đoàn đội 』[ Vi Vũ Yến Phi ]: Như nhau cả.

『 Đoàn đội 』[ Cẩm Thư Linh Loạn ]: …

Cẩm Thư Linh Loạn nói khiến An Vũ Hàng cảm thấy rất không được tự nhiên, mà Vi Vũ Yến Phi tứ lạng bạt thiên cân trả lời khiến cậu cảm thấy rất sung sướng.

『 Mật tán gẫu 』[ Lạc Hoa Độc Lập ]: Cẩm Thư nói em không cần để trong lòng, tính tình của cậu ta là vậy, một đứa con nít.

Nhìn thấy sư phụ nói, An Vũ Hàng hơi hơi lộ ra chút ý cười. Cậu biết sư phụ nói vậy chỉ là vì vừa rồi Cẩm Thư Linh Loạn bảo cậu đi lên phía trước cùng với chuyện cậu không chịu chuẩn bị trang bị. Bởi vì người của Chính nghĩa đến đột ngột, sư phụ bận ứng phó, cho nên hiện tại mới đến trấn an cậu.

『 Mật tán gẫu 』[ Phượng Cô Ngâm ]: Không có gì. Sư phụ, có thể tôi đa tâm, tôi sao cứ cảm thấy quan hệ giữa Cẩm Thư Linh Loạn và Yến ca không tốt lắm.

『 Mật tán gẫu 』[ Lạc Hoa Độc Lập ]: Ừ, việc này nói ra rất dài dòng, về sau có cơ hội sẽ chậm rãi nói cho em biết.

『 Mật tán gẫu 』[ Phượng Cô Ngâm ]: Vâng.

An Vũ Hàng cũng không hỏi tới, dù sao sớm muộn gì cũng biết.

Lá cờ chiến trường đầu tiên xuất hiện tại góc trái điểm sống lại của phe Tà ma, rất nhanh mọi người liền chen chúc tới, bắt đầu đoạt cờ. Mà cũng không lâu lắm, điểm của An Vũ Hàng bên này cũng ra cờ, phe Chính nghĩa chết đi trở về điểm sống lại liền cùng nhau chạy tới bắt đầu đoạt cờ. An Vũ Hàng dùng con cóc hấp thu một phần thương tổn mà phe Chính nghĩa đánh tới, nhưng bởi vì nhiều người, con cóc kháng không được bao lâu, rất nhanh thanh máu đã thấy đáy. An Vũ Hàng cũng không hoảng loạn, trực tiếp dùng Âm Dương tế, khiến cho 5 đội hữu trong vòng 10 mét chung quanh đều đạt được một Buff hộ thuẫn hấp thu thương tổn. Có Buff này, đủ để cho thanh máu của Vi Vũ Yến Phi bọn họ toàn bộ bơm đầy.

Lá cờ đầu tiên bị phe Tà ma lấy được, người trong đoàn cũng không thả lỏng, đồng thời chạy tới giúp đỡ đánh lá cờ bên phía nhóm An Vũ Hàng bên này. Người trong bang trang bị đều không tệ, đánh nhau lại đoàn kết, dựa vào sức mạnh này, bọn họ rất nhanh đã đánh cho đám người phe Chính nghĩa chạy đến đoạt cờ đến quân lính tan rã, cuối cùng hữu kinh vô hiểm mà đoạt luôn lá cờ này.

Mất liên tục hai lá cờ, người của phe Chính nghĩa tựa hồ có chút nản lòng, tấn công cũng không còn tích cực như ban đầu nữa. Cuối cùng, phía Tà mà dẫn đầu kiếm được 800 điểm, đạt được thắng lợi.

Sau khi rời khỏi bản đồ, mọi người liền giải tán đội, ai đi đường này. Trong đội chỉ còn lại An Vũ Hàng, Lạc Hoa Độc Lập, Sương Thiên Quyết và Vi Vũ Yến Phi.

『 Tiểu đội 』[ Lạc Hoa Độc Lập ]: Tiểu Ngâm, nếu mệt thì đi nghỉ ngơi sớm một chút đi.

Lạc Hoa Độc Lập vẫn nhớ chuyện An Vũ Hàng không có tinh thần khi nãy.

『 Tiểu đội 』[ Phượng Cô Ngâm ]: Vâng, sư phụ.

Trả lời sư phụ xong, An Vũ Hàng cũng không vội vã log-out, do dự một chút, chọn vào tên sư huynh, gửi mật tán gẫu qua.

『 Mật tán gẫu 』[ Phượng Cô Ngâm ]: Sư huynh, bận không?

『 Mật tán gẫu 』[ Sương Thiên Quyết ]: Không bận, muốn luận bàn?

『 Mật tán gẫu 』[ Phượng Cô Ngâm ]: Không. Sư huynh, tôi có chuyện muốn nói với anh…

『 Mật tán gẫu 』[ Sương Thiên Quyết ]: Nói đi.

Ngón tay An Vũ Hàng tạm dừng trên bàn phím trong chốc lát, sau đó chậm rãi đánh một dòng chữ ——

『 Mật tán gẫu 』[ Phượng Cô Ngâm ]: Sư huynh, kỳ thật tôi là nam. Xin lỗi…

Gửi xong những lời này, An Vũ Hàng yên lặng mà hít sâu một hơi, nắm chặt hait ay. Cậu không biết sư huynh sẽ nói gì, nhưng bởi vì cậu giấu diếm anh trước, cho nên cho dù sư huynh nói cái gì, cậu cũng phải chấp nhận… Giờ khắc này, chỉ có cậu biết trong nội tâm của mình là khẩn trương và bất lực cỡ nào…

Hết –

Quảng cáo
Trước /73 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Hồng Bàng Lập Quốc Ký Rewrite

Copyright © 2022 - MTruyện.net